Cúc Áo Cài Lệch - Chương 32 - Ảo Tưởng
Từ ngoại hình nhẹ nhàng, thanh khiết, đến cái tên đầy nữ tính, lúc cô ta
yếu đuối xuất hiện trước mặt Sơn, một giây nào đó khiến trái tim của Sơn lỗi nhịp, khiến anh yêu cô ta điên cuồng, chấp nhận tất cả mà cưới cô
ta làm vợ, hoá ra tất cả chỉ là một màn kịch, cô ta và đồng bọn dàn dựng lên để đổi đời.
Chỉ vì khuôn mặt kia, vì đôi mắt kia, mà Sơn phải trả giá quá nhiều cho sai lầm của mình.
Ngày đó Phương Oanh, quần áo giản dị, khuôn mặt không phấn son, thân thể yếu ớt, bị người ta đuổi đánh chạy đến trước xe ô tô của Sơn mà khóc lóc,
mà kêu cứu, anh thương tình đưa cô về nhà, cưu mang chăm sóc cho cô.
Thế nhưng ẩn sau khuôn mặt ngây thơ kia, là một con cáo già, chính cô ta
dàn dựng lên kế hoạch tiếp cận Sơn, và những kẻ đuổi bám theo cô ta lại
chính là đồng bọn, ở đằng sau xúi giục, moi móc tiền của Sơn để ăn chơi
đàn đúm.
Buổi chiều mưa hôm ấy, chính Sơn đã bắt quả tang người vợ mình yêu thương, lên giường với kẻ khác, bỏ mặc con gái phải cấp cứu
trong bệnh viện, anh cầu xin cô ta về với Lan Anh, chăm sóc cho con bé,
thế nhưng lựa chọn của cô ta chính là rời đi, và chiến lợi phẩm cô ta có được, chính là số tiền mà anh vất vả làm lụng mang về chăm lo cho vợ
cho con.
Sơn đã buông tay, hành động ly hôn đầy dứt khoát, cấm cản cô ta xuất hiện, ai có ngờ sau gần 5 năm, cô ta lại một lần nữa khiến
anh đau đầu khó nghĩ.
Đứng trong phòng riêng, từng điếu thuốc được rít cạn, cõi lòng của anh vẫn dồn dập dậy sóng, anh không thể kìm nén
được tức giận khi đối mặt với vợ cũ, cũng không thể chấp nhận cuộc đời
của mình vì đàn bà lại có vết nhơ khốn nạn như vậy.
Tỉnh táo thế nào được, khi bị người đẹp ra tay quyến rũ chứ?
Hận….. Hận không thể làm gì được cô ta, vì ả chính là mẹ của Lan Anh.
Chương 20. Tộ.i Á.c Của Người Mẹ
Sau khi ru con gái ngủ say, Phương Oanh gỡ tay của Lan Anh ra khỏi tay
mình, gọi điện ngay cho Diệu, người đã giúp cô ta thám thính tình hình
trong căn biệt thự này, và cũng là Diệu mở cổng cho cô ta bước vào ngôi
nhà này.
– Cô Diệu xem như cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của
mình\, từ giờ cô có thể rời khỏi căn nhà này\, nếu không anh ta phát
hiện được cô là người mở cổng cho tôi\, làm tay sai cho tôi thì to
chuyện đấy.
– Chị Oanh\, cảm ơn chị\, số tiền còn lại chị có thể chuyển cho em được chưa ạ.
– Được chứ? nhưng trước khi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ của cô\, thì cô phải giúp tôi thêm 1 việc.
– Việc gì nữa ạ.
– Cô thuê người hoặc bằng cách nào đó\, tìm người đàn ông tên TRần Minh
Quân\, ở Xã X\, Huyện Y giúp tôi\, nói với hắn\, vợ của hắn muốn gặp.
– Vâng\, em biết rồi\, em sẽ liên lạc lại với chị sau.
