Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL) - Chương 581 Đến lượt mày nói chuyện à?
- Trang Chủ
- Cực Phẩm Chiến Long - Mèo Yêu Thành Tinh (FULL)
- Chương 581 Đến lượt mày nói chuyện à?
Không khí trong phòng riêng trở nên đông cứng, Nghiêm Phó nắm chặt nắm đấm, thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.
Chiếc BMW 3 Series đó anh ta mới mua chưa đầy hai tháng, bình thường chỉ cần dính chút bụi bẩn sẽ lập tức lau sạch sẽ, không ngờ bây giờ lại bị đối phương đập vỡ.
Cướp bạn gái của anh ta, còn đập xe của anh ta, đúng là muốn cưỡi lên cổ anh ta đi vệ sinh, bắt nạt người khác quá đáng rồi.
Vu Hoà, Lưu Mãnh bên cạnh cũng kinh hãi.
Đều là người lớn, ai mà tin cái chuyện trời nắng làm nứt kính xe chứ!
Lý Quân nheo mắt nhìn Phùng Văn Hán đang vênh váo, nhưng Phùng Văn Hán chỉ chú ý đến Nghiêm Phó. Tất cả những người còn lại bị anh ta tự động bỏ qua.
Ở ngay cửa ra vào, một nhóm công tử bột đi cùng Phùng Văn Hán đều cười lớn khinh bỉ.
Đạp người đánh nhau là chuyện mà đám công tử bột này thường làm, vừa nãy ở bãi đậu xe, khi Phùng Văn Hán nhận ra xe của Nghiêm Phó, chính bọn họ đã xúi giục anh ta đập vỡ kính xe.
Khi Phùng Văn Hán nhặt đá ném vỡ cửa kính xe, bọn họ đều cảm thấy vô cùng hả hê.
Bọn họ rất thích cảm giác ỷ vào gia thế của mình làm bừa mà không sợ bất cứ gì.
Vu Hòa là người nhát gan nhất trong bốn người, lúc này hắn có chút hoảng loạn, nói: “Em đi xem thử cho.”
Nói xong, kéo bạn gái chạy ra ngoài.
Lưu Mạnh lắc đầu với Nghiêm Phó, ra hiệu cho anh ta nhất định phải nhịn, đối phương cố tình gây sự để xem anh ta nổi nóng.
Những công tử bột kia, bọn họ đánh gãy xương của anh ta cũng chẳng sao, nhưng nếu Nghiêm Phó đụng đến một ngón tay của bọn họ, thì hậu quả sẽ rất thảm.
Nghiêm Phó nắm chặt tay rồi lại buông, cuối cùng vẫn phải nhịn.
Một phút bốc đồng có thể khiến lòng mình thoải mái, nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng, không phải thứ mà những người bình thường như bọn họ có thể gánh nổi.
Anh ta có thể ngồi lên vị trí quản lý, lương bốn năm mươi vạn, đã trở thành đối tượng mà nhiều người ngưỡng mộ, không thể vì một trận ẩu đả mà huỷ đi cả tương lai.
“Ha ha, đồ hèn.”
Phùng Văn Hán đưa tay vỗ vào má Nghiêm Phó, đứng dậy định rời đi.
“Đập xe của anh em tao mà còn muốn đi, mày nghĩ đơn giản quá nhỉ.” Lý Quân đột nhiên mở miệng nói.
Phùng Văn Hán đã đứng dậy, lúc này mới để ý đến Lý Quân không mấy nổi bật đang ngồi bên cạnh.
Đám công tử bột bạn thân Phùng Văn Hán hứng thú nhìn Lý Quân.
Có vẻ như đang đoán xem tiếp theo Phùng Văn Hán sẽ dùng cách gì để giết anh.
Tiền Dao cũng nhận ra Lý Quân, nhưng không nói gì.
Gia cảnh của mấy anh em tròng phòng ký túc xá của Ngiêm Phó nghèo khổ ra sao, cô ta hiểu rõ nhất, mặc dù không muốn gặp lại Nghiêm Phó, nhưng cô ta không dám trái ý Phùng Văn Hán.
Ngày trước Nghiêm Phó chiều chuộng cô ta bao nhiêu, thì bây giờ cô ta hèn mọn trước mặt Phùng Văn Hán bấy nhiêu, đương nhiên Tiền Dao không hối hận, thà ngồi khóc trong xe BMW, còn hơn cười trên xe đạp, hơn nữa, Phùng Văn Hán lái xe Porsche.
Phùng Văn Hán trực tiếp đẩy Nghiêm Phó ra, đi đến trước mặt Lý Quân, cười lạnh nói: “Mẹ mày là ai? Đến lượt mày nói chuyện à?”
Quản lý nhà hàng nghe tin, liền dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ đi vào.
Khi nhìn thấy Phùng Văn Hán, gã vội vàng đưa thuốc lá.
“Cậu Phùng, hóa ra là cậu, đây là chỗ ăn uống, nể mặt anh em một chút, nếu không thì tôi khó ăn nói với cấp trên.”
“Cút mẹ mày đi.”