Công Tố Viên Của Tôi - Giang Tiểu Lục - Chương 75
“Ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân không bị tổn thương phần nguy hiểm, song miệng vết thương quá sâu, bệnh nhân mất rất nhiều máu, có lẽ phải rất lâu nữa mới tỉnh lại.”
Trong phòng bệnh, sau khi mọi người tản đi, bầu không khí trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều An Sâm vẫn bất tỉnh, lặng lẽ nằm đó.
Sơ Nhất nắm tay anh lặng lẽ khóc, trái tim bị dày vò mãi mới hồi phục, giống như bị một thế lực vô hình nào đó siết chặt, rồi đột nhiên buông ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại, hành hạ cô đến không yên.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm lại, luồng sáng trắng lạnh lẽo đột nhiên lóe trên đầu cô, ánh sáng chói lóa tràn ngập căn phòng, Sơ Nhất tỉnh dậy sau một giấc ngủ mê man, phát hiện mình vẫn đang nắm tay Kiều An Sâm, cô vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn sang anh.
Kiều An Sâm vẫn nhắm chặt mắt, bờ môi tái nhợt.
Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Sơ Nhất, cả người cô chán nản không có sức lực.
“Cô…Sơ?” Người tới đứng ở cửa, mặc đồng phục cảnh sát, khuôn mặt kiên nghị, có phần quen mắt.
Buổi chiều người nọ đi cùng Kiều An Sâm tới.
“Có chuyện gì sao?” Sơ Nhất mở miệng mới nhận ra giọng mình khàn đặc, suốt từ chiều đến giờ cô vẫn chưa ăn uống gì.
“Danh tính của người kia đã điều tra ra.” Chu Kiên nhìn vào mắt cô, sau không nhịn được liếc nhìn người nằm đó, ánh mắt tràn đầy áy náy và đồng tình.
“Tạ Hân có một người em trai song sinh, chuyện này chỉ có hai người biết, mẹ của bọn họ năm đó chưa chồng đã có thai, sau vì khó sinh mà chết, Tạ Hâm vừa sinh ra đã bị đưa vào trại trẻ mồ côi.”
“Giang Minh chính là đứa em trai đó, bị suy dinh dưỡng từ trong bụng mẹ, lúc mới sinh sức khỏe yếu nên bị đưa đi cho người khác nuôi, sống ở trong một gia đình xa lạ ở vùng núi xa xôi.”
“Người duy nhất biết chuyện này là bà của họ, có điều người này mất đã lâu.”
“Lúc mười lăm tuổi, bọn họ tình cờ gặp nhau.”
“Họ đã phạm tội cùng nhau, nhưng vì cha mẹ nuôi của Giang Minh đông con nên tên anh ta không được nhập khẩu, do đó không tìm thấy thông tin gì về anh ta.”
“Người xuất hiện hôm nay chính là Giang Minh.”
“Anh ta nhìn thấy trên tin tức anh trai mình bị kết án tử hình nên muốn trả thù, cả hai đều là những người có tính cách chống đối xã hội nghiêm trọng… Giang Minh từng nghiên cứu máy tính một thời gian, anh ta đột nhập vào hệ thống và tìm thấy thông tin cá nhân của cô.”
Chu Kiên mím môi dưới, trịnh trọng cúi đầu trước cô.
“Xin lỗi, đó là sự sơ suất của chúng tôi.”
Sơ Nhất mấp máy môi, chẳng thể thốt ra nổi hai chữ “Không sao”, nhưng hiển nhiên, sai không hoàn toàn là do họ.
Nếu cô không xuống dưới lấy hàng.
Có lẽ tai nạn sẽ không xảy ra.
Sống trong một xã hội pháp trị quá lâu, hầu hết mọi người đều mất đi cảm giác nguy cơ, đặc biệt là sau khi Kiều An Sâm nói rõ với cô rằng đối phương sẽ không trốn thoát được, làm Sơ Nhất tưởng rằng bản thân nhìn nhìn nhầm.
Nếu không, làm sao tên tội phạm một phút trước còn xuất hiện trên tivi đột nhiên lại xuất hiện bên cô được.
Không có khả năng.
Giống như bao lần cô xuống dưới nhà nhận hàng, cộng lại không đến mười phút, nơi đó chỉ cách bốt bảo vệ một mét, đối phương không thể liều lĩnh làm bừa.
