Công Tử Khuynh Thành - Duy Hòa Tống Tử - Quyển 1 - Chương 62
Mạch Khinh Trần.
Chỉ cần nhớ đến ba chữ đó thì thù hận như độc dược ăn mòn từng tấc da thịt lan khắp cơ thể hắn.
Tay siết chặt kiếm, Sách Đồng thầm nghĩ, bất luận thế nào Lâm Trì cũng sẽ không thể tha thứ cho Mạch Khinh Trần.
Sách viết rất rõ, mối thù tàn sát mấy năm trước, bắt nguồn từ một nữ tử nọ, sau khi nàng tự vẫn thảm thiết trước mặt Mạch Khinh Trần, tinh thần hắn bị tổn thương, thế nên tính nết thay đổi, trở nên đần độn, mãi đến một lần nọ vô tình gặp một phu nhân nhà phú thương đến Dương Minh, phu nhân ấy hoảng sợ bỏ chạy cùng người nhà về Giang Nam trong đêm, nhưng bất hạnh thay, bà vẫn bị hắn tìm được, đôi bên khẩu chiến, Mạch Khinh Trần ghi hận trong lòng, vì thế đến đêm ra tay sát hại cả gia tộc Lận gia.
Mấy chục nhân khẩu, không chừa một ai.
Vì thân phận của Mạch Khinh Trần nên vụ án này cuối cùng được ém xuống.
Dù có nhiều người chết như vậy, gây ra chấn động lớn đến thế, nhưng vẫn bị ém xuống.
Không ai có thể bình tĩnh đối mặt với kẻ thù như thế. Lâm Trì cũng không ngoại lệ, nàng hẳn sẽ không tha thứ cho Mạch Khinh Trần.
Tiếng xe ngựa truyền đến, Sách Đồng buông kiếm đi qua, Lâm Trì bước xuống xe.
“Sách Đồng, ta đói.” Giọng khàn khàn không được tự nhiên.
Sách Đồng đã quen, lập tức gật đầu nói: “Ta đi làm một ít thức ăn.”
Lâm Trì bình tĩnh nói: “Được.”
Sách Đồng vừa xoay người đi mấy bước, chợt thấy không đúng, vừa quay lại đã không thấy Lâm Trì đâu. Hắn nắm chặt kiếm, đuổi theo. Đêm khuya yên tĩnh, bóng Lâm Trì cực dễ thấy, gần như không bao lâu, Sách Đồng đã thấy Lâm Trì đang ra sức chạy về hướng Dương Minh. Sách Đồng tăng tốc tóm lấy Lâm Trì, giữ chặt nàng.
“Buông!” Lâm Trì cả giận nói: “Mau thả ta ra!”
” Buông ra?” Giọng Sách Đồng cũng giận dữ, “Nàng muốn làm gì?”
“Báo thù!”
“Nàng không giết nổi hắn.”
“Dù có chết ta cũng phải đi!”
Lâm Trì dồn hết sức vùng khỏi tay Sách Đồng, lại bị đối phương tóm lấy, ôm vào lòng: “Tiểu thư, ta sẽ không để nàng chết.”
Lâm Trì không khống chế được cảm xúc, hung dữ cắn lên cánh tay Sách Đồng.
Nàng cắn rất chặt, răng nàng cách một lớp vải cắm vào da thịt hắn, dường như đã chảy máu, Sách Đồng cũng không thèm để ý.
Hai giọt nước ấm rơi lên tay hắn.
“Tại sao?” Lâm Trì nới lỏng vết cắn, nói năng lộn xộn, lúc này chỉ sợ ngay cả nàng cũng không hiểu mình đang nói gì, “Tại sao lại nói ta biết! Nếu đã nói ta biết tại sao còn ngăn cản ta!? Nếu ta không đi thì phải làm gì đây? Ta có thể làm gì? Tại sao lại như vậy…” Trong phút chốc, mọi sức lực như bị rút cạn, Lâm Trì từ từ ngã xuống.
Trong đầu chỉ có Mạch Khinh Trần.
