Công Tố Viên Của Tôi - Giang Tiểu Lục - Chương 77
Buổi tối trước khi đi ngủ, Kiều An Sâm hỏi cô: “Ban nãy em nói gì nhỉ? Tiền Ấu Ấu kia lại bị mắng khóc sao? Tên Quý Mộc Bạch vẫn trưng ra vẻ mặt cá chết đó sao?”
Sơ Nhất: “…Trong phim người ta tên là Trần Nhất Gia, đúng rồi, hôm nay cô bé kia lại khóc thút thít cả ngày.”
Kiều An Sâm nghe vậy thì hơi giận, anh lật người trong chăn hai lần, hừ nhẹ một tiếng.
“Gã đó thoạt nhìn không giống người tốt, cả trong lẫn ngoài màn ảnh đều như vậy.”
Sơ Nhất nén cười, cô cũng không có nói cho anh biết nguyên mẫu chính là anh, để cho Kiều An Sâm tự mắng mình.
“Nói chuyện thì cứ nói thôi, sao còn chỉ trích người khác làm gì?” Sơ Nhất giả vờ nghiêm túc nói, nhằm bảo vệ công lý, Kiều An Sâm nhìn chằm chằm cô một lát,vậy mà lại lên cơn ghen.
“Có phải em còn thích người ta không?!” Vừa nhắc đến chuyện đó, chuyện cũ như thủy triều tràn vào đầu anh, Kiều An Sâm nhíu mày.
“Lúc đó em vẽ người ta, còn trò chuyện vui vẻ như vậy, trong lòng em gọi cậu ta là gì nhỉ? Nam thần?”
“…”
“Ha.” Nói xong, anh bật cười vì giận, như muốn cởi quần Sơ Nhất đánh cô.
Nhắc đến chủ đề này, Sơ Nhất cũng không chịu thua kém..
Cô cũng cười lạnh một tiếng, lời nói như châu như ngọc.
“Em thì sao, ít ra em không đi chung ô với người ta, bước chầm chậm trong mưa!”
“Anh còn ăn ở nhà người khác, em chưa bao giờ ăn ở nhà Quý Mộc Bạch!”
Kiều An Sâm: “…”
Anh ngậm miệng không trả lời được, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực, rõ ràng oan gần chết nhưng lại không thể nói gì để bào chữa.
“Em rõ ràng… em rõ ràng biết đó chỉ là hiểu lầm…” Kiều An Sâm mở miệng rồi lại dừng một chút, sau đó đột nhiên nói một câu.
“Chí ít anh không thích người ta, nhưng còn em…” Anh suy nghĩ vài giây, trí nhớ vượt trội của anh lúc này mới phát huy hết.
“Hừ, nam minh tinh em thích nhất, ước mơ lại thành sự thật, kích động đến mức cả đêm không ngủ được, vui vẻ đến mức nấu cả một bàn đồ ăn.” Nói đến đây, anh còn cố ý nhấn mạnh.
“Bởi vì Quý Mộc Bạch.”
“Em còn đặc biệt nấu món cá sóc chua ngọt.”
“Một năm em còn không nấu được cho anh hai bữa cá sóc chua ngọt.”
“…”
Sơ Nhất vẫn biết trí nhớ Kiều An Sâm rất tốt, nhưng không ngờ, ngay cả những việc nhỏ xíu không quan trọng này, anh cũng có thể nhớ tốt như vậy.
Cô trừng mắt nhìn Kiều An Sâm trong bóng tối, cả hai người đều tức giận, giống như hai con cá vàng đầy hơi.
“Quên đi.” Một lát sau, Kiều An Sâm là người xuống nước trước.
Nhưng cơ thể của anh lại không hề phù hợp với lời nói của anh, nói xong bèn quay lưng về phía Sơ Nhất, giống như tức giận đến mức không muốn nhìn cô.
Sơ Nhất càng tức giận hơn.
Cô không biết anh lấy đâu ra tự tin đến thế, rõ ràng mắt mờ không nhận ra rõ lòng người khác, bây giờ lại trách cô đã vu oan cho anh.
Sơ Nhất trở người mạnh một cái, muốn dùng bóng lưng để thể hiện sự thờ ơ của mình.
Không chỉ vậy, cô còn khịt mũi rất, rất mạnh.
Âm thanh trong đêm khuya tĩnh lặng lại càng vang dội.
Chỉ trong vài giây, Sơ Nhất còn chưa kịp đếm số nếp gấp trên rèm cửa thì người bên cạnh đã quay người kéo cô vào lòng.
Anh im lặng, ấn cằm lên đỉnh đầu cô, tay ôm chặt eo Sơ Nhất, không cho cô cơ hội phản kháng.
Sơ Nhất giả bộ giãy giụa hai cái nhưng vô ích, căm hận đá vào đùi anh một cái cho hả giận, Kiều An Sâm đã có kinh nghiệm nên để cô đá một cái, khi Sơ Nhất chuẩn bị đá cái thứ hai, anh bèn giơ chân kẹp lấy chân cô.
