Cúc Áo Cài Lệch - Chương 37 - Rời đi
Đúng như dự tính, ngay sáng sớm hôm sau Miên nhờ cậu Vĩnh chuyển đồ đạc của
mấy mẹ con lên xe, sau khi ổn định chỗ ngồi, thấy con búp bê của bé Hạ
vương vãi trên xe, Miên chợt suy nghĩ đến con búp bê của Lan Anh bị vấy
bẩn, cũng chính vì búp bê Sơn mua tặng này mới khiến tiểu thư ghét bỏ,
Miên bảo cậu Vĩnh chờ 1 chút, cô mang búp bê tặng lại cho Lan Anh.
Đứng trước cửa phòng Miên chần chừ mãi không dám đưa tay lên gõ, cô sợ gặp
Phương Oanh, lại bị chị ta châm biếm, hằn học. Nghĩ ngợi Miên tính nhờ
thím Xuân đưa cho tiểu thư, thì bỗng cánh cửa phòng bật mở.
Phương Oanh đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt vênh váo lên tiếng.
– Tưởng ai\, hoá là cô à\, cô muốn gì?
– Chị Oanh\, tôi muốn đưa lại con búp bê này cho Tiểu thư\, đưa giúp tôi.
– Hôm nay cô cũng biết mở miệng ra gọi là tiểu thư rồi cơ đấy\, con gái tôi không dùng đồ thừa của người khác\, ném đi.
– Tôi có thể gặp tiểu thư\, và chào một câu trước khi rời đi hay không?
– Dĩ nhiên là không bao giờ\, cô cút ngay cho khuất mắt tôi.
Cánh tay buông thõng, Miên buồn bã thất vọng quay đi, người đàn bà này so
với khuôn mặt thơ ngây xinh đẹp thì tính cách thật sự ghê gớm, Miên
không muốn bẩn mồm, không muốn đôi co với kẻ không biết lí lẽ, cô quay
lưng chưa kịp bước đi, thì nghe thấy giọng nói của Lan Anh phía sau.
– Cô Miên\, con sẽ nhận con búp bê đó\, cô đưa cho con đi ạ.
Con bé đã khỏe mạnh, khuôn mặt hồng hào chạy đến trước mặt Miên, cầm lấy
con búp bê trong tay, tuy không mỉm cười nhưng con bé không thể hiện sự
ghét bỏ với Miên, cô vui lắm vì giọt máu của cô đã thật sự cứu được một
mạng người, Miên định ngồi xuống chào tạm biệt Lan Anh, thì Phương Oanh
bước tới, giật mạnh con búp bê nhanh chóng vứt xuống đất, giọng điệu khó chịu, gắt gỏng.
– Không được\, mẹ không đồng ý\, mẹ sẽ mua cho con thật nhiều búp bê\, con đi vào phòng ngay cho mẹ.
– Mẹ đừng bắt con phải làm thế này\, làm thế kia nữa\, con chỉ muốn chơi với bạn thôi.
Con bé bật khóc, chạy thật nhanh vào trong phòng, ả ta cũng không vừa, đá chân vào con búp bê một lần nữa, rồi dằn mặt Miên.
– Cô hãy cút đi với người nhà của cô\, nếu cô còn xuất hiện trước mặt Lan Anh\, tôi thề\, tôi sẽ chôn sống cô.
Người đàn bà ác độc, quay lưng rời đi, cánh cửa phòng đóng lại thật mạnh,
Miên sững sờ, bước lại nhặt con búp bê lên tay, bước thẫn thờ ra xe.
Thím Xuân thấy Miên bước ra, vui vẻ đon đả chào hỏi.
– Tôi có mang ít quà của chủ tịch của cô Miên\, tôi để lên xe cả rồi\, cô với mẹ về nhà an toàn vui vẻ nhé\, tôi rất vui vì thời gian qua được
sống cùng cô\, nói thật tôi đã coi cô như người 1 nhà\, giờ cô đi thế
này tôi buồn quá.
– Cảm ơn thím nhiều lắm\, thím Xuân này\, tôi
nhờ thím giặt con BÚP BÊ này thật sạch\, rồi đưa cho tiểu thư giúp tôi\, tôi thấy tiểu thư cũng muốn ra đây chào bé Hạ với anh Long\, nhưng chắc sợ mẹ mắng\, nhờ thím nói với con bé\, tôi mong nó khoẻ mạnh\, vui vẻ\, tôi thật lòng rất quý tiểu thư.
– Cảm ơn tấm lòng của cô Miên à. Tôi sẽ chuyển lời của cô\, tạm biệt.
Miên ôm bà Xuân tạm biệt, rồi lên xe trở về ngôi nhà cấp 4 của mẹ Gấm, cô
đâu biết rằng Đình Sơn đang đứng trên ban công của phòng làm việc, nhìn
về phía chiếc xe khuất dần.
Anh không đủ can đảm để đối diện với
Miên, lời hứa còn vương vấn trên khuôn miệng, vậy mà giờ đây vì con gái, anh phải lựa chọn sự thật tàn khốc thế này, anh chỉ còn biết ghim trong lòng lời hứa với Miên và thực hiện nó thôi.
Bà Xuân mang con đi giặt, chưa bước đi về phía nhà bếp, thì nghe giọng của Phương Oanh vang lên.