Dáng vẻ ngơ ngác của Mạch Khinh Trần, lúc hắn mê mang, lúc hắn bị thương, lúc hắn vui vẻ.
Thù hận không lối thoát, yêu cũng chẳng còn tư cách.
Làm thế nào cũng đều sai cả.
Cẩn thận nghĩ lại thì thật ra không phải chưa từng hoài nghi Mạch Khinh Trần, chỉ là không muốn tin, không muốn đối mặt.
Chung quy… Phải làm sao mới có thể dối mặt với sự thật này, người mình yêu sâu đậm lại là kẻ giết cả nhà mình..
“Theo ta trở về trước đi được không?”
Sách Đồng cúi xuống, quỳ một chân cạnh Lâm Trì, giọng dịu dàng trước nay chưa từng có.
lâm Trì cúi đầu.
Sách Đồng giơ tay về phía nàng, khi sắp chạm được nàng thì chọt thấy đau nhói. Sách Đồng cúi đầu, thấy Lâm Trì dùng một cây châm bạc đâm vào tay hắn, hắn chưa kịp phản ứng đã mất hết cảm giác.
“Xin lỗi huynh, Sách Đồng…”
Lâm Trì thu châm mà Thẩm Tri Ly cho nàng, đỡ Sách Đồng dậy, để hắn nằm dưới cây cổ thụ.
“… Dù chàng ấy có là kẻ thù, thì ta vẫn phải gặp chàng lần cuối, nếu chàng thừa nhận là kẻ thù của ta, ta sẽ giết chàng ấy, sau đó…”
Hai chữ cuối bị Lâm Trì nuốt vào miệng.
Nàng khép mắt, nắm chặt tay, chạy vào màn đêm không quay đầu lại.
Dương Minh vẫn thế.
Thời điểm Lâm Trì trở lại trời vừa hửng sáng, trông về phía xa xa vẫn thấy ánh bình minh, chạy dọc theo tường thành, tòa thành này vẫn rộng lớn như thế, không hề thay đổi như tâm trạng của nàng.
Chính tại nơi đây, nàng quen biết Mạch Khinh Trần, ghét hắn, rồi lại yêu hắn.
Trước kia không bao lâu, hai năm, hay là ba năm trước.
Nàng không nhớ rõ, đầu đau như búa bổ.
“Cô nương, cô… có phải cô không khỏe?” Đại tẩu bán buổi sáng ở cửa thành dè dặt hỏi.
Lâm Trì sờ mặt, phát hiện nàng nóng bất thường. Nhớ lại mình đi xe mệt nhọc, thể xác và tinh thần kiệt quệ, lại dầm trong gió suốt đêm. Gần một ngày không ăn uống gì, mệt mỏi đến cùng cực, lại nhiễm phong hàn, không thể để như thế mà đến phủ của Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì lục lọi bạc mang theo, tìm bừa một khách điếm gọi vài món ăn, nấu thuốc uống một hơi, cuối cùng tìm hàng binh khí mua một thanh chủy thủ, ngủ một giấc, mới đến phủ Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì đã dự tính vài cách lẻn vào phủ, không ngờ vừa đến gần đã thấy Lăng Thư chạy đến.
“Thiếu phu nhân! Xem như tìm được cô rồi.”
Lâm Trì sửng sốt, theo bản năng sờ cây chủy thủ giấu trong áo.
Lăng Thư hoàn toàn không chú ý đến, xoa mồ hôi trên trán: “Tiểu Mặc tử, Lăng Họa sáng nay ra ngoại thành tìm cô, bản đại gia sẽ bảo người thông báo với họ, cô cũng đừng chạy bừa ra ngoại nữa.” Nói rồi hắn đẩy Lâm Trì vào phủ, tiện tay chỉ vào một nha hoàn nói: “Mau đưa thiếu phu nhân vào.”
Thật ra không cần người dẫn, Lâm Trì cũng nhớ phòng Mạch Khinh Trần ở đâu.
“Ở ngay phía trước.”
Nha hoàn dừng bước, không dám đến gần.
Lâm Trì gật đầu đa tạ, bước từng bước đến gần phòng Mạch Khinh Trần.