“Ngủ đi.” Anh nghiêm túc dạy dỗ, Sơ Nhất vẫn còn cử động, Kiều An Sâm lại dùng một câu hai nghĩa cảnh cáo cô.
“Còn không ngủ nữa thì đừng hòng ngủ.”
“…” Cô bực bội ngậm miệng, không sao bình tĩnh được, cảm giác đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Anh ấy còn không thèm dỗ dành mình nữa chứ.
Sơ Nhất tựa đầu vào xương quai xanh của Kiều An Sâm, nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sống mũi cay cay.
Quá tủi thân.
Cảm giác cái không lại, đánh không thắng này khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt trong ngực, sự ghen tuông cũ lúc trước đã biến mất không dấu vết, trong lòng tràn ngập sự uất ức vì những gì anh đã làm tối nay.
Nhìn thấy cô lặng lẽ tựa vào ngực mình, không giãy giụa cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn quá mức, dựa vào sự hiểu biết của mình về Sơ Nhất, Kiều An Sâm lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong nháy mắt, phía sau lưng hơi lành lạnh, cũng chẳng còn muốn phân cao thấp hay hờn dỗi nữa, Kiều An Sâm thầm hối hận, cúi đầu hôn cô.
Sơ Nhất né đi, môi Kiều An Sâm rơi xuống gò má cô, sau đó một loạt nụ hôn dịu dàng rơi xuống mặt cô, lan tới khóe miệng, cuối cùng dính chặt vào nhau.
Hôn nhau một lúc lâu, hai người tách ra, Kiều An Sâm áp trán mình vào trán cô, hơi thở nóng hổi.
“Đều là lỗi của anh, em đừng tức giận.” Anh nhỏ giọng xin lỗi, nhưng Sơ Nhất vẫn tức giận, lập tức bắt đầu tự kiểm điểm.
“Em cũng sai rồi… đương nhiên, anh sai hơn!” Cô lập tức nói, Kiều An Sâm vội vàng gật đầu.
“Ừ, đúng, anh không nên tranh cãi với em.”
“Hừ!” Sơ Nhất tức giận hừ một tiếng, sau lại lén cười.
Thực ra cô không hề tức giận vì chuyện nhỏ này, cô chỉ tức giận vì một hành động thể hiện sự quan tâm mà thôi.
Hầu hết thời gian, các cô gái đều rất dễ dỗ dành.
Trong khoảng thời gian này, Kiều An Sâm xem phim cùng cô, anh thực sự rất xúc động, thậm chí anh còn đau lòng vì nội dung sau đó, có một lần ở Sơ Nhất nhịn không được nên lắm lời một câu.
“Thật ra thì cậu có thể xem nguyên tác truyện tranh, nội dung khá sát nhau, nhưng chi tiết thì…” Nói được nửa chừng, da đầu Sơ Nhất lập tức tê dại, môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Cô luôn giấu Xiaomajia của mình không muốn để lộ ra, Kiều An Sâm chưa bao giờ hỏi bút danh của cô là gì.
*Xiaomajia: Một APP đọc Manhua bên Trung.
Về điểm này dường như cả hai có sự hiểu biết ngầm, chu đáo cho đối phương có không gian riêng.
Sơ Nhất đã từng rất biết ơn Kiều An Sâm, bởi vì cô thực sự không thích những người cô biết ngoài đời nhìn thấy những thứ hư cấu của cô, bao gồm cả những tác phẩm cô tạo ra.
Bởi vì đó là một thế giới nhỏ khác thuộc về cô, hoàn toàn khác với những gì cô thể hiện trong thực tế, sự tương phản giữa hai bên này, sự riêng tư cực độ của cá nhân, không muốn người khác nhìn thấy hết.
Bao gồm cả bạn bè người nhà cô cũng không biết bút danh và các tác phẩm của cô.
Mặc dù bây giờ nó đã được dựng thành phim truyền hình.
Lúc Sơ Nhất nói những lời này, bầu không khí khá yên tĩnh, giọng nói của cô đột nhiên im bặt, Kiều An Sâm chỉ quay đầu nhìn cô, sau đó không có phản ứng gì nhiều cũng không trả lời.
Cô nuốt nước miếng, sau đó trông thấy Kiều An Sâm chậm rãi quay đầu lại, vẫn chăm chú xem TV, như không nghe thấy lời cô nói.
Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, thầm khen sự suy nghĩ thấu đáo của anh lúc này.
Không đến mấy ngày sau, Kiều An Sâm lại bận rộn, mỗi ngày xem TV với cô xong còn vào phòng sách làm việc vài tiếng, có đêm, ngay cả khi cô đã ngủ say anh cũng chưa về nhà.
Hôm nay là tối thứ sáu, hôm sau là ngày nghỉ, Sơ Nhất thấy Kiều An Sâm vẫn chưa về phòng, thậm chí còn đứng dậy thúc giục anh hai lần.
Cô sẽ lịch sử gõ cửa trước khi bước vào, sau đó sẽ thấy anh nghiêm túc ngồi thẳng trước máy tính, tay đặt trên bàn phím như thể đang kiểm tra thông tin quan trọng nào đó.