Cúp máy nở 1 nụ cười tự mãn với những âm mưu của chính mình, Phương Oanh
quay người nhìn ra bên ngoài cửa, thấy Đình Sơn xuất hiện từ bao giờ,
chột dạ… cô ta lắp bắp.
– Bố của Lan Anh đấy à\, anh đến thăm con sao\, con bé ngủ rất ngoan\, là nhờ ơn của em đó.
– Cô bớt nói lại đi\, xong việc của cô rồi\, cô nhanh chóng rời đi cho tôi.
– Chồng à\, sao anh có thể phũ phàng đuổi em đi được chứ\, em là mẹ của con bé\, là vợ của anh cơ mà.
– Cô Oanh\, não của cô có vấn đề về nhận biết à\, cô không còn là vợ của tôi\, và cô không có tư cách để nuôi con của tôi.
– Em biết sai rồi\, em mới quay về đây với con và anh\, anh tha lỗi cho em đi\, em hứa em sẽ nghe lời của anh.
– Cô nghe rõ đây\, tôi còn cho cô đứng trong ngôi nhà này\, và nói mấy
lời vớ vẩn với tôi\, là vì tôi còn nể tình cô là mẹ của con bé\, tôi
không còn tình cảm với cô\, và không bao giờ muốn nhìn thấy mặt của cô.
Sự tức giận cuộn trào, sôi sục trong lòng, thế nhưng cô ta vẫn phải kìm nén, ngọt nhạt với Sơn.
– Em biết anh đang giận em\, nhưng hãy cho em cơ hội được bên con gái\,
anh không biết khi tối\, con tâm sự với em nhiều điều giấu kín lắm\, con bé tội nghiệp lắm\, anh dù sao cũng là đàn ông không thể hiểu được con.
– Thôi\, không phải nhiều lời\, tôi chốt thế này\, cô ở lại đây đến khi
con bé ổn định\, lúc đó nếu cô không tự giác rời đi\, tôi sẽ khiến hai
chân của cô\, muốn bước cũng không bước được đâu.
– Em ở gần con
thì có gì sai đâu\, em là mẹ của nó\, anh đã từng nói yêu em rất nhiều
anh si mê em\, muốn mang hạnh phúc cho em cơ mà\, sao bây giờ anh phũ
phàng như vậy chứ? chẳng lẽ anh đã có người khác hay sao?
– Tôi không có nhu cầu nói chuyện với cô\, tôi có yêu ai\, hay lấy vợ khác đều không liên quan đến cô\, nhớ cho kĩ.
– Thì ra cô gái có khuôn mặt giống em\, là người mới của anh sao? anh vẫn không quên được em\, nên mới tìm người giống em để thay thế sao?
– Im ngay.
Đình Sơn quát lớn, ánh mắt không nhân nhượng, cô ta nhìn vào tia máu đỏ trong mắt của anh mà run sợ, im lặng, không dám
ho he thêm gì!
Anh bước lại gần giường nắm lấy bàn tay của con
gái, thở dài trầm tư, có ai biết anh đang nghĩ gì trong đầu, chỉ là anh
phẫn uất trước người vợ cũ này, nhìn thì ngứa mắt, đuổi đi thì không thể được, thôi thì vì con gái, anh sẽ chịu đựng thêm thời gian nữa.
Đình Sơn gọi quản gia chuẩn bị 1 phòng cho Oanh, nhưng cô ta nhất quyết lấy
nước mắt, và tình yêu thương của người mẹ, bám riết lấy Lan Anh không
rời, ở bên cạnh, ăn ngủ cùng con bé, tình yêu thương của một người mẹ,
lại khiến Đình Sơn khó nghĩ, anh cũng mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm, miễn con gái của anh vui và khỏe mạnh là được.
Qua tuần bé Hạ
được mẹ Miên sát cánh động viên bước vào phòng tiểu phẫu, con bé mạnh mẽ hơn Miên thường nghĩ, còn mỉm cười và động viên ngược lại cả cô.
– Mẹ Miên yên tâm đợi con bên ngoài nhé\, lát con ra với mẹ.