Mồ hôi tay tươm như mưa, hô hấp dồn dập, ngực nàng ẩn ẩn đau.
Đẩy cửa ra, trong phòng tối om, im ắng không một tiếng động, trên giường trong phòng không có một bóng người.
Mạch Khinh Trần không có trong phòng.
Chút sức còn lại cũng cạn kiệt, Lâm Trì xụi lơ ngồi xuống giường, chỉ có tiếng thở rất nhẹ của nàng. Hơi thở lạnh lẽo quen thuộc của Mạch Khinh Trần ngày càng rõ, trên bàn vẫn là quyển sách hôm nọ nàng đọc.
《 Ân oán tình cừu của tiểu nữ mồ côi 》
Lúc đọc chỉ thấy xúc động, nhưng khi nó xảy ra với mình, mới thấy khó chấp nhận đến mức nào.
Giữa lúc Lâm Trì đang ngẩn ngơ, tiếng cửa mở vang lên.
Lâm Trì nghe thấy quay lại, bóng trắng bạc chạy vọt đến trước mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo cầm tay nàng.
“Nàng về rồi.”
Giọng Mạch Khinh Trần không rõ lắm, nhưng Lâm Trì có thể nghe ra niềm vui và căng thẳng trong câu nói ấy.
Chợt có ánh sáng bên ngoài rọi vào, Lâm Trì nhìn mặt Mạch Khinh Trần, đôi mắt dài nhỏ lạnh lẽo, mái tóc dài thấp thoáng, trông rất dịu dàng, không biết có phải ảo giác của nàng không mà dưới ánh trăng, dường như tóc cũng ánh màu bạc, đệp vô cùng.
Lâm Trì từ từ rút tay khỏi tay Mạch Khinh Trần, gọi: “Mạch Khinh Trần.”
Giọng nàng còn lạnh hơn giọng hắn.
Gió đêm ngừng thổi.
“Ta có thể hỏi chàng một chuyện không?”
Giống hệt câu mà Lâm Trì hỏi hắn cách đây không lâu.
Mạch Khinh Trần ho nhẹ, đôi mi xinh đẹp phủ kín mắt hắn: “… Nàng hỏi đi.”
Câu trả lời của hắn cũng giống y như đúc.
“Là chàng ư?”
“Kẻ giết cả nhà Lận gia ở Giang Nam nhiều năm trước, là chàng ư?”
Đáp án thì sao?
“Lâm Trì…” Mạch Khinh Trần gọi khẽ.
“Trả lời ta, trả lời ta đi.”
Lâm Trì cầm ngược lại tay hắn, đầu ngón tay run run, nhìn Mạch Khinh Trần bằng ánh mắt mong chờ mà chính nàng cũng không nhận thấy, “Nói không phải chàng, chỉ cần chàng nói không phải là được.”
Mạch Khinh Trần rũ mắt, im lặng.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
… Tại sao im lặng, tại sao không nói câu nào.
Lần thứ hai cảm thấy cả thế giới sụp đổ.
Lâm Trì đau khổ vô cùng, đầu muốn nổ tung, nàng gần như cầu xin: “… Nói chuyện đi, Mạch Khinh Trần.”
Ngón tay hắn lạnh như băng, hơi lạnh lan đến tận tim.
“Xin lỗi nàng.”
Lâm Trì nghe thấy giọng mình đang hỏi, nhưng không còn giống giọng của mình nữa: “… Xin lỗi là sao?”
Mạch Khinh Trần nhắm mắt, đôi môi trắng bệch mấp máy, mồ hôi như nước, chảy men theo gương mặt hoàn hảo của hắn rơi xuống, lúc này trông hắn cực kỳ xa lạ.
Lâm Trì buông tay, lùi hai bước.
Như chưa từng quen biết.
“Tại sao?”
Tại sao phải làm vậy.
Tại sao lại là chàng.
Người gần trong gang tấc, phút chốc cách xa vạn dặm, không còn là người nàng yêm tâm dựa dẫm, mọi thứ trong quá khứ đã biến thành tội ác.
