Công Tố Viên Của Tôi - Giang Tiểu Lục - Chương 76
Sơ Nhất nhớ rất rõ, ngày ấy cha mẹ hai bên đã ngồi lại với nhau, trao đổi ý kiến và bàn bạc chuyện của bọn họ
Khi ấy, cô lo lắng cả đêm, cuối cùng cũng ngầm chấp nhận.
Tiếp đó, hai bên gia đình bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, lúc Sơ Nhất và Kiều An Sâm gặp lại nhau, giữa hai người có chút xíu gượng gạo.
Nói là người yêu, nhưng lại giống như sẽ phải kết hôn, nói và vợ chồng chưa cưới, song giữa họ không hề trải qua một nghi lễ hay có sự chân thành nào cả.
Dường như có một lớp màng mỏng chắn ở giữa, rất cần phải chọc thủng.
Mấy ngày sau, không biết được ai nhắc nhở, Kiều An Sâm đột nhiên hẹn cô đi chơi, sau khi dùng xong bữa tối, không biết anh lấy đâu ra một bó hoa hồng, quỳ một gối trước mặt cô, tay kia cầm hộp nhẫn kim cương, thấp thỏm nói.
“Sở Nhất, em có bằng lòng lấy anh không?”
Sơ Nhất nhớ lúc đó cô còn sững sờ mất vài giây, đầu gối nhũn ra, đầu óc choáng váng.
Lần đầu tiên được người ta cầu hôn.
Người đó lại là Kiều An Sâm.
Dù biết cuối cùng họ cũng sẽ kết hôn nhưng Sơ Nhất không ngờ rằng quá trình này sẽ xảy ra, cảm xúc lúc ấy của cô phần lớn là ngạc nhiên xen chút cảm động đến mức không biết phải nói gì.
Chắc do cô lâu không lên tiếng, Kiều An Sâm lại mím môi dưới, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng hỏi.
“Sơ Nhất, em có bằng lòng không?”
“Em bằng lòng.” Cơ mặt cô giãn ra, gật đầu thật mạnh mà không cần suy nghĩ.
Sau lễ tình nhân đêm đó, không lâu sau là đến ngày sinh nhật của Sơ Nhất.
Sinh nhật thứ hai mươi chín của cô.
Sau hôm đó, cô sẽ tròn ba mươi tuổi.
Trước kia còn cảm thấy con số này còn rất xa, cho đến khi ngày này thực sự đến, cô lại cảm thấy không hề chân thật chút nào.
Vậy mà Kiều An Sâm lại có chút lãng mạn của thẳng nam, anh cắm mười tám ngọn nến lên trên chiếc bánh, ánh mắt dịu dàng, cười nói: “Hy vọng Sơ Nhất của anh mãi tuổi mười tám.”
Sống mũi Sơ Nhất chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Cô biết mình còn non nớt và ngây thơ, có lẽ là sau khi tốt nghiệp vẫn luôn ở nhà, thiếu kinh nghiệm xã hội, rất nhiều chuyện trong cuộc sống của cô đều được Kiều An Sâm giải quyết.
Đường ống nước bị vỡ, cống bị tắc hoặc gặp phải những vấn đề khó giải quyết khiến cô bực bội.
Dường như anh không gì là không làm được, chỉ cần Sơ Nhất từ từ giải thích rõ ràng cho anh biết, cho dù đó là điều Kiều An Sâm chưa đừng tiếp xúc, anh cũng có thể đưa ra ý kiến hợp lý, xoa dịu tâm trí hỗn loạn của Sơ Nhất.
Trước mặt Kiều An Sâm, Sơ Nhất có thể làm cô gái mười tám tuổi mãi mãi.
“Cám ơn anh.” Cô kìm nén cảm xúc nói, Kiều An Sâm dịu dàng nhìn cô.
“Anh cũng muốn cảm ơn em, Sơ Nhất, cảm ơn em đã tới bên cạnh anh.”