– Con gái của mẹ giỏi lắm\, con thích ăn gì\, để mua sẵn cho con nhé.
– Mẹ mua kem lạnh cho con nhé\, mẹ nhớ mua cho cả anh Long và bạn Lan Anh nữa ạ.
– Mẹ biết rồi\, con vào phẫu thuật mạnh dạn lên nhé\, bác sĩ nói không sao hết\, chỉ 1 chút là xong rồi.
Con bé không để cho Miên nói thêm, ôm lấy cổ của cô, trao lại cho cô con búp bê bằng vải.
– Mẹ Miên ơi\, con yêu mẹ lắm\, chú Sơn bảo\, mẹ lo cho con nhiều lắm\, nên con phải nói yêu mẹ mỗi ngày.
– Mẹ cũng yêu con\, thế con có cảm ơn chú Sơn chưa?
– Con có ạ\, hôm nay chú Sơn nói sẽ đến với con\, chú hứa thu xếp công
việc\, còn tặng cho con 1 con búp bê này nữa\, thế mà giờ chú còn chưa
đến.
– Con gái.. chú Sơn là người rất bận\, chú còn phải chăm bạn
Lan Anh\, có mẹ ở đây với con rồi\, con thông cảm cho chú được không
nào?
– Vâng ạ\, con biết rồi\, mẹ giữ búp bê cho con nhé\, một tí nữa con ra với mẹ.
Ôm chặt lấy con gái trong tay, Miên hạnh phúc mà rưng rưng nước mắt, cuối
cùng cô cũng đợi được ngày hôm nay, ngày nhìn con gái có bàn tay giống
như các bạn cùng trang lứa, rồi con gái của cô sẽ được đi học, sẽ có bạn bè, và sống đúng với cuộc sống của nó, là tại cô yếu kém, nên tận bây
giờ mới có thể giúp con hoàn thành được ước mơ này.
– Á… Chú Sơn đến kìa mẹ.
Miên quay đầu ra phía hành lang, thấy Sơn vội vã chạy tới, dáng hình hớt
hải, mái tóc được vuốt gel chỉnh tề, lúc này lại vương vãi trước mặt,
anh mỉm cười quỳ gối nói với bé Hạ.
– Chú xin lỗi\, chú đến muộn\, con ăn gì chưa? con có sợ hãi không?
– Dạ\, con không sợ\, có chú Sơn\, có mẹ Miên\, con không còn sợ gì nữa.
Ánh nắng của buổi sớm mai đã lan tỏa khắp khuôn mặt của 3 thân ảnh, trước
phòng phẫu thuật, những cái ôm thắm thiết, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài, bé Hạ được đẩy vào phòng, còn không quên vẫy tay cười với mẹ,
Miên không kiềm được lòng, cứ như vậy bật khóc.
Sơn biết ước mơ
của cô dành cho con gái đã được thực hiện, biết được nỗi đau trong lòng
của cô đã vơi đi một chút, anh rút khăn tay đưa cho cô, nhẹ nhàng.
– Cô Miên\, cô đừng khóc\, phải vui lên chứ?
– Cảm ơn anh\, tôi vì vui mới khóc\, cảm ơn anh vì lời hứa\, con bé cứ ngóng anh mãi.
– Cô đừng cảm ơn tôi\, chúng ta đều giúp đỡ cho nhau\, tôi phải cảm ơn cô vì cứu con gái tôi\, hôm nay con bé chuyển biến sức khỏe rất tốt.
– Vậy đúng là tốt quá rồi\, chúc mừng anh\, hy vọng Lan Anh nhanh chóng khoẻ mạnh và được đi học.
– Tôi cũng luôn mong như vậy.
Miên chỉ gật đầu cười nhẹ, hoá ra hạnh phúc của người làm cha làm mẹ đơn
giản là như vậy, chỉ cần con cái của mình khỏe mạnh, hạnh phúc, thì mọi
gánh nặng đều tan biến hết.