Lâm Trì nắm chặt cây chủy thủ trong tay áo, lạnh như một khối băng nhưng cho nàng chút sức lực.
Nàng đã không biết phải tin ai, phải dựa vào ai nữa rồi.
Mạch Khinh Trần thấy nàng lùi ra sau, theo bản năng đưa tay ngăn cản.
Tay hắn sượt qua áo nàng, nhưng Lâm Trì lùi lại, tay hắn lơ lửng giữa chừng.
Hắn nâng mắt, đôi mắt trống rỗng mà bi thương, nhưng Lâm Trì đã không còn cảm nhận được nữa.
Trong khoảnh khắc Mạch Khinh Trần xoay người, Lâm Trì giơ tay đâm tới.
“Xoẹt.”
Tiếng chủy thủ cắm vào da thịt, rõ rõ rành rành, không một chút do dự, máu trào ra từ cơ thể hắn.
Nhưng người sửng sốt lại là Lâm Trì.
Có lẽ là ấn tượng Mạch Khinh Trần để lại cho nàng, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ đả thương hắn dễ thế này, thực tế trước kia đề do hắn đả thương nàng, đến ngón tay hắn nàng còn chưa chạm được.
Nhưng giờ phút này, cây chủy thủ đó thật sự đang cắm vào người hắn.
Đâm rất sâu.
Dường như Mạch Khinh Trần không đoán trước được, nhưng cũng có thể hắn đoán được mà không né tránh, hắn ngẩn ngơ đưa tay chạm vào vết thương, mấp máy môi nói hai chữ mơ hồ.
Quần áo hắn nhanh chóng thấm ướt máu.
Hắn định đứng lên, nhưng vừa chống tường, cơ thể đã lảo đảo, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía Lâm Trì.
Lúc này Lâm Trì mới phát hiện người nam nhân này đã yếu đến nhường này.
Cơ thể không có sức lực, mặt trắng bệch, cả hơi thở cũng mỏng manh.
Nàng chỉ cần đâm sâu thêm vài phân, đâm thủng tim hắn, Mạch Khinh Trần sẽ chết.
Chết.
Chết, sẽ không nói, không cười, không thở, sẽ không còn phản ứng gì nữa.
Lâm Trì cầm lấy cán chủy thủ.
Cây chủy thủ dính đầy máu Mạch Khinh Trần, sềnh sệch âm ấm hơi đáng sợ, nhưng chất lỏng ấy không ngừng bắn vào tay nàng.
Đâm vào đi.
Đâm vào rồi sẽ chấm dứt.
Thù của phụ mẫu đã báo, nàng có thể quên thù hận cũng không cần lo nghĩ, sẽ có thể sống một cuộc sống đơn giản, giống như sư phụ, sư tỷ.
Nhưng –
“Khinh Trần, chàng sờ thử xem, lần này gà đẻ trứng rồi! Đẻ trứng thật này! Vừa tròn vừa lớn! Xem chừng rất ngon!” Nàng ôm gối ngồi xổm dưới đất, nghiêng đầu nhìn ổ gà nhỏ trong sân, đặt trứng gà vào tay Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần nhận lấy, sờ sờ, thật thà đưa ra kết luận: “Không tròn, hơi dẹt.”
“Tóm lại là hơi tròn! Đừng có bắt bẻ nữa! Tối nay nấu canh trứng gà cho chàng ăn!” Lâm Trì đoạt lấy trứng, nhảy tung tăng tới phòng bếp, “Đúng rồi, chúng ta có nên nuôi thêm vài con khác không, nếu có thể nuôi bò cái thì sẽ được uống sữa tươi đấy! A a, cũng lâu rồi ta chưa được ăn thịt dê…” Vừa nói vừa thèm thuồng đến sắp chảy nước miếng.
“Thịt dê…? Ặc, lúc nãy nàng nói nuôi bò cơ mà.”
“Này này, chàng đừng quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này được không!”
Buổi tối.
Lâm Trì mang bó củi đã chẻ xong chuẩn bị nhóm lửa, vừa vào đã thấy một con dê chết thê thảm trong sân.