Mùa đông năm nay vô cùng yên bình, điều đặc biệt duy nhất là bộ phim truyền hình chuyển thể từ truyện tranh Sơ Nhất sắp được ra mắt!
Đúng lúc Lam Thành có đợt tuyết rơi đầu tiên, Kiều An Sâm mang theo tuyết bên ngoài trở về, anh đứng ở huyền quan vỗ nhẹ tóc và tay áo, Sơ Nhất mặc đồ ngủ đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy cảnh này bèn phàn nàn: “Không phải em đã để ô ở trong xe của anh rồi sao? Sao lại thành ra thế này?”
“Có chút tuyết mà che ô thì rất kỳ quặc.” Kiều An Sâm ngẫm nghĩ, bản thân anh là một đàn ông trưởng thành, cầm ô để tránh tuyết trước mặt mọi người có chút xấu hổ.
“Được rồi.” Sơ Nhất vốn định nói anh chết vì sĩ diện, nhưng vì quan hệ vợ chồng đang vui vẻ hòa thuận, cô tránh nói những lời lẽ khó nghe.
“Anh mau đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Ừ.”
Sơ Nhất thích uống trà sữa, đặc biệt là vào mùa đông, cô thích cảm giác được ngồi trong căn phòng ấm áp và pha một ly trà sữa nóng.
Kiều An Sâm vừa đi ra đã ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong phòng khách.
Anh bước tới ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng người lấy một chiếc cốc khác trên bàn trước mặt, hai chiếc cốc giống nhau, một là chú thỏ sứ màu hồng, một là gấu xanh nhạt.
Hai chiếc cốc này được Kiều An Sâm và Sơ Nhất tự tay làm.
Có lần, Sơ Nhất xem một video về làm gốm thủ công trên mạng, trong lúc hứng thú trỗi dậy, cô đã lùng sực khắp Lam Thành xem có cửa hàng nào như vậy không, kết quả là cô thực sự đã tìm thấy một cửa hàng.
Chờ đến ngày nghỉ cuối tuần, cô rủ Kiều An Sâm đi cùng, hai người đồng tâm hiệp lực, chủ yếu vẫn là nhờ sự giúp đỡ của chủ quán để hoàn thành hai chiếc cốc này.
Sơ Nhất chịu trách nhiệm đưa ra ý tưởng, Kiều An Sâm phụ trách thực hành, thành phẩm cuối cùng ra đời, hiệu quả khá tốt, từ đó trở đi hai chiếc cốc này được hai người thường xuyên sử dụng.
Trà sữa hôm nay được Sở Nhất br thêm nước dâu, hương vị ngọt ngào, Kiều An Sâm uống mấy ngụm, dù hai năm qua đã làm quen với vị ngọt này rồi mà vẫn cảm thấy có chút ngọt ngấy.
Sở Nhất nhìn anh một cái, nói: “Ngọt quá à?”
“Ừ.” Kiều An Sâm đặt cốc xuống, vị ngọt của dâu vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, nồng nàn vô cùng.
Anh suy nghĩ một lúc, túm lấy Sơ Nhất, nghiêng đầu hôn cô.
Sự thân mật giữa hai người bây giờ gần như không bị kiềm chế, khi đi ra ngoài, kể cả trên đường lớn, khi không thể kiềm chế được bản thân, Kiều An Sâm cũng sẽ không kiêng kỵ quá nhiều, nhưng khi tách ra, Sơ Nhất lại xấu hổ vùi đầu vào ngực anh không dám ngẩng đầu lên.
Khi đi cùng nhau, họ luôn nắm tay nhau, dính nhau như sam, đôi khi đi bộ mệt mỏi, Kiều An Sâm sẽ cõng cô trên lưng, có người nói kết hôn lâu thì tình yêu sẽ dần biến thành tình thân, nhưng Sơ Nhất lại cảm thấy hai người họ lại ngược lại.
Rõ ràng, càng kết hôn lâu, họ càng yêu nhau, không thể chịu đựng được việc xa nhau một giây phút nào.
