Công Tố Viên Của Tôi - Giang Tiểu Lục - Chương 70
Hiệu quả của kem che khuyết điểm phát huy ngay tức thời, ít nhất cũng không có ai nhìn cổ của anh nữa, nhưng Kiều An Sâm cũng không biết còn phải dặm lại.
Nhưng cũng may, đến tối, vết răng nhạt đi rất nhiều, dù lớp che khuyết điểm đã nhạt bớt cũng không quá thu hút sự chú ý của người ngoài.
Cả ngày hôm nay, Sơ Nhất chìm trong xấu hổ không thể thoát ra được, khi nhớ lại những gì đã làm đêm qua, quả giống như bị ma quỷ quấn thân, đầu óc nóng lên đã làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Cô nằm vùi trong chăn, ngay cả khi nghe thấy tiếng Kiều An Sâm mở cửa, cũng chỉ kéo cao chăn che kín đầu, không còn mặt mũi gặp người.
Thực ra, cô cũng có chút bực mình.
Giận mình, giận cả anh.
Kiều An Sâm đứng cạnh tủ quần áo, cởi cúc áo sơ mi bằng một tay, tay kia tìm đồ ngủ, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát giường ngủ, suốt toàn bộ quá trình cho tới khi anh vào phòng tắm, Sơ Nhất cũng không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tắm xong, Kiều An Sâm vén chăn nằm xuống, Sơ Nhất cũng giả vờ chết nằm im ở đó, giấu đầu hở đuôi nhắm chặt hai mắt, cho dù cảm nhận được ánh mắt anh rời trên mặt mình, cô cũng không muốn mở mắt để ý đến anh.
Kiều An Sâm nhìn cô mấy lần, sau đó giơ tay tắt đèn.
Hai người nằm sát cạnh nhau, không ai cử động, yên lặng người chết.
“Sơ Nhất.” Cuối cùng, Kiều An Sâm không chịu được bầu không khí yên lặng áp lực này nữa, đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút cứng nhắc.
“Hôm nay anh bị người ta chê cười.”
“Cái gì?” Sơ Nhất đang căng thẳng, nhất thời không để ý, sau đó chợt tỉnh táo lại.
“Họ cười gì anh ?” Cô hỏi xong, như thể nhớ ra gì đó.
Không phải, như cô, nghĩ chứ!
“Em cắn lên cổ anh, để lại dấu vết.” Kiều An Sâm xoay người, hơi thể đến gần, dường như đang mở to mắt nhìn cô.
Trong đầu Sơ Nhất nổ “Oành” một tiếng , người người bắt đầu nóng lên.
Hành vi bất thường tối hôm qua hoàn toàn là do cô quá xúc động, đơn thuần là để xả giận, Sơ Nhất không muốn bị người khác phát hiện.
Nghĩ đến cảnh Kiều An Sâm phải chịu đựng ánh mắt dò xét của người ngoài vì bị cô cắn để lại dấu vết, Sơ Nhất muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi.
“Vậy… anh không biết làm gì để che lại sao?” Cô run rẩy hỏi, Kiều An Sâm trả lời.
“Không che được.”
“Bây giờ vẫn còn đó hả?” Sơ Nhất đã nhanh chóng nghĩ xem nên phủ kem nền hay kem che khuyết điểm, hay chỉ cần dán băng cá nhân? Không, không, không, vậy càng thu hút sự chú ý của người ngoài, càng giấu càng lòi đuôi.
Cô đang suy nghĩ lung tung, Kiều An Sâm đột nhiên nắm lấy tay cô, cầm tay cô đặt trên cổ mình, sau đó ấn nhẹ một cái.
“Em tự sờ thử xem.”
Đầu Sơ Nhất nổ tung.
Thứ bàn tay vừa cứng vừa mềm, còn chuyển động theo từng lời nói của anh, nơi da thịt đặc biệt ấm áp.
Cô rút tay về, lắp bắp.
“Sờ, sờ không ra.”