Tai nạn luôn xuất hiện từ những sơ suất nhỏ nhất.
Cho dù cô có cảnh giác hơn nữa bằng cách đứng trước phòng bảo vệ nhờ người đó đưa cho cô…, không, lẽ ra cô không nên đi xuống.
Cho dù đối phương yêu cầu phải tự mình ký tên, giá như cô cương quyết bảo gã đặt ở bốt bảo vệ thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Viền mắt Sơ Nhất lại đỏ bừng, cánh mũi chua xót, nước mắt chảy dài, cô nghẹn ngào nức nở.
“Là lỗi của tôi… tại tôi chạy xuống lấy hàng nên Kiều An Sâm mới bị thương, nếu không vì tôi, mọi chuyện đã không xảy ra.”
“Cô Sơ…” Chu Kiên có chút khó nói, nhưng vẫn nói ra.
“Thật ra nếu chuyện này không xảy ra, có lẽ chúng tôi cũng không bắt được gã nhanh như vậy, dù sao tìm một người mà khi không có bất kỳ tin tức gì về người đó trong biển người mênh mông cũng rất khó.”
“Hơn nữa, với tính cách của Giang Minh, cho dù lần này cô không đi ra, sớm muộn gì gã cũng sẽ ra tay, gã sẽ luôn rình rập xung quanh, nghĩ đủ mọi cách tấn công, lúc đó có thể sẽ có nhiều nạn nhân hơn nữa.”
“May mà lần này chúng tôi tới đúng lúc, kịp thời kiểm tra lại camera ở gần đó nên mới không để cho gã thành công triệt để.”
“Đúng là trong cái rủi có cái may.”
“Cô đừng tự trách mình, công tố Kiều sẽ không sao đâu.”
Nói xong, Chu Kiên lơ đãng nhìn xuống dưới chân Sơ Nhất, cô vẫn đang đi đôi dép lê lúc chiều, trong lúc hỗn loạn, có người giẫm lên ngón chân của cô, ngón chân sưng lên, đã chuyển màu xanh tím.
Nhìn nhếch nhác cực kỳ.
Trên quần áo, trên má vẫn còn dính máu, mắt sưng đỏ vì khóc nhiều, cả người lảo đảo sắp ngã.
Anh không đành lòng nói: “Cô đi sửa soạn lại đi, xử lý vết thương ở chân, ăn chút gì đó, công tố Kiều để tôi chăm sóc cho.”
Thấy Sơ Nhất mở miệng định nói gì đó, Chu Kiến lại dùng giọng điệu không khoan nhượng ngắt lời cô.
“Còn không đi, e là cô sẽ gục ngã trước khi công tố Kiều tỉnh lại đó.”
Sơ Nhất im lặng mím môi lại, nhìn lại bản thân mình, ngón chân lúc đầu đã đau rồi, nhưng cô không quan tâm, giờ nhìn xuống, nó đã sưng tấy lên.
Cô bỗng thấy khó chịu, lúc này mới nhận ra toàn bộ cánh tay của mình cũng không thoải mái, cổ tay sưng đỏ lên.
Dạ dày gần như xoắn lại với nhau, cổ họng khô khốc, nói chuyện cũng đau.
Cô gật đầu, mỉm cười biết ơn.
“Vậy cảm ơn anh.”
Cô tìm y tá xin thuốc, xử lý qua loa, sau đó mua cháo ăn, tới giờ phút này, dường như cô mới thoát ra khỏi sự việc kinh hoàng kia, quay trở về thế giới bình thường.
Cô chưa bao giờ nghĩ trong cuộc sống bình dị và đơn giản của mình xuất hiện một cảnh tượng chấn động như vậy, có thể sánh ngang với tình tiết trong phim.
Một tên tội phạm hung ác, một cuộc điện thoại chuyển phát nhanh đơn giản, cô bất ngờ bị đe dọa suýt chết.
Sơ Nhất nghĩ, hẳn là một thời gian rất dài nữa, bản thân sẽ có bóng tâm lý với những cuộc điện thoại giao hàng, có lẽ cả đời cũng sẽ không bao giờ xuống dưới lấy hàng.
Không, khả năng biến thành chim sợ cành cong, thần hồn nát thần tính.
Cô thở hắt ra, tăng tốc ăn, muốn quay lại phòng bệnh thật nhanh để chăm sóc Kiều An Sâm.