Sơ Nhất lặng lẽ thò đầu vào hỏi.
“Anh vẫn chưa xong việc à?”
“Ừ, sắp xong rồi, em đi ngủ trước đi.” Kiều An Sâm quay đầu nhìn cô, dường như còn chưa thoát khỏi tính chất nghiêm trọng của vụ án, Sơ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, lo lắng dặn dò một câu.
“Đừng làm việc quá muộn, anh nhớ ngủ sớm nhé.”
“Ừ.” Kiều An Sâm gật đầu, nghiêm túc đồng ý.
Sơ Nhất đành phải tự ngủ một mình, nhưng có lẽ vẫn chưa quen, nhắm mắt một lúc lâu mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi ngủ say, Kiều An Sâm vẫn chưa về phòng.
Buổi sáng cũng vậy, Sơ Nhất luôn cảm thấy có gì đó không đúng, ngơ ngác cảm nhận thế giới bên ngoài, sau đó lăn lộn vài cái trên giường, không cách nào ngủ tiếp được nữa nên dứt khoát mở mắt ra thì phát hiện bên cạnh trống rỗng, chỉ có một mình cô.
Kiều An Sâm cả đêm không về phòng sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sơ Nhất, cơn buồn ngủ còn sót lại trong nháy mắt biến mất, Sơ Nhất lập tức vén chăn rời khỏi giường, đi dép lê mở cửa bước đi ra ngoài.
Vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy cửa phòng sách đối diện mở ra, Kiều An Sâm mệt mỏi bước ra ngoài, dưới mắt xanh đen, giống như cả đêm không ngủ.
Sơ Nhất sợ ngây người.
Cô không ngờ bây giờ Kiều An Sâm lại bận rộn như vậy, theo cô biết, từ khi bị thương, công việc của anh đã có chút thay đổi, nửa năm trở lại đây, anh có nhiều thời gian rảnh hơn, không còn phải ngày nào cũng tăng ca như trước đây nữa.
Tại sao đột nhiên phải thức suốt đêm như vậy?
Sơ Nhất đau lòng suýt rơi nước mắt.
Cô lập tức tiến lên nắm lấy cánh tay Kiều An Sâm, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Đêm qua anh không ngủ sao? Viện kiểm sát của anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đối xử với người ta như vậy? Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể chịu đựng được!”
Cô tiếp tục nói, cõi lòng tràn đầy lo lắng, trên mặt Kiều An Sâm lộ ra vẻ áy náy và tội lỗi, Sơ Nhất đang đắm chìm trong đau lòng và buồn bã cũng không để ý đến điều đó, cô đưa tay ra ôm lấy mặt Kiều An Sâm, nước mắt lưng tròn chực rơi xuống.
“Chồng ơi… hay là chúng ta từ chức đi? Em có thể nuôi anh, cái công việc tồi tệ này anh không cần làm nữa!”
“Sơ Nhất.” Kiều An Sâm không nghe nổi nữa bèn nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình.
“Anh không sao.” Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Đừng lo lắng, nhé?”
“Sao em có thể không lo lắng cho được!” Sơ Nhất buồn bực nức nở.
“Bây giờ có nhiều người đột tử, trước đây anh bận rộn thì thôi đi, bây giờ lại phải làm việc thâu đêm, lỡ như anh xảy ra chuyện thì phải làm sao đây!”
“…” Kiều An Sâm im lặng, sau đó cam đoan.
“Chỉ lần này thôi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.”
“Lần này là tình huống đặc biệt, không hoàn toàn là công việc…” Sau đó anh khẽ bổ sung, đáng tiếc Sơ Nhất không để ý.
“Thật ư?” Cô bình tĩnh lại một chút, vẻ mặt đáng thương tìm kiếm sự an tâm, Kiều An Sâm lập tức nghiêm túc nói lại.
“Thật đấy, anh thề.”
Sơ Nhất mím môi, cụp mắt xuống, không nói nữa, Kiều An Sâm nhanh chóng ôm cô vào lòng, vỗ vỗ vai cô.
“Được rồi, được rồi, đừng lo lắng, anh sẽ chú ý đến sức khỏe của mình.”
“Ừm.” Một lúc lâu sau, cô mới kìm nén tiếng nức nở đáp lại.
Sau đó, đúng như những gì Kiều An Sâm nói, khôi phục lại quy luật làm việc và nghỉ ngơi như trước, trái tim thấp thỏm của Sở Nhất cuối cùng cũng bình thường trở lại, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Bộ phim truyền hình cuối cùng đã chuyển từ “Trần Nhất Gia khiến người ta ngày nào cũng khóc tìm đường chết” sang một cảnh tình yêu ngọt ngào.
Nam chính và nữ chính cuối cùng cũng bắt đầu mối quan hệ tình cảm, trái tim của mẹ đẻ là Sơ Nhất đây sắp tan vỡ rồi.
Một ngày nọ, nam chính bất ngờ được yêu cầu dẫn nữ chính đi gắp gấu bông.