“Được rồi …” Kiều An Sâm thở dài, lẫn trong tiếng thở dài còn có chút tiếc nuối, sau đó, Sơ Nhất lại nghe thấy anh nói.
“Sơ Nhất.”
“Dạ?”
“Anh muốn ôm em ngủ.”
“…”
Mặc dù không được tự nhiên với không tình nguyện cho lắm, Sơ Nhất vẫn chậm rì dịch qua, Kiều An Sâm vòng tay qua eo cô, mặt gác lên đầu cô.
Cằm khẽ cọ mái tóc cô, dịu dàng nói.
“Ngủ ngon.”
Ngủ ngon.
Sơ Nhất dựa vào ngực anh nói thầm.
Vào một buổi trưa hè mát mẻ, không khí trong cửa hàng bánh ngọt không khí tràn ngập vị ngọt ngào của kem, buổi chiều đang trong thời gian làm việc nên không có nhiều khách, cả cửa hàng rất yên tĩnh.
Đột nhiên, một giọng nữ cao bút vang lên từ đâu đó trong góc.
“Cái gì! Kiều An Sâm và một người phụ nữ đêm nào cũng nhắn tin cho nhau?!”
“Cậu nói nhỏ chút!” Sơ Nhất vội vàng giơ tay lên bịt miệng Trình Lật, lén nhìn chung quanh, thì thầm nói: “Không phải ngày nào cũng vậy, mấy đêm trước có nhắn, dạo này thì không thấy nhắn.”
“Thế có gọi điện thoại không?” Trình Lật cau mày như thể đối mặt với quân địch, dáng vẻ như sắp đánh nhau đến nơi.
“Gọi một lần, mình nghe máy.” Sơ Nhất khuấy trà sữa trước mặt, ủ rũ nói.
“Lật Tử, cậu nói xem có phải do mình suy nghĩ nhiều không?” Nói xong, không đợi Trình Lật trả lời, Sơ Nhất buồn bã thở dài.
“Haiz, chỉ vì một cuộc điện thoại đã thành ra như vậy, Kiều An Sâm cũng không có khẳ năng tiếp xúc với người khác giới, chủ yếu là lúc mình hỏi anh ấy, mình cảm thấy anh ấy hình như đang giấu mình chuyện gì đó.”
“Mình thấy không thoải mái cho lắm.”
“Cậu phải cận thận.” Trình Lật nghiêm mặt cảnh cáo cô.
“Cậu quên những gì mình đã dạy cậu rồi sao? Lúc đầu cũng do mình quá yên tâm về tên chó đực Triệu Kiền kia, cậu đừng nói gì cả, nếu không nhận được tin nhắn của tiểu tam kia, có lẽ cả đời này mình cũng không phát hiện ra anh ta nuôi chó cái ở bên ngoài.”
“Cho nên, chỉ cần đàn ông muốn, hoàn toàn có thể giấu giếm.”
…
Sơ Nhất vốn chỉ định tâm sự với Trình Lật, kết quả tâm tự vẫn chưa tieu tan mà ngược lại còn trầm trọng hơn.
Cô cảm thấy mình như vậy không đúng, vì vậy, cô lại bắt đầu học khóa học làm bánh đã để mốc từ lâu, buổi sáng vẽ tranh, buổi chiều đi học, buổi tối đi tập yoga hai tiếng đồng hồ, thời gian trong một ngày đều kín cả.
So với khoảng thời gian đau khổ chờ Kiều An Sâm về nhà, một mình Sơ Nhất đi lang thang bên ngoài tuy hơi cô đơn, nhưng cuộc sống trở nên phong phú hơn nhiều, mỗi ngày về nhà tắm rửa xong đều xem hai tập phim, đúng lúc Kiều An Sâm tan làm.
Mọi chuyện vẫn như thường ngày, biểu hiện của anh cũng không có gì khác lạ, Sơ Nhất bắt đầu phỉ nhổ bản thân thích suy nghĩ linh tinh nên đánh mất sự tin tưởng cơ bản nhất giữa vợ chồng.
