Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng - Chương 33: Ta Muốn Ngươi Chết
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 33: Ta Muốn Ngươi Chết
Có người xem đến nổi mắt như rớt ra, làn da thiếu niên mềm mại như tích nước, phiếm hồng nhạt, khiến người nhìn tới mê mệt.
“Chỉ là bảo đêm đầu tiên của nó cũng không biết thật không, Giao Nhân này rõ ràng đang dục hỏa đốt người, không chừng đã bị bao nhiêu người dạy dỗ mới có được bộ dạng câu nhân như thế.”
“Hồng Nương à, cô đừng có lừa chúng tôi đó, Giao Nhân vốn đã quý hiếm huống chi còn non mềm sạch sẽ thế này, chắc không phải cô muốn hét giá trên trời nên mới lừa chúng ta đó chứ?”
Những kẻ khác tranh nhau dò hỏi, đóa hoa đã bị người hái sẽ kém xa đóa hoa vừa nở chưa ai động qua.
Hồng Nương không tức giận dù bị tra hỏi, chỉ liếc mắt ra hiệu cho gã đàn ông đứng gần Tư Nhược Trần.
Gã hiểu ý, vươn tay chạm vào eo Tư Nhược Trần cách lớp vải mỏng.
Lúc gã chạm vào người, Tư Nhược Trần không kiềm được phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén nhưng thoải mái, chỉ là một tiếng rên nhỏ y đã cắn môi kiềm chế, đôi mắt ngấn nước, không muốn mình phát ra âm thanh đáng xấu hổ một lần nào nữa.
Mẫn cảm ngây ngô như thế, chắc chắn chưa trải qua chuyện kia.
Mùi hương ngọt nị nhanh chóng lan ra cả tiền sảnh, mọi người ngửi đến say mê.
Những người phía dưới vừa nghe thấy tiếng rên nhỏ này không khỏi hưng phấn, họ chỉ cần tưởng tượng cảnh đặt y dưới thân, làm y khóc lóc cầu xin sự thương xót liền thấy miệng lưỡi khô khốc.
Chỉ có Quý Thanh Lâm không hề bị ảnh hưởng, vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ.
Có điều, bàn tay bị lớp áo che khuất lại đang nắm thật chặt, ánh mắt càng lúc càng lạnh đi.
Hệ Thống cười nhạt một tiếng: [Sao ngài còn chưa ra tay nữa? Nhìn y bị một đám cầm thú ức hiếp như vậy ngài thoải mái lắm đúng không?]
Gương mặt Quý Thanh Lâm không có cảm xúc, nhưng ngón tay lại càng gõ nhanh hơn.
[Giờ vẫn chưa phải lúc, hành động hấp tấp sẽ chỉ khiến mọi việc đi sai hướng, không phải là một lựa chọn khôn ngoan.]
Có rất nhiều cách để kết thúc ảo cảnh, nhưng hắn không dám chắc nếu như hắn hành động lỗ mãng thì có dẫn đến một kết cuộc không thể cứu vãng hay không.
Vì để bảo đảm không có chuyện gì xấu sẽ xảy ra, hắn sẽ ra tay sau khi Tư Nhược Trần bị người ta mua lại, kết thúc cơn ác mộng này của y.
Chỉ cần có một chút thay đổi nhỏ, dù là sớm hơn hay muộn hơn cũng sẽ dẫn đến những chuyện khó lường khác.
Hệ Thống châm chọc hắn: [Không thể không nói, làm ký chủ của hệ thống truyện ngược thì ngài thật sự rất tròn vai,phát huy sự lý trí lạnh lùng đến cực điểm.]
Quý Thanh Lâm: [Cảm ơn đã quá khen.]
Quý Thanh Lâm: [Còn mày, làm Hệ Thống của hệ thống truyện ngọt, mày cũng cực kỳ chịu khó dùng trái tim thánh mẫu thích xen vào chuyện người khác phát huy cực điểm nhỉ?]
Hai người hừ lạnh cùng lúc, không ai chịu nhường ai.
“Nhìn dáng vẻ non nớt của nó đột nhiên ta lại nghĩ đến một thứ càng thú vị hơn…”
Mắt gã đang nói chuyện phát ra tia sáng:
“Chi bằng cởi hết lớp quần áo phiền phức này, để mọi người ở đây cùng nhau nghiệm hàng thì thế nào?”
Lời này vừa nói ra, những người có mặt ở đây cũng bắt đầu la ó, yêu cầu kiểm tra hàng hóa tại chỗ.
Ánh mắt chúng nhìn Tư Nhược Trần như muốn ngay lập tức lột sạch cả người y.
“Sao lại không? Vì các vị khách quý đã có ý định này thì hôm nay ta sẽ chiều lòng các vị, để các vị cùng nhau thưởng thức.”. Ngôn Tình Hài
Dưới ánh mắt kinh hoảng của Tư Nhược Trần, Hồng Nương vươn tay rút lấy trâm ngọc trên đầu y.
Mái tóc đen tuyền như thác chậm rãi rơi xuống.
Ả lại vươn tay rút bỏ thắt lưng y, chiếc áo mỏng như khói nhanh chóng rơi xuống đất không chút dấu vết.
Lòng tự tôn của Tư Nhược Trần tựa như cũng bị rơi xuống như thế.
Rốt cuộc y cũng không thể khống chế được nữa, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt.
Giao Châu quý giá cũng theo đó rơi xuống, phát ra những ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh sáng phản chiếu sự quyến rũ trên gương mặt y, thật mỹ lệ động lòng người.
Những tiếng thở dốc nặng nề dưới đài vang lên.