Hôn một lúc, Kiều An Sâm mút cánh môi cô, buông ra, liếm liếm khóe môi mình.
“Giờ đỡ hơn nhiều rồi.” Giọng nói của anh hơi khàn, đôi mắt Sơ Nhất vẫn còn mờ mịt.
“Hả?” Cô mơ màng hỏi.
“Không còn ngấy nữa.” Kiều An Sâm mỉm cười, cười nhếch mép nhìn cô.
Trông có vẻ nghịch ngợm.
Đầu óc Sơ Nhất tỉnh táo lại, cô đá anh một cái, cáu kỉnh sai.
“Trong bếp vẫn còn hương vị nguyên bản đó, anh vào rót mà uống.”
“Ừm, lát nữa anh sẽ uống.” Kiều An Sâm ôm cô vào lòng, hơi tựa lưng vào ghế sofa, nhìn màn hình lớn.
“Hôm nay em xem gì?”
“Lát nữa anh sẽ biết.” Sơ Nhất nở một nụ cười thần bí, tựa vào ngực anh, vòng tay ôm lấy anh.
“Một bộ phim truyền hình mới.”
Đúng giờ, tài khoản vip được trực tiếp bỏ qua quảng cáo, hình ảnh chuyển động, một trái tim màu hồng xuất hiện, tiêu đề nằm ngay trong khung hình.
Phông chữ có màu hồng đậm và lãng mạn.
“Trái tim thiếu nữ của tôi”
Kiều An Sâm cảm thấy cái tên này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, chưa kịp suy nghĩ thì Sơ Nhất đã quay người lại, mở to mắt tập trung nhìn vào TV.
Hai người điều chỉnh lại tư thế, Kiều An Sâm ôm cô từ phía sau.
Cảnh đầu tiên trong phim là nhân vật nữ chính đơn thuần dễ thương bị người nhà ép đi xem mắt, miễn cưỡng bước vào quán cà phê và nhìn thấy nam chính đang ngồi bên cửa sổ.
Ống kính quay chậm, quầng sáng dịu nhẹ cho thấy hình bóng người đàn ông đẹp vô thật, cô gái bị đóng băng tại chỗ, nhạc nền lãng mạn và nhẹ nhàng, chàng trai từ từ quay đầu lại, hai người bình tĩnh đối mặt.
Kiều An Sâm nhìn chăm chú cảnh này, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, lúc này anh mới để ý tới chiếc áo màu hồng của cô gái và mái tóc búi thành một chỏm trên đỉnh đầu.
Anh lại nhìn người đàn ông kia, mặc vest, áo sơ mi màu xanh da trời,đeo cà vạt.
Trong đầu Kiều An Sâm chợt lóe lên điều gì đó.
Lúc này anh mới nhận ra khuôn mặt của nam chính có vẻ quen quen, Kiều An Sâm nhanh chóng tìm kiếm thông tin của anh ta từ kho ký ức của mình.
Là Qúy Mộc Bạch.
Anh ta là nhân vật nam chính của bộ phim truyền hình được chuyển thể từ truyện tranh Sơ Nhất.
“Đây là bộ phim chuyển thể từ truyện của em phải không?” Kiều An Sâm phản ứng nhanh chóng, Sơ Nhất ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, hôm nay bắt đầu chiếu.”
Kiều An Sâm nhìn cô không nói lời nào, Sơ Nhất quay đầu tiếp tục xem, Kiều An Sâm cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn màn hình TV.
Sau buổi xem mắt đó, vì muốn trốn cảnh bị người nhà ép hôn nên nữ chính chạy ra Bắc, được một người bạn giới thiệu đến một công ty luật, ngày đầu tiên đi làm, cô phát hiện ra rằng vị luật sư lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác nghe danh đã sợ mất mật trước mặt chính là đối tượng “Đào hôn” của mình.
Hai tập phim truyền hình trôi qua trong chớp mắt, cảnh quay cuối cùng kết thúc là cảnh hai người va chạm một lần nữa.