“Con dê này… Ở đâu ra?”
“Nàng nói thèm ăn.”
“Kiếm ở đâu ra?”
Mạch Khinh Trần che miệng, ho khan: “Ra khỏi cửa quẹo phải, nhà thứ ba.”
Lâm Trì nổi điên: “A a a a a a, đồ ngốc, đó là dê nhà Lưu nhị ca! Nếu bị mẫu thân huynh ấy biết thì chúng ta toi đời!”
Mạch Khinh Trần ăn ngay nói thẳng: “Ta đã chú ý, không bị phát hiện.”
Lâm Trì: “…” Bà nó, chàng biết mà còn cố phạm tội!
Mạch Khinh Trần xoay mặt đi.
Lâm Trì thở dài, ước chừng hà bao, khiêng dê ném vào bếp chặt thành tám khúc.
Ngày hôm sau, nàng ăn hết một miếng no nê, rồi mang bạc đến tạ lỗi với Lưu nhị ca, mẫu thân của Lưu nhị ca đang đứng ở cửa nhà mắng ầm ĩ, sau khi biết chuyện thì vừa nhận bạc vừa giáo huấn Lâm Trì một trận, mãi đến khi Mạch Khinh Trần đẩy xe lăn qua tìm nàng, bà mới bớt giận.
Trên đường về.
Mạch Khinh Trần bình thản nói: “Bà ta thật đáng ghét.”
Lâm Trì ủ rũ: “Hết cách rồi, chúng ta đuối lý cơ mà, lần sau chàng đừng làm vậy nữa, ta phải trả cho bà ấy ba lượng bạc, đủ để mua nửa con dê…”
“Không sao.” Mạch Khinh Trần nhét một vật vào tay Lâm Trì, “Tiện tay lấy.”
Lâm Trì đón lấy, là hà bao của mẹ Lưu nhị ca.
“…” Lâm Trì trừng mắt tên nào đấy hoàn toàn không hề có tự giác của một kẻ phạm tội, tiếp tục phát điên, “Mạch – Khinh – Trần, võ công không phải để làm việc này!”
– Sau này không còn một Mạch Khinh Trần như thế nữa.
Mọi ý nghĩ tan tành trong nháy mắt.
Lâm Trì muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy được nữa.
Tại sao lại là Mạch Khinh Trần, tại sao phải là chàng.
Nếu nhất quyết phải báo thù, vậy… Mắt Lâm Trì hằn tơ máu, trong lúc hoảng loạn nàng lại nhớ tới cái đêm tối tanh mùi máu đó.
Lâm Trì siết chặt thanh chủy thủ, liếc nhìn hắn đầy thù hận, rồi sau đó đâm vào ngực hắn.
Mạch Khinh Trần rên một tiếng đau đớn, phút chốc con ngươi hoảng loạn, đứng không vững ngã người về sau, đôi mắt không có tiêu cự mờ mịt.
Không hề do dự, Lâm Trì rút thanh chủy thủ khỏi ngực Mạch Khinh Trần, đảo chiều, rồi đâm vào tim mình.
Đau, cả người lập tức lạnh đi, cả ý thức cũng dần mơ hồ.
Cảm giác sắp chết ùa đến, nàng bỗng muốn miêu tả cho Mạch Khinh Trần biết cái chết có cảm giác thế nào, nhưng nàng mệt mỏi quá, không tài nào nói được.
Đôi mắt mệt mỏi ấy quét đến Mạch Khinh Trần.
Nàng muốn chạm tay vào hắn, nhưng không với tới.
Bàn tay trống rỗng, mò mẫm.
Nàng nhìn khuôn mặt của Mạch Khinh Trần, bỗng thấy môi hắn mấp máy hai chữ…
Đau quá.
Mạch Khinh Trần biết đau ư?
Lâm Trì mỉm cười, rồi chầm chậm nhắm mắt.
Xin lỗi chàng, nếu kết cục đã định như vậy, chi bằng… Chết cùng nhau.
Dường như bên tai vang lên âm thanh ầm ĩ, nhưng Lâm Trì đã không còn nghe thấy gì nữa.