Buổi tối, Kiều An Sâm không những không tỉnh lại mà còn bắt đầu lên cơn sốt, bác sĩ trực đến mấy lần đều nói là bình thường, dùng thuốc chống viêm và vật lý trị liệu để hạ nhiệt.
Sở Nhất bận rộn một đêm, mệt mỏi không chịu được, nằm bên giường ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy trời đã sáng choang.
Liếc nhìn Kiều An Sâm vẫn đang nằm đó, lòng cô bỗng chùng xuống, Sơ Nhất đẩy ghế đứng dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng, bác sĩ kiểm tra cơ thể cho anh, toàn bộ số liệu đều bình thường, theo lý thuyết hẳn lúc này cũng nên tỉnh rồi, nhưng không biết tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì, Sơ Nhất kiên nhẫn chờ đợi.
Sơ Nhất lập tức nghĩ đến những người sống thực vật sẽ không bao giờ tỉnh lại, nước mắt lại rơi, hai ngày qua, cô cực kỳ dễ rơi nước mắt, khi tâm trạng hơi dao động nhẹ, mắt cô trở nên chua xót, ánh mắt nhòe đi.
Cô quay mặt đi, nhanh chóng lau nước mắt.
Gió nhẹ lay động tấm rèm trắng bên ngoài, Sơ Nhất nhìn về phía giường, Kiều An Sâm yên tĩnh nằm ở đó, giống như người đẹp ngủ say trong thế giới cổ tích, không hề nhận thức được thế giới bên ngoài, đắm chìm trong giấc mộng của chính mình.
Xung quanh không có ai, Sơ Nhất kéo ghế đến ngồi cạnh giường, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, khẽ nức nở.
“Kiều An Sâm…” Cô gọi tên anh, như thể cô có thể đánh thức anh khỏi giấc mơ.
“Sao anh vẫn chưa tỉnh lại vậy?” Căn phòng trống không có ai trả lời, Sơ Nhất tiếp tục nói.
“Em sợ lắm, em không dám nói với bố mẹ, sợ họ lo lắng, em muốn đợi anh tỉnh lại mới báo bình an cho bố mẹ, ban đêm bệnh viện lạnh lẽo vắng vẻ, ai cũng bận làm việc riêng của mình, niềm vui nỗi buồn của con người không thể nghĩ thông suốt, cho dù trái tim sắp tan vỡ, người khác cũng sẽ không bao giờ nhận ra.”
“Anh không tỉnh lại… em thật sự không thể trụ nổi nữa…” Sơ Nhất cúi đầu, bắt đầu khe khẽ nức nở, không nhịn được lại nắm lấy tay anh, siết chặt, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh.
Dường như chỉ bằng cách này cô mới có thể trấn áp được nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng.
“Kiều An Sâm, chỉ cần anh tỉnh lại, sau này em sẽ không bao giờ nổi nóng với anh nữa, anh tăng ca, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về nhà, nấu đồ ăn ngon cho anh, ngày ngày đấm lưng cho anh, nấu canh cho anh ăn.”
“Đúng rồi, gần đây em học được rất nhiều món canh mới mà vẫn chưa có cơ hội nấu cho anh ăn, lần này anh mất máu quá nhiều, nhất định phải bồi bổ cho thật tốt.”
Sơ Nhất lẩm bẩm một mình, càng nói càng khổ sở, cô cúi đầu khóc nức nở, trong đầu toàn là cảnh cả người Kiều An Sâm đầy máu ngã trước mặt mình.
“Cái cuối cùng…” Bên tai chợt vang lên một giọng nói khàn khàn, Kiều An Sâm cố gắng mở mắt, chậm rãi chớp chớp mi, nhìn cô, ho khan hai tiếng, cười khổ nói: “Hay là thôi đi…”
“Hả?” Sơ Nhất không kịp phản ứng, cô ngạc nhiên mở to miệng, trên mặt vẫn còn một giọt nước mắt long lanh từ từ trượt xuống cằm.
“Anh không muốn ăn canh nữa.” Kiều An Sâm thở hổn hển bổ sung thêm, giọng nói mang theo ý cười, Sơ Nhất tỉnh táo lại, vẻ mặt thoáng thay đổi, cô nhào tới tựa đầu vào vai anh khóc không ngừng.
