Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng - Chương 29: Thật Là Một Vưu Vật Hiếm Có
- Trang Chủ
- Cún Ngoan Của Sư Tôn Phản Diện Vừa Ngầu Lại Vừa Cưng
- Chương 29: Thật Là Một Vưu Vật Hiếm Có
***
Cơn đau dữ dội giống như bị rút gân nghiền xương, sau cảm giác như đất trời đang quay cuồng, còn nội tạng lại giống như đang bị vò nát.
Tư Nhược Trần đau đến nổi chỉ thở thôi cũng thấy đau.
Áp lực bén nhọn ù ù bên tai khiến y không thở nổi, cố gắng hết sức mở mắt nhìn.
Bóng tối vô tận dường như đang chực chờ cắn nuốt lấy y.
Tư Nhược Trần dùng hết sức lực bản thân, nhưng cũng chỉ chống đỡ được một lúc, sau đó vẫn bị rơi vào ảo cảnh vô tận.
Những mảnh ký ức rời rạc nối tiếp nhau ập đến, quá khứ mây khói lần lượt vụt qua như thước phim cuộc đời, còn y là một kẻ không liên quan.
Ký ức đen tối bị chôn chặt nơi đáy lòng, bị chôn rất sâu, hệt như một cái hố sâu không ai biết đến, dù cho bao nhiêu năm qua đi cũng chưa thể lành lặn.
Chỉ chờ cơ hội sẽ lại rách toang, thối rữa, mưng mủ, toát ra mùi hôi thối khiến người lánh xa.
Năm đó, Đại Ngụy và Tây Ung giao chiến, khói lửa chiến tranh liên miên. Cha mẹ Tư Nhược Trần cũng chết trong chiến loạn, vĩnh viễn nằm lại dưới cái giá rét của mùa đông.
Mười tuổi, y đi theo đám lưu dân đến Bình Dương Quan, nhưng dường như chỉ có cái chết đang chực chờ lấy mạng y.
Lúc đang đói khổ lạnh lẽo trên đường, bỗng có người cứu hắn.
“Đi theo ta, ta sẽ cố gắng chăm sóc đệ.”
Gã đàn ông đứng ngược ánh sáng, trên người mặc lăng la tơ lụa sáng chói đến mức không hợp với những người áo quần tả tơi xung quanh, giống như một vị thần đang giáng thế.
Gã khẽ mỉm cười, mặt mày rất dịu dàng.
Tư Nhược Trần ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu lên, nhìn miếng bánh gã đưa cho mình, như thể nhìn thấy hy vọng sống.
“Được.”
Y theo gã đi thẳng về phía đông, đi từ vùng đất khắp nơi toàn xác chết hệt như địa ngục trần gian, cho đến thiên đường vàng son ngợp trời, phồn hoa thịnh thế.
Cùng thiên địa, nhưng lại tựa như hai thế giới khác nhau.
Tư Nhược Trần được gã mang theo, tựa như đã vượt qua ranh giới ánh sáng và bóng tối.
Đi đến hoàng thành Đại Ngụy, đến dưới chân thiên tử.
Khói lửa chiến tranh không có chút ảnh hưởng gì đến nơi này, trời yên biển lặng, người đời hát ca nhảy múa, tận tâm hưởng lạc phong cảnh tuyệt hảo của nhân gian.
Có đại tướng quân Liễu Nguyên canh giữ ở Bình Dương Quan, cho dù đám Tây Ung đó tới đánh chiếm cũng không khiến bọn họ thấy sợ hãi.
Chỉ chờ đợi chiến thư chiến thắng đưa tới như bình thường.
Trên đường đi, gã đàn ông đó không bao giờ để y chịu chút thiệt thòi nào, cho y ở trong quán trọ tốt nhất, ăn những món ngon nhất, đi đâu cũng sẽ mang y đi cùng.