Cô gái lấy tư cách là thực tập sinh vào văn phòng đưa cà phê, nhưng khi nhìn thấy nam chính vì quá bất ngờ đến mức vô tình vấp ngã, cả cốc cà phê trên tay đổ vào giữa quần chàng trai.
Mọi người xôn xao, khung cảnh như đóng băng.
Khi bài hát kết thúc vang lên, Sở Nhất lưu luyến thu hồi ánh mắt, sau đó quay người lại, vòng tay qua cổ anh.
“Hay không?”
“Xem cũng được.” Kiều An Sâm chậm rãi nói: “Có vài chỗ nhìn quen quen.”
“Ha ha.” Sở Nhất không nhịn được cười lên, cười xong cũng không giải thích gì, chỉ úp mặt vào vai anh ngáp một cái.
“Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
“Vào phòng đi.” Kiều An Sâm đẩy eo cô, Sơ Nhất lắc đầu, ăn vạ.
“Không, em muốn anh bế em vào cơ.”
Trong mắt Kiều An Sâm hiện lên vẻ đắc dĩ, nhưng anh vẫn đứng dậy bế cô lên, lúc này trên mặt Sơ Nhất không còn vẻ buồn ngủ nữa, cô mỉm cười ôm lấy anh, hai chân vung nhẹ trong không trung.
“Anh Kiều, có khi nào vài năm nữa anh không bế nổi em nữa không?”
Kiều An Sâm liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh tám mươi tuổi vẫn bế được em.”
“Em không tin!” Sơ Nhất bị chọc cười, nói: “Đợi tới lúc tám mươi tuổi, anh biến thành ông lão mất rồi.”
“Vậy em thử xem.” Kiều An Sâm vừa nói vừa đặt cô lên giường, Sơ Nhất ôm chăn trong tay lăn qua lăn lại, vừa nằm xuống đã nhìn thấy Kiều An Sâm đứng ở bên giường, bắt đầu cởi cúc áo ngủ bằng một tay.
“Anh làm gì vậy?!” Sơ Nhất cảnh giác nhìn anh, vơ lấy chiếc gối bên cạnh, ôm thật chặt.
“Đang nói chuyện đàng hoàng, tự dưng cởi quần áo làm gì!”
“Để em cảm nhận được thể lực của anh.” Trong lúc nói chuyện, anh đã cởi quần áo xong, quỳ một gối xuống giường làm bộ tiến lên, Sơ Nhất lập tức lăn sang một bên.
“A a a a, Kiều An Sâm, anh càng ngày càng dâm rồi!!!”
“Em nói cái gì?” Kiều An Sâm tóm lấy cô như tóm gà, anh nheo mắt lại, có chút cảnh cáo nhìn cô.
Sơ Nhất đã quen với việc thoải mái trò chuyện với Tiểu Cao ở trên mạng, mỗi lần nói nhưng lời tương tự như vậy đều không có áp lực tâm lý, chỉ là buột miệng nói ra mà không cần suy nghĩ, lúc này bị Kiều An Sâm nhìn chằm chằm tra hỏi, cô mới ý thức được mình đã nói gì.
Má Sơ Nhất đỏ bừng, bỏng rát, cô nuốt nước bọt.
“Không… anh, anh nghe lầm rồi.” Sơ Nhất sợ hãi phủ nhận, Kiều An Sâm cũng không truy cứu, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn cô chăm chú, lát sau, anh nhếch môi mỉm cười.
“Ừ.” Anh khẽ đáp, dường như đã có ý tứ chấp nhận rồi, nhưng linh cảm trong lòng Sơ Nhất ngày càng xấu đi, quả nhiên, cả đêm cô bị dày vò đến khốn khổ.
Không hiểu sao kết hôn đã lâu mà anh vẫn ham mê làm chuyện này không biết mệt mỏi như vậy.
Trưa hôm sau tỉnh lại, Sơ Nhất đau ê ẩm cả người nghĩ thầm.