“Hu hu Kiều An Sâm, anh tỉnh rồi! Anh tỉnh thật rồi, anh làm em sợ chết khiếp…” Cô vùi đầu vào cổ anh khóc một lúc, sau sực nhớ ra điều gì đó bèn ngồi thẳng dậy như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.
“Đúng rồi! Em đi gọi bác sĩ, bác sĩ nói khi nào anh tỉnh phải báo ngay cho bác sĩ!”
Kiều An Sâm còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy người trước mặt hoảng sợ chạy ra ngoài, anh khó khăn vươn tay ra, sờ vào vùng da nóng ẩm trên cổ, nhếch môi cười.
Sau một loạt các cuộc kiểm tra phức tạp, cuối cùng Kiều An Sâm được bác sĩ tuyên bố là không có việc gì nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được.
Sơ Nhất đứng bên trông mong nhìn anh, giống như một con thú nhỏ trung thành chờ đợi chủ nhân.
Sau khi mọi người rời đi, cô xách ghế nhỏ tới ngồi xuống, cắn môi, đôi mắt ướt lệ dừng ở nơi anh,
Trạng thái tinh thần của Kiều An Sâm không tốt lắm, cả người vẫn rất yếu ớt, đầu óc giật giật, thần kinh tê dại đau nhức, thân thể không còn chút sức lực, dường như chỉ cần nhắm mắt là ngủ được ngay.
Nhưng anh vẫn cố vực lại tinh thần nói chuyện với cô.
“Tìm y tá, sau đó gọi điện về nhà bảo họ tới thay cho em, em về thu dọn đồ đạc trước, mang theo những thứ cần thiết đến bệnh viện.” Kiều An Sâm nắm tay cô, dịu dàng căn dặn, nói một hơi dài như vậy phải nghỉ một lúc lâu mới nói tiếp được.
Sơ Nhất gật đầu, vươn tay vuốt ve ngực anh, khẽ nói: “Đừng nói nữa, em biết rồi, chỉ cần anh tỉnh lại, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.”
Kiều An Sâm mím môi nhìn cô không nói gì, ánh mắt dịu dàng bao trọn khuôn mặt cô, không khí yên tĩnh khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Sơ Nhất đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi, người đàn ông đó đã bị bắt.” Thấy Kiều An Sâm định nói chuyện, cô lập tức nói: “Anh đừng nói chuyện, nghe em nói là được rồi!”
Kiều An Sâm bất đắc dĩ mỉm cười, ngoan ngoãn nằm đó nghe cô nói.
“Hóa ra bọn họ là anh em sinh đôi! Thật không ngờ…” Sơ Nhất cau mày giận dữ như đang nói về sự thật khó tin đằng sau một điều bí ẩn nào đó, Kiều An Sâm không nói rằng mình đã đoán được từ lâu mà chỉ yên lặng nhìn cô, kèm theo một nụ cười nhẹ trên môi.
Anh tỉnh lại, Sơ Nhất như tìm lại được chủ kiến của mình, cả người lại tràn đầu sức sống, muốn kể cho anh nghe tất cả hành trình trong hai ngày qua, bao gồm cả việc Chu Kiên đến, cô kể cho Kiều An Sâm nghe hết tất cả những gì đối phương nói với mình.
Không biết cô nói bao lâu, Kiều An Sâm dần dần không cố được nữa, mí mắt trùng xuống, sau đó lại cố gắng mở ra, Sơ Nhất phát hiện ra, tiếng nói dần biến mất, lo lắng sờ lên mặt anh.
“Anh nghỉ ngơi trước đi, đợi anh tỉnh em lại kể cho anh nghe.”
“Ừm…” Kiều An Sâm đáp lại cô, nhưng vẫn mở to mắt nhìn Sơ Nhất, giống như không muốn rời xa, muốn nhìn cô lâu hơn một chút.
Đôi mắt dịu dàng như vậy khiến cả người Sơ Nhất tan chảy, trong lòng chua xót, hốc mắt lại có chút khó chịu.
Cô chớp mắt, cố kìm nước mắt.
“Kiều An Sâm…” Sơ Nhất đến gần, kề sát vào mặt anh thì thầm: “Lần sau anh không được làm như vậy nữa, nếu anh xảy ra chuyện gì, em sống không nổi.”
Vừa nghĩ đến khả năng này, nước mắt lại trào ra, mũi lại đau nhức.