– Này bà quản gia\, bà đem cái thứ dơ bẩn đó đi đâu đấy\, bọn nó đi rồi\, nên bố thí cho bà đấy hả.
– Cô Oanh sao cô có thể nói về người cứu con gái cô như vậy chứ?
– Không phải là chuyện của bà mà xía mõm vào\, ném con búp bê đó đi\, tôi phải ra ngoài mua con búp bê khác cho Lan Anh\, bà liệu hồn mà trông
chừng tiểu thư đi.
– Đó là trách nhiệm của tôi.
Không thèm nghe hết câu nói của bà Xuân, Phương Oanh chạy ra
ngoài bắt taxi, để đi gặp Diệu, cô gái đã giúp ả ta thám thính và có thể trở về căn biệt thự này một cách ngoạn mục.
Thế nhưng ả ta lại
nói dối con gái là đi mua búp bê mới cho con bé, thôi thì vì tiền, vì
muốn giữ chân gã người tình, thì Ả phải ráng mà chiều lòng bố con Sơn
thôi.
Hậm hực trong lòng vì người tình của ả mấy hôm nay không
thèm liên lạc, từ ngày ả không còn tiền, công việc làm ăn của hai người
không được tốt, hắn chả coi ả ra gì? những lần mặn nồng thưa thớt, lại
thêm sự ghẻ lạnh đến chán ghét.
Ả tặc lưỡi chấp nhận, phải bằng mọi cách ả phải có tiền, lấy được tiền của Sơn, ả lại cao chạy xa bay với người tình thôi.
Sau khi chứng kiến Phương Oanh và bà Xuân to tiếng với nhau, Đình Sơn gọi
điện ngay cho Vĩnh xem tình hình của mẹ con Miên thế nào?
– Thế nào rồi\, cậu giúp mẹ con cô ấy về nhà rồi chứ?
– Vâng thưa chủ tịch em xong cả rồi\, em có nói với cô Miên anh bận ký
hợp đồng\, nên không đưa cô ấy về được\, có vẻ như cô ấy khá buồn.
– Cảm ơn cậu\, cậu lập tức quay về\, đi theo định vị trong điện thoại của Phương Oanh xem cô ta đi đâu\, cô ta đang bắt taxi ra ngoài rồi đấy.
– Vâng vâng\, tôi rõ rồi thưa chủ tịch.
Căn nhà cấp 4 cũ kĩ, do không có người qua lại, không được dọn dẹp nên
vướng chút bụi bặm, Miên thu xếp mọi thứ gọn gàng, đặt mẹ lên giường,
cầm tờ giấy ghi chú đưa cho mẹ.
– Tờ giấy con ghi cho chị An vẫn còn\, cả 2 tháng này\, chị ấy không về đâu mẹ ạ.
– Cả mấy năm nó còn không thèm về thì 2 tháng ăn thua gì hả con\, chỉ tội thằng Long thôi.
– Mẹ\, đừng lo nghĩ nhiều nữa\, mẹ giờ chỉ còn 1 lần xạ trị nữa thôi\, là khoẻ mạnh rồi\, lúc đó mẹ vẫn ở với con\, với Long\, chúng ta cùng đợi
chị ấy về.
– Chỉ khổ cho con\, cho người ta máu\, rồi cuối cùng
người ta đối xử không tử tế\, còn thẳng tay đuổi con\, chịu nhục như vậy chắc con khổ tâm lắm.
– Kìa mẹ\, sao mẹ biết con cho tiểu thư nhà đó máu\, con đã giấu mẹ rồi cơ mà.
– Có gì mà ngạc nhiên\, là cậu Sơn nói cho mẹ biết\, mẹ thật không ngờ con lại dám giấu mẹ\, to gan.
– Vậy anh ấy có nói gì với mẹ nữa không ạ?
– Haizzz dặn dò\, xin lỗi\, áy náy\, đủ loại cảm xúc\, chắc chỉ chào mẹ 1 tiếng\, chứ ngại gặp con.
Miên không dám nói thêm, chỉ cúi đầu bóp chân cho mẹ, cô sợ vì sự quan tâm
của anh sẽ khiến trái tim yếu mềm, lại tủi thân mà khóc, cho nên một
giây lát sau, cô đánh trống lảng.
– Mẹ khoẻ rồi\, về nhà thế này
thật tốt\, con với cái Hạ lại đi bán hàng\, mẹ ở nhà với ** Long\, con
sẽ chăm chỉ kiếm người hiến giác mạc rồi mổ mắt cho Long.
– Ừ\, mẹ cũng nhanh khoẻ\, ở nhà phụ con nhặt đậu\, tính đi tính lại\, dù mẹ có
khoẻ được 1 chút\, thì gánh nặng cả nhà vẫn đè lên vai con\, nhưng trước mắt con phải nghỉ ngơi cho lại sức\, lấy máu hết nhiều lắm có phải
không?
– Dạ không mẹ ơi\, lấy ít lắm\, mẹ không thấy anh Sơn chăm sóc con rất tốt hay sao?
– Đúng thế\, cậu ấy chăm con\, chăm cả nhà mình như người thân ruột
thịt\, mẹ gần đất xa trời rồi\, mới thấy 1 người tốt như vậy.
Đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng quanh đi quẩn lại, cuộc nói chuyện
vẫn xoay vần bên người đàn ông ấy. Miên thở dài, tiếc nuối điều gì đó
nhưng lại không rõ là gì?