Vì vậy, để bù đắp cho sự tùy hứng trước đó, Sơ Nhất lại bắt đầu hầm canh cho Kiều An Sâm.
Tuy anh vẫn miễn cưỡng uống, nhưng thuốc đắng dã tật!
Không, canh đắng dã tật, vừa nhắm mắt, ngẩng đầu lên đã uống hết rồi.
Sơ Nhất kiên quyết nói với anh.
Được rồi.
Cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
Kiều An Sâm phải uống một khoảng thời gian dài, uống cũng đã thành quen, đôi khi tan làm về nhà quá muộn, dạ dày trống trơn, anh sẽ nhớ đến canh Sơ Nhất nấu.
Không biết canh hầm có tác dụng gì không mà Kiều An Sâm cảm thấy sắc mặt của mình tốt hơn trông thấy, những mệt mỏi sau một ngày làm việc dài cũng được giải tỏa đôi chút.
Sau bao ngày hửng nắng, cuối cùng hôm nay trời cũng mưa nhỏ, học xong tiết học làm bánh ngọt, Sơ Nhất hẹn mấy người bạn trong lớp đi ăn tối, có một cô gái trong nhóm là người cuồng ăn uống, quán ăn lớn nhỏ xung quanh đây đều nắm rõ rong lòng bàn tay.
Mọi người bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu bò.
Vừa khéo hôm nay thời tiết mát mẻ, quả thực rất ăn nhịp với nhau, tuy rằng quán lẩu hơi xa lớp học, nhưng bạn học nữ kia cam đoan hương vị tuyệt đối thượng hạng.
Để thỏa mãn vị giác, quãng đường xa như vậy có là gì, vừa vặn có người lái xe qua đây, chiếc xe này chở mấy người họ vẫn còn dư chỗ.
Nhóm người khởi hành đi ăn lẩu, quán này không hổ danh được được đánh giá cao, hương vị rất ngon, Sơ Nhất ăn no căng bụng, ai nấy đều vịn eo đi ra ngoài.
Bạn học lái xe lịch sự nói muốn đưa bọn họ về nhà, nhưng mỗi người đi một hướng khác nhau, cuối cùng ai tiện đường thì đi cùng, còn không thì tự bắt xe về.
Không có ai cùng đường với Sơ Nhất, sau khi tạm biệt mấy người còn lại, cô cúi đầu dò đường trên điện thoại di động.
Nơi này cách nhà cô khá xa, đi taxi cũng mất khoảng 40 phút, lệch hướng trung tâm thành phố, các tòa nhà gần đó mang lại cảm giác hoang vu đổ nát.
Đây là lần đầu tiên Sơ Nhất đến đây, cô mở phần mềm gọi xe trên điện thoại, thuận tiện quan sát xung quanh.
Trước mặt là một siêu thị lớn, Sơ Nhất suy nghĩ, hai ngày nay cô không hầm canh cho Kiều An Sâm rồi nên quyết định đi dạo siêu thị một lượt, lát nữa về đỡ dằn vặt.
Vì vậy, cô cất điện thoại, thay đổi phương hướng.
Mặc dù điều kiện ở đây không tốt lắm, nhưng trong siêu thị cũng có khá nhiều chủng loại, Sơ Nhất chỉ tính mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng không cẩn thận nhặt một đống đồ, cuối cùng đành phải di lấy xe đẩy.
Lúc tính tiền, kết quả là cô mua hai túi lớn, Sơ Nhất đi bộ về phía trước, cách đó không xa là chỗ đỗ xe taxi, cô nhanh chân chạy lại.
Mưa lất phất vài giọt, rơi vào mặt hầu như không có cảm giác gì, Sơ Nhất lười bung ô, dù sao trước mặt cũng có chỗ trú.