Bàn tay Hồng Nương lại lần mò xuống dưới, chạm lên làn váy mỏng manh.
Đôi mắt Tư Nhược Trần mở to, mang theo sự cầu xin nhìn ả.
Hô hấp của đám người có mặt ở đây gần như ngưng lại.
Tâm lý bạo ngược của chúng được thỏa mãn, Tư Nhược Trần càng đau khổ thì chúng càng thích thú.
“Ha ha ha, cởi hết đi, xem thử xem phía dưới của mỹ nhân có phải cũng đẹp như gương mặt của y không.”
Đôi chân thon dài ẩn hiện dưới làn váy, phía trên có thứ gì đó đang nhô lên.
Tư Nhược Trần liều mạng giãy giụa, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng khiến Giao Châu cũng ảm đạm vài phần.
Hệ Thống đau cực kỳ đau lòng, nếu nó là con người, chắc chắn nó sẽ khóc to hơn cả Tư Nhược Trần.
Nhưng nó lại không phải con người, nó chỉ có thể cầu xin Quý Thanh Lâm: [Ngài mau cứu y đi, mau mau cứu y đi! Ký chủ à… cầu xin ngài đó!]
Lúc Hồng Nương xuống tay, tim Quý Thanh Lâm dường như đã ngừng đập.
Giống hệt như bị người ta đâm thẳng một đao vào tim, chảy máu đầm đìa.
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc mảnh liệt như thế, trong một khoảnh khắc hắn không hiểu được đó là cảm xúc gì.
Đến khi nước mắt Tư Nhược Trần từng giọt từng giọt nện vào lòng hắn, đâm thủng trái tim cứng rắn của hắn, làm máu tươi tuôn trào.
Rốt cuộc Quý Thanh Lâm không chịu được nữa mà đứng dậy.
Hắn muốn đồ sát đám súc sinh này!
Vừa muốn nói chuyện thì lại bị một âm thanh quen thuộc cắt ngang.
“Thật là khó coi, chỉ là một Giao Nhân bé nhỏ thôi mà đã khiến các ngươi trở nên nực cười thế à?”
Trong giọng nói lạnh nhạt chứa đầy sự chê cười.
Quý Thanh Lâm kinh hãi quay đầu lại, trốn vào trong góc tối, nhìn thấy một người cực kỳ quen thuộc cũng từ một nơi khuất tầm nhìn chậm rãi đứng dậy.
Dương dương tự đắc, trong mắt không chứa nổi hạt cát.
“Tham kiến Nhiếp Chính Vương.”
Đám người có mặt lập tức ùng ùng quỳ xuống hô to.
Quý Thanh Lâm ngơ ngác nhìn một “mình” khác, rơi vào trầm tư.
Cái này…
Chẳng lẽ là do ảo cảnh của Tư Nhược Trần?
Thấy cục diện đã được khống chế, Quý Thanh Lâm lại ngồi xuống.
Một khi đã như vậy, thì giờ hắn cũng không còn liên quan nữa.
Tư Nhược Trần nhìn chằm chằm vào nam nhân cực kỳ tuấn tú trước mặt, nhớ lại ánh mắt hắn nhìn y qua cửa sổ lúc nãy.
Có phải hắn cố ý đến đây để cứu y không?
Vì sao hắn lại muốn cứu y chứ?
“Đứng lên hết đi.”
Sau khi đám người kia đứng dậy, ánh mắt ‘Quý Thanh Lâm’ nhìn thẳng vào Tư Nhược Trần, đánh giá y từ đầu tới chân, từ từ cong môi.
Hồng Nương rất biết đánh giá tình hình, liên tục nịnh nọt hắn:
“Vương Gia thích nó không ạ? Nếu ngài thật sự thích nó vậy thì nô tỳ sẽ tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi đưa vào phủ của ngài. Vương Gia yên tâm, chưa có ai “chạm” vào nó, vẫn rất sạch sẽ.”
Tư Nhược Trần nghe tới đây thì sửng sốt.
Người này cũng giống đám người kia ư? Cũng muốn làm chuyện xấu với y ư?
“Không cần.”
Giọng nói của ‘Quý Thanh Lâm’ rất lạnh nhạt.
Quý Thanh Lâm cay mày, bây giờ không phải nguyên chủ nên đồng ý sao?
Sau đó dẫn nhân vật chính về phủ, nhận y làm đồ đệ chân truyền?
‘Quý Thanh Lâm’ đi đến trước mặt Tư Nhược Trần, nâng cằm y lên, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn y.
Hắn nói với Hồng Nương: “Cả tộc Giao Nhân năm đó đã bị ta giết hết, vậy chừa lại dư nghiệt này làm gì?”
“GIẾT”
Hệ Thống:!!!
Quý Thanh Lâm:!!!
Nghe hắn nói thế, trái tim của Tư Nhược Trần co rụt mãnh liệt.
Hình như có gì đã đã vỡ vụn.
Rõ ràng y không quen người này, sao lại đau đớn như thế?
‘Quý Thanh Lâm’ khom người nhìn sự bi thương tuyệt vọng trong mắt y, giống như đang xem một vở hài kịch.
Môi hắn dán vài tai y thủ thỉ giống hệt như đôi tình nhân, nhưng giọng nói lại vô cùng lãnh đạm:
“Ngươi vì Sở Uyên mà muốn lấy mạng ta, ngươi còn muốn ta sẽ tha thứ cho ngươi, cứu vớt ngươi ư?”
“Từ đầu đến cuối ta chỉ muốn ngươi chết mà thôi!”