Kiều An Sâm nhìn cô, ánh mắt cô sáng ngời, bị phủ một lớp hơi nước mỏng, ở dưới ánh nắng chiều như đang cất giấu vô vàn vì sao.
Anh hé môi, chậm rãi và khó khăn lắm mới thốt ra được ba từ.
“Anh cũng vậy.”
Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh cũng rất sợ hãi, dù sống cũng rất khổ sở.
Lúc đó Kiều An Sâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi nhìn thấy con dao đâm về phía Sơ Nhất, anh ngăn chặn theo bản năng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Cô ấy nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, bị thương nhẹ cũng rơi nước mắt, con dao nhìn sắc bén như vậy, nếu thật sự làm cô bị thường, chẳng phải trời cũng sụp đổ sao.
Cho đến lúc này Kiều An Sâm cũng không hề hối hận, bởi vì anh không thể tưởng tượng được cảnh Sơ Nhất nằm ở đây, yếu đến mức không nói nên lời.
Bởi vì, nó thực sự rất đau.
Anh thà tự mình gánh chịu nỗi đau còn hơn.
Sơ Nhất sửng sốt mấy giây mới nhận ra ý nghĩa trong ba từ kia, cô lại khóc, rồi cố kìm nén nước mắt, đến nổi mặt đỏ bừng.
Kiều An Sâm khẽ siết chặt tay cô, yên lặng an ủi cô, sức lực đã cạn kiệt đến cực hạn, không thể trụ được nữa, mí mắt nặng nề rũ xuống, anh chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi bố Kiều và Điền Uyển biết tin, họ đều sợ chết khiếp, lập tức chạy đến bệnh viện.
Nghe được chân tướng sự việc từ miệng Sơ Nhất, họ không hề trách móc cô mà còn an ủi cô.
“Thật xin lỗi con yêu, công việc của Kiều An Sâm nhà ta rất dễ gây thù chuốc oán, lần này dọa đến con rồi?”
“Không, là lỗi của con.”Sơ Nhất vừa nói ra đã không khống chế cảm xúc, nhưng cũng may là cô đã lập tức điều chỉnh lại, tươi cười rạng rỡ nhìn bọn họ.
“May mắn không bị thương tới chỗ nguy hiểm, bác sĩ nói chỉ cần chú ý dưỡng thương là được.”
Có người lớn bên cạnh, cô không phải lo lắng nhiều chuyện nữa, so với hai ngày trước phải lo lắng chờ đợi một mình, những ngày sau đó dễ dàng hơn rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là sức khỏe của Kiều An Sâm ngày càng tốt hơn.
Bà Văn Phương và Sơ Thiên cũng thường xuyên tới thăm, lần nào tới cũng hầm canh mang theo, mẹ cô ngồi bên giường nhìn Kiều An Sâm cúi đầu uống canh, hộp giữ nhìn thấy cả đáy, ánh mắt bà tràn đầy yêu thương.
“An Sâm, canh mẹ nấu ngon đúng không, đứa con gái kia của mẹ không thừa hưởng được chút kỹ năng nào của mẹ! Để con phải chịu uất ức rồi.” Nói xong, bà thương xót xoa đầu Kiều An Sâm, giống như anh đã chịu đủ ngược đãi.
Sơ Nhất: “…”
Nằm viện gần một tháng, Kiều An Sâm hoạt động trở lại bình thường, sắc mặt hồng hào hơn trước rất nhiều, miệng vết thương cũng đã khép lại, bác sĩ nói rất nhanh sẽ được xuất viện.
Viên cảnh sát tên Chu Kiên đến mấy lần, vừa đến thăm vừa nói chuyện công việc, vụ án đã được các công tố viên khác xử lý, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Cả hai đều không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Sau khi người nọ rời đi, Sơ Nhất chợt nhớ tới chuyện ngày hôm đó, cô đã cố ý quên mất, rất lâu rồi cô không nhớ lại.
Kiều An Sâm mặc đồ bệnh nhân dựa vào đầu giường đọc sách, nằm viện lâu như vậy, làn da của anh trắng hơn nhiều, tóc mái xõa nhẹ trên trán, nhìn rất tao nhã.
Những ngón tay thon dài của anh lật từng trang sách, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn từng dòng chữ trên đó.
Sơ Nhất ngồi bên giường bệnh, khi đang chiêm ngưỡng bức tranh này, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Đúng rồi, Kiều An Sâm.”