Bên cạnh siêu thị là khu dân cư, lúc này đang giờ tan làm, trên đường có rất nhiều người đi lại, đèn nê ông khiến đêm khuya sáng như ban ngày, trên mỗi gương mặt xa lạ đều cùng chung một biểu cảm.
Ánh mắt Sơ Nhất lơ đãng liếc qua nơi nào đó, trong đám đông xa lạ dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô chớp mắt không tin, nhìn chăm chú vào người đó, cuối cùng cũng nhìn rõ.
Là Kiều An Sâm.
Sơ Nhất mở to mắt, nghiêm túc quan sát.
Trên con đường đối diện cách cô không xa, Kiều An Sâm và một người phụ nữ xa lạ kề vai sát cách đi tới, hai tay anh xách hai chiếc túi lớn, dựa vào thị lực tốt của mình, Sơ Nhất nhận ra, túi Kiều An Sâm đang xách giống hệt túi mình đang xách, cùng một siêu thị.
Mà người phụ nữ bên cạnh đang cầm ô cho anh không biết đang nói gì, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười dịu dàng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn ánh, ánh mắt ẩn chứa ánh sáng trong trẻo.
Ánh mắt này Sơ Nhất rất quen thuộc, đây thứ thường thấy trong mắt cô, thứ mà chỉ có Kiều An Sâm mới mang lại được.
Chiếc túi trong tay nặng như ngàn vàng, Sơ Nhất cảm thấy cổ tay như nhũn ra, đốt ngón tay đau đớn, không thể nào xách nổi.
Bịch một tiếng, hai chiếc túi lớn rơi xuống đất, dưới đáy dính đầy bùn đất trên mặt đường, Sơ Nhất lấy điện thoại trong túi xách ra, ngón tay run nhè nhẹ khó phát hiện ra.
Cô gọi cho Kiều An Sâm.
Điện thoại truyền đến hai tiếng tút tút , Sơ Nhất thấy rõ ràng Kiều An Sâm cau mày, sau đó đưa một chiếc túi trong tay cho người phụ nữ, thò tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.
Vẻ mặt của anh không thay đổi nhiều, vài giây sau, điện thoại đã được kết nối.
“A lô?” Gi ọng nói quen thuộc truyên đến, dường như mang theo một chút xa lạ, Sơ Nhất kiềm chế cảm xúc, hỏi.
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang bận chút chuyện, có chuyện gì không?” Giọng điệu anh bình tĩnh, không có gì khác thường, trong nháy mắt, Sơ Nhất cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cô định nói em nhìn thấy anh thì thấy người phụ nữ bên cạnh Kiều An Sâm nói gì đó với anh, sau đó vươn tay ra, định cầm lấy chiếc túi còn lại.
Kiều An Sâm né tránh, sau đó nói với cô.
“Sơ Nhất, bên anh có chút việc, không thể nói chuyện với em nữa, à đúng rồi, vừa nãy em định nói gì đó?”
Tuy rằng giọng điệu vẫn đều đều, nhưng giống giấu nổi gấp gáp, trái tim Sơ Nhất dần nguội lạnh.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi anh khi nào về thôi.” Cô nói rất nhỏ, hai bên tai ù đi, suýt chút nữa không nghe thấy giọng nói của mình.
“Anh sẽ về nhà sớm thôi.”
“Ừm.” Sơ Nhất vô thức đáp lại.
“Vậy anh cúp máy đây.”
“Được.”
Tiếng tút vang lên, Sơ Nhất thấy Kiều An Sâm cất điện thoại di động, cầm lấy túi từ tay người phụ nữ bên cạnh, cùng cô ấy bước về phía trước, hai người đi sát nhau, bóng lưng biến mất chỗ ngã rẽ.
Không biết mưa nặng hạt hơn từ lúc nào, cảm giác mát lạnh trong đêm hè không thể xem nhẹ.
Sơ Nhất đứng đó, đột nhiên cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, cô ôm lấy bản thân, cả người run lên vì lạnh.
Ps: Gòi xong anh nhà rùi :)))