Mỗi khi Tư Nhược Trần va phải thứ gì, đôi mắt gã luôn lộ vẻ rất đau lòng, tựa như thứ bị va chạm là sinh mệnh của gã.
Gã giống như muốn bù đắp những cùng khổ trước đây cho y vậy.
Ngay cả cha mẹ đã khuất của y cũng không tốt với y như vậy, mọi người đều chỉ cố gắng hết sức chỉ để đảm bảo rằng họ được sống.
Tư Nhược Trần thay tang phục bẩn thỉu, mặc vào thứ quần áo đắt nhất gã mua cho, mái tóc được chải chuốt tỉ mị để lộ gương mặt xinh đẹp đến mức hại dân, hại nước.
Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như lưu ly, trong suốt thanh thuần, trong trẻo đến mức không có chút tạp chất.
Gã nhìn y đến hơi ngây người, ý cười nở rộ trên mặt.
Dịu dàng đến tận xương tủy.
Đôi tay gã chạm vào mặt y, cẩn thận như đang nâng niu một món trân bảo.
“Đệ quả nhiên là một khối ngọc quý.”
Tư Nhược Trần ngượng ngùng mỉm cười, tựa vào lòng ngực ấm áp của gã.
Mùa đông thì ra cũng không lạnh như thế.
Gã đàn ông vỗ nhẹ lưng y, nhỏ giọng vỗ về y ngủ.
Giọng nói vẫn khiến người ta an lòng như thế:
“Ngoan lắm, ngày mai ta mang đệ đến một nơi.”
“Được.”
Tư Nhược Trần ngoan ngoãn đáp lại, sau đó liền ngủ say trong lòng gã.
Chỉ là trong bóng tối vô tận đó, đôi mắt gã đàn ông nhìn y, chẳng có gì ngoài dục vọng.
Sáng hôm sau, gã đàn ông đưa y đến một tửu lâu sang trọng.
Ngọc lô sinh hương, vô hạn phong nguyệt.
Đám người bên trong đều ăn mặc mỏng nhẹ như làn khói, trang điểm xinh đẹp, trên cổ chân đeo chuông bạc leng keng nghe rất vui tai.
Tư Nhược Trần tò mò ngắm nhìn.
Gã đàn ông cười nhẹ hỏi:
“Thích à?”
“Vâng, thật xinh đẹp, cũng rất dễ nghe.”
Tư Nhược Trần gật đầu ngẩng mặt nhìn gã, trên mặt còn chưa hết nét đáng yêu của trẻ con.
“Đúng vậy, âm thanh rất êm tai…”
Không lâu sau, một người phụ nữ cầm chiếc quạt tròn phe phẩy đi tới, hình như là người quen cũ của gã đàn ông, ả ta chào hỏi một cách thân mật:
“Khéo thật, ta vừa nhớ đến ngươi thì ngươi đã tới rồi, tìm được hàng mới nhanh thế?”
Tư Nhược Trần nghe tiếng nhìn qua.
Ả ta là người duy nhất trên chân không mang chuông bạc.
Ả mặc một chiếc váy màu đỏ thẫm làm cho làn da trông như tuyết trắng, dáng người lười biếng lắc lư khi bước đi, trông không quá lộng lẫy nhưng động tác lại đầy quyến rũ.
Thấy ả nhìn mình, Tư Nhược Trần tưởng là bằng hữu của gã nên nở nụ cười tươi, sạch sẽ thanh thuần không chứa chút tạp chất nào.
Ánh mắt ả sáng ngời.
Ả nâng cằm y đánh giá tỉ mỉ, sau đó đôi môi đỏ mọng nhếch lên:
“Thiếu sự thô tục, ít chút nhàm chán, mọi thứ thật sự đều vừa đủ. Yêu mị nhưng không tầm thường, xa hoa lộng lẫy, thật sự là khiến người ta yêu thích ~”
“Có biết hầu hạ người khác không?”
Tư Nhược Trần bị ả sờ mó không thoải mái, nhíu mày trốn phía sau gã đàn ông.