“Hả?” Anh rời mắt khỏi cuốn sách, ngước mắt nhìn qua.
“Nếu…” Sơ Nhất chậm rãi nói, giọng điệu có chút mơ hồ: “Em nói là nếu thôi, nếu người ngày hôm đó không phải em, anh cũng sẽ xông tới sao?”
Kiều An Sâm dừng tay, trong mắt lộ ra vẻ suy tư sâu xa, cuối cùng mỉm cười, xoa đầu cô, nhẹ nói.
“Anh không biết.”
“Ỏ…” Sở Nhất không biết là mình thất vọng hay là gì, giọng điệu có chút phức tạp đáp lại, sau đó ấn vào bìa sách trong tay, nháy mắt với anh.
“Anh đọc sách tiếp đi, không cần để ý đến em đâu.”
“Có điều…” Dưới ánh mặt trời, Kiều An Sâm hơi nghiêng đầu, nói: “Anh sẽ chuyên nghiệp hơn, nghĩ biện pháp giật lấy con dao từ trong tay gã.”
Kiều An Sâm đã học cách tự vệ cơ bản nhất, khi đó thật ra nếu anh phản ứng nhanh hơn thì hẳn là có thể tránh được, nhưng lúc đó, anh hoàn toàn mất đi suy nghĩ.
“Ra vậy…” Sơ Nhất giả vờ nghiêm túc gật đầu, kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, nhưng mất cả vui vẻ đều tràn ra khỏi mắt.
“Vậy thì loại hành vi thiếu chuyên nghiệp này không được phép xảy ra nữa.”
Ngày Kiều An Sâm xuất viện là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng nối đuôi nhau bồng bềnh, ánh nắng dịu dàng bao trùm mặt đất.
Mùa hè đã qua, gió mang cái mát của mùa thu tới.
Kiều An Sâm khoác một chiếc áo Cardigan đơn giản, trong tay Sơ Nhất xách theo hành lý tích lũy trong khoảng thời gian này, bố Kiều và Điền Uyển cũng ở đó giúp xách đồ.
Về đến nhà, trước cửa có một lò than lớn, Sơ Thiên và bà Văn Phương đứng đó, gọi Kiều An Sâm bước tới.
Hai người nhìn nhau, tỏ ra bất lực nhưng vẫn làm như lời họ nói.
“Được rồi! Xui đi may ở, vận rủi tiêu tan!”
Khi chân anh bước qua lò than, tiếng reo hò vang lên từ cả hai phía, bà Văn Phương và Điền Uyển đứng đó vỗ tay, mặt mày rạng rỡ, Sơ Nhất cũng bị cuốn theo, âm thầm hy vọng rằng cuộc sống trong tương lai sẽ suôn sẻ.
Hai gia đình cùng nhau ăn bữa vui vẻ, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới về.
Buổi tối, Sơ Nhất và Kiều An Sâm nằm cạnh nhau, khoảnh khắc tưởng chừng như bình thường ngày thường giờ lại tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
“Anh quay sang chỗ khác.” Sơ Nhất đột nhiên nói với anh, Kiều An Sâm không hiểu ý cô, nhưng vẫn làm theo.
Anh quay lưng về phía cô, để lộ tấm lưng rộng, Sơ Nhất cẩn thận cởi quần áo của anh ra.
Bên xương bả vai có một lớp da khác hẳn với lớp da bên cạnh, vết thương đã bong ra từ lâu, chỉ để lại một vết sẹo màu hồng nhạt..
Đầu ngón tay Sơ Nhất nhẹ nhàng lướt qua, đau lòng nói: “Đau không?”
“Không còn đau nữa.” Kiều An Sâm quay người lại, thản nhiên nói với cô.
Sơ Nhất chạm vào nó hai lần, lông mi rũ xuống, đột nhiên cúi người hôn lên vết sẹo dữ tợn kia.
Người trước mặt hơi run rẩy, sau đó là giọng nói cảnh báo đầy chịu đựng của Kiều An Sâm.
“Sơ Nhất…”
“Được rồi.” Sơ Nhất vén áo an xuống, cách lớp vải trên lưng vuốt ve chỗ đó hai lần, Kiều An Sâm lập tức xoay người ôm chặt cô vào lòng.
“Đừng cử động nữa.”
“Hả?”
“Ngủ thôi.”
