Công Là Vạn Nhân Mê - Nhất Chỉ Bỉ Đắc, Một Chú Peter - Chương 9: Thế giới IV. Người bình thường × Quỷ cố chấp
- Trang Chủ
- Công Là Vạn Nhân Mê - Nhất Chỉ Bỉ Đắc, Một Chú Peter
- Chương 9: Thế giới IV. Người bình thường × Quỷ cố chấp
“Cậu tin trên thế giới này có quỷ không?”
Một ngày nọ sau khi tan làm, đồng nghiệp kéo y len lén hỏi.
Xavier mỉm cười, muốn rút bàn tay bị nắm về, nói, tôi tin vào khoa học.
Đồng nghiệp nhận được câu trả lời trở nên kích động, nhưng lập tức nhìn chung quanh, chắc ăn không có ai mới sáp đến bên tai y nói nhỏ: “Cậu đừng có không tin, chuyện này rất huyễn hoặc, tin tức vụ án mạng thuê phòng hôm qua cậu thấy rồi chứ? Trên tin tức nói là báo thù, nhưng người quen trong cục cảnh sát của tôi anh ta bảo là sắc mặt nạn nhân xám xịt, củng mạc bị lật…. Hơn nữa nghe đâu bọn họ còn mời đạo sĩ….chậc chậc chậc, không chừng người kia bị thứ không sạch sẽ gì hại chết đấy!”
“Giang Ngôn.”
Giọng đàn ông cất lên từ phía sau khiến người kể chuyện nín họng ngay tức thì, hai người xoay lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi vận âu phục giày da.
“Quản lý…..” Đồng nghiệp hơi xấu hổ.
Người đàn ông nói với cậu ta: “Cậu tan làm được rồi.”
Sau khi đồng nghiệp đi, người đàn ông dịu dàng hỏi y: “Ở đây quen chưa?”
Xavier mỉm cười có lễ, “Tốt lắm, các đồng nghiệp đều thân thiện.”
Từ Hiểu quan sát nét mặt y, mặc dù không nhìn ra y có buồn bã vì bị điều đi đột ngột hay không, nhưng vẫn an ủi: “Đừng lo, lần điều động nhân viên này là tạm thời thôi, qua khoảng thời gian nữa sẽ điều cậu về tổng bộ.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, phòng cậu tìm xong xuôi rồi chứ?”
“Tìm xong rồi, môi trường thoải mái, giao thông thuận tiện, giá cả cũng rẻ hơn chỗ khác.”
“Vậy thì tốt.”
Hoàng hôn tĩnh lặng, thiêu đỏ áng mây còn sót, lúc Xavier đến tầng dưới của tiểu khu thì thấy nhà báo và quay phim tụ ở cổng, y không quan tâm đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sau khi đi thang máy lên lầu phát hiện trong hành lang ồn ào, các nhà báo vây trước cánh cửa đang dán giấy niêm phong, khi y lấy chìa khoá ra tính bước vào căn phòng đối diện, các nhà báo trở nên kích động, đưa micro tới bên miệng y vừa hỏi một loạt câu hỏi.
Án mạng. Báo thù.
Xavier nhớ tới chuyện đồng nghiệp kể với y ban nãy.
Từ chối tất cả lời phỏng vấn, Xavier đóng cửa phòng mình lại, tiếng “kẽo kẹt” hệt như tấm kết giới ngăn cách mọi âm thanh ở bên ngoài.
Vật dụng trong phòng đều được phủ vải trắng, lẳng lặng bày trong bóng đêm, Xavier vén chiếc rèm dày nặng ra, ánh mặt trời như thủy triều tràn vào rọi sáng bụi bặm lơ lửng trong không khí.
Quét dọn đơn giản xong thì trời đã tối, Xavier nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát liền sửa soạn ra ngoài nhận cuộc hẹn của Từ Hiểu. Mở cửa ra, phát hiện không thấy mọi người nữa, hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, đến đỗi Xavier có thể nghe thấy tiếng lá bay cọ vào lớp kính ngoài cửa sổ, trong không gian vắng vẻ nó chối tai hệt như móng tay cạo bảng đen. Giấy niêm phong đối diện dán chặt trên cửa, con dấu của cục cảnh sát bên trên đỏ gay mắt, hơn nữa càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ —
Như máu của con người chảy xuống từ chỗ đó……
Đèn ở hành lang hơi tối, Xavier chớp mắt, nhận thấy giấy niêm phong đã trở về như cũ, âm thanh chói tai như móng tay cào tường cũng biến mất, một cơn gió lạnh thổi vào. Mọi thứ vừa nãy như chỉ là ảo giác của y —
Nhưng Xavier biết đây không phải ảo giác.
Đây là một thế giới có quỷ.
Mà nhân vật chính của thế giới này, chính là ——
Xavier quay người qua, bỗng đập vào tầm mắt là một gương mặt nhợt nhạt, hay nói, đó căn bản không thể coi là một gương mặt, mà là nắm thịt do mấy khối thịt thối và máu đông kết dính lại, nhãn cầu màu xanh khảm bên trong nhìn y chòng chọc, từ từ nhoẻn thành một nụ cười kỳ dị khiến người ta nổi da gà.
Xavier chớp mắt, sắc mặt không đổi, như đối diện với nó một hồi, lại như không có đối diện với nó, ba giây sau, y tiến về trước, xuyên qua “nó” đi tới trước cánh cửa sổ đối diện, đóng mạnh cửa lại. Trong hành lang lập tức ấm hơn nhiều.
Đóng cửa sổ xong y đi xuống lầu.
Chỗ Từ Hiểu hẹn y là một quán ăn thanh nhã, mặc dù đường đi khá khuất nẻo nhưng thắng ở chỗ cảnh đẹp, mùi vị đồ ăn khá ngon.
Từ Hiểu gọi cá ngâm chua, sườn chua ngọt và vài món chay, thêm bánh pudding xoài coi như tráng miệng sau bữa cơm.
Xavier nhìn anh ta một cái, nói: “Khó cho cậu vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi.”
Từ Hiểu cười bảo: “Còn phải nói, khẩu vị của cậu bao năm qua cũng chưa từng đổi.”
Sau khi lên món, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện. Từ Hiểu hỏi: “Mấy năm nay cậu còn chụp ảnh không?”
“Ừ, thỉnh thoảng sẽ nhận đơn chụp photobook gì đó, nhưng phần nhiều là chụp bậy bạ thôi.”
“À, có thể kiên trì tiếp cũng là chuyện tốt.”
“Nào, cạn ly vì cửu biệt trùng phùng của chúng ta!” Từ Hiểu cầm ly rượu lên.
Lúc say bí tỉ, Từ Hiểu đỏ mặt nhìn gương mặt tuấn tú nhuộm thêm mùi khói lửa vì ăn no uống đủ của người đối diện, đương tính cảm khái đôi câu, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc, cơn say của anh lập tức tỉnh táo hơn nửa.
“Cậu…..cậu không sao chứ?”
Xavier ngờ vực nhìn anh ta, “Không sao cái gì?”
“A, không phải, ý tôi là….cậu không gặp phải chuyện kì quặc gì chứ?” Ánh mắt của Từ Hiểu như có hơi căng thẳng.
Xavier cau mày, bày ra vẻ khó hiểu, qua một hồi y nói: “Không có….”
Từ Hiểu thầm thở phào một hơi, cười hai tiếng cho qua chuyện này.
Lúc tạm biệt, hắn làm bộ như vô ý chạm mu bàn tay y một cái.