“Vẫn còn non nớt lắm.”
Gã đàn ông cười khẽ.
Lúc này, gã không giống vị thần bảo vệ y khỏi những ác ý xung quanh như trước.
Gã túm lấy mái tóc được chảy chuốc cẩn thận của y, kéo đến trước mặt, ép y phải nhìn lên.
“Ta liều mạng đào ra từ trong đống xác sống* đấy, thế nào? Hàng hóa ta mang đến lần này không thể so sánh với hàng thường ngày đâu, đợi nó trưởng thành thì có lẽ cũng không kém gì đầu bảng Túy Hoan Lâu của ngươi.”
(Nghĩa là lưu dân trong mắt tên này chỉ như những xác chết biết đi, chứ không phải zombie nha.)
Ả mỉm cười quyến rũ nhìn thẳng vào gương mặt Tư Nhược Trần, tựa như đang đồng tình.
Cơ thể Tư Nhược Trần bỗng cứng đờ.
Những ngón tay bám chặt gã đàn ông trở nên trắng bệt.
“Ngươi… ngươi nói gì?”
Gã đẩy y ra phía trước đối diện với ả phụ nữ kia, một tay véo gương mặt y, ngón cái vân vê miêu tả ngũ quan động lòng người của y.
“Nghiệm hàng cho kỹ càng vào, đây thật sự là một vưu vật hiếm có đó!”
Sau đó, gã xé toạc quần áo của y như đang xé một món hàng, để lộ một mảng lớn da thịt mịn màng trước mặt đám đông.
Tiếng cười dâm loạn từ xung quang kéo đến, mấy chục đôi mắt đều chú ý ở đây.
“Thứ hấp dẫn còn ở phía sau nữa kìa…”
Bàn tay gã đàn ông mơn trớn làn da y, làn da trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, hai viên châu đỏ trước ngực lại càng kiều diễm ướt át.
Thần hồn cũng vì kích động mà run rẩy.
Tư Nhược Trần đột nhiên cảm thấy khó chịu, toàn thân tê dại, một giọt nước mắt vô thức từ khóe mắt rơi xuống thành hạt châu.
Y tựa như một đóa hoa chớm nở, lúc từng tầng cánh hoa khẽ bung thì nhụy hoa thần bí cũng tỏa hương, vui thích đê mê.
Ánh mắt ả chợt lóe sáng:
“Khi khóc lệ biến thành châu ngọc, cơ thể sinh ra hương thơm. Đây là Giao Nhân thượng phẩm hiếm có nhất trên thế gian!”
Nước mắt của mỗi Giao Nhân đều có thể biến thành châu báu, nhưng chỉ có một loại Giao Nhân cơ thể sinh ra hương thơm, đuôi cá cũng có thể biến thành chân.
Là Vương của Giao Nhân tộc, khả ngộ bất khả cầu.
“Đồ tốt như vậy… ngươi thế mà chịu buông tay để bán cho ta?”
Gã đàn ông nói:
“Cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi trên giường mà thôi, huống chi “Thất Phu vô tội, hoài Bích có tội*”, ta chỉ là một kẻ tầm thường nhỏ nhoi, giữ thứ này lại cũng chỉ rước lấy họa sát thân. Không bằng bán cho ngươi để lấy giá hời, còn lấy được chút ân tình từ ngươi?”
(Thất Phu vô tội, hoài Bích có tội: chỉ những người bình thường nhưng mang của quý thì như mang họa vào mình, nghĩa khác nữa dùng để chỉ những người có tài nhưng không có quyền thế sẽ dễ mang họa vào người.)
Ả nhoẻn miệng cười tươi:
“Về giá cả đương nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Ả xoay người nhìn Tư Nhược Trần quần áo tả tơi, đang cố gắng lùi lại phía sau.
“Yên tâm đi, ta sẽ giáo dục ngươi để ngươi biến thành vưu vật hiếm có nhất thế gian.”