Nghỉ ở nhà không bao lâu, Kiều An Sâm lại tiếp tục quay lại làm việc, cuộc sống hỗn loạn của Sơ Nhất cũng bắt đầu khôi phục lại từng chút, trở về như lúc ban đầu.
Dường như có điều gì đó đã thay đổi, lại giống như vẫn như thường lệ.
Chỉ là cô và Kiều An Sâm không bao giờ cãi nhau nữa, mặc dù trước đây hai người hiếm khi cãi nhau, nhưng thỉnh thoảng lại cũng có giận dỗi một lát, bây giờ lại hòa hợp hơn rất nhiều.
Có đôi khi Sơ Nhất sẽ vì một số chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà vô cớ tức giận với Kiều An Sâm, nhưng khi bình tĩnh lại, cô trò chuyện giảng giải cho anh, mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, bất tri bất giác, thất tịch lại đến
Lễ tình nhân vẫn sôi động như mọi khi, khách sạn đã sớm tung ra chương trình giảm giá, thương hiệu cũng bắt đầu rục rịch, Sơ Nhất dặn Kiều An Sâm không được tăng ca mà phải về nhà ăn cơm.
Năm nay không còn nến nữa, lúc sơ nất dọn dẹp thì phát hiện cây nến mua bữa cho sinh nhật Kiều An Sâm bị côn trùng cắn hơn phân nửa, cô đành phải đau lòng vứt bỏ, sau đó lên mạng mua bình xịt côn trùng.
Như thường lệ, mặc dù không có bít tết rượu vang đỏ nhưng vẫn có đồ ăn Trung Quốc với bánh ngọt tự làm.
Các món ăn đã được Sơ Nhất chuẩn bị kỹ lưỡng, một đĩa cánh gà rán cũng được đặt trên bàn, trang trí một bông hoa nhỏ bên cạnh, đúng tiêu chuẩn khách sạn năm sao cao cấp.
Kiều An Sâm nhìn người đối diện, trong mắt cô không dấu được vui vẻ, cô vốn là như vậy, trong cuộc sống thường ngày thường có thể tạo ra một chút lãng mạn đặc biệt.
Ăn xong, chuẩn bị cắt bánh, Kiều An Sâm cầm dao định cắt thì lại bị Sơ Nhất đột nhiên ngăn lại.
“Đợi đã, để em ước một điều!”
“…Cũng không phải sinh nhật.” Kiều An Sâm dừng lại độn tác, trong mắt tràn đầy bất lực.
“Đều là bánh ngọt, không có phân biệt cao thấp.” Sơ Nhất nhìn anh, tìm một cây nến nhỏ trong bếp, cắm vào giữa chiếc bánh, ra lệnh cho Kiều An Sâm tắt đèn.
Cả phòng khách tối om, trước mắt chỉ còn lại ngọn nến vàng cháy lập lòe, Sơ Nhất chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.
…Ước gì mười năm, hai mươi năm tới và thậm chí cả những ngày khi con già đi, năm nào cũng có thể mừng lễ tình nhân cùng với người trước mặt con đây.
“Sơ Nhất, em ước gì vậy?” Có người thì thầm vào tai, Sơ Nhất mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Kiều An Sâm được ánh nến chiếu sáng, tràn đầy dịu dàng và ấm áp.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Không nói cho anh biết, nói ra sẽ mất linh”
“Vừa rồi anh có ước một điều.” Anh giành công như một đứa trẻ, giọng điệu vừa vui mừng vừa bí ẩn.
Sơ Nhất rất phối hợp hỏi anh.
“Vậy anh ước cái gì?”
“Anh ước mỗi một ngày lễ tình nhân sau này đều có thể ở bên em.” Kiều An Sâm không do dự nói, Sơ Nhất phiền muốn cau mày, hận không thể bịt miệng anh lại.
“Không được nói! Nói ra sẽ mất linh!”
“Nhưng, tâm nguyện này chỉ có em mới có thể thực hiện được.” Kiều An Sâm bất ngờ đi tới, hôn nhẹ vào môi cô, hỏi.
“Sơ Nhất, em có bằng lòng không?”
Giống như lần trước anh cầu hôn cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc hỏi cô.
“Sơ Nhất, em có bằng lòng không?”
“Em bằng lòng.”
Cô lại gật đầu không chút do dự.
Ps: Chương này dài xỉu