Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng - Lăng Tuấn Hạo - Chương 69: Lăng mỹ nhiên biết yêu
- Trang Chủ
- Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng - Lăng Tuấn Hạo
- Chương 69: Lăng mỹ nhiên biết yêu
Nằm yên ngắm cô một lát, Tuấn Hạo khẽ cười cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn. Gỡ nhẹ cô ra khỏi người mình, anh lấy khăn quấn ngang thân dưới bước xuống giường. Đóng hết cửa sổ lại vẫn không yên tâm quay lại nhìn cô sợ rằng cô sẽ bị thức giấc.
Tiến lại giường cầm lên điện thoại nhìn giờ, chỉ mới 6 giờ sáng nên anh vẫn để cho cô yên giấc thêm chút nữa. Tranh thủ giờ cô ngủ bước vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân. Trở ra ngoài nhìn con mèo nhỏ vẫn ngủ ngon lành trên giường khiến anh bật cười tiến lại chui vào chăn ôm lấy cơ thể non mềm.
Tâm Nhi say giấc thêm một chút cũng dần mở mắt. Cảm nhận người trong lòng đã thức, Tuấn Hạo cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ cô liên tục cọ cọ vài đường. Tâm Nhi bật cười đưa tay đẩy anh ra
– Nhột em.
Tuấn Hạo dừng lại mọi động tác, ngóc đầy dậy vui vẻ nhìn cô
– Hôm nay em có đi làm không?
Vì mới trải qua hai tuần công tác nặng nhọc nên cô được Hải Khanh đặt cách cho ở nhà nghỉ ngơi. Lắc đầu nguầy nguậy vui vẻ liền bị anh hôn một cái tróc lên trên môi
– Còn mệt không?
– Anh còn hỏi? Hôm qua em vừa bay về đã rất mệt…tối qua anh chẳng thương tiếc em gì cả…còn…
– Còn làm gì?
Tuấn Hạo buông lời trêu ghẹo khiến cô đỏ mặt không thể lên tiếng. Anh bật cười ngắt nhẹ mũi cô
– Cưới chồng bao lâu rồi mà còn đỏ mặt? Cứ nói thẳng là làm tình cũng được mà.
– Aaa anh đúng là đồ biến thái mà…đáng ghét quá đi mất.
Tuấn Hạo vẫn đặt tay trên người cô, tay còn lại chống đầu nghiêng người dùng ánh mắt ấm áp, ôn nhu xoáy sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của Tâm Nhi
– Lên tập đoàn với anh nhé?
Tâm Nhi suy nghĩ một chút gật đầu với anh. Gỡ tay anh ra, cô vớ lấy chiếc váy ngủ hôm qua mặc vào. Tuấn Hạo bật cười lật chăn lên khiến cô trợn tròn mắt
– Anh làm gì vậy hả?
– Còn gì không thấy nữa mà em phải khổ sở như vậy?
– Anh…quay ra chỗ khác đi!
– Để anh bế em đi tắm!
Nói rồi anh đứng dậy bế cô vào phòng tắm. Tâm Nhi đen mặt, uất ức đến không còn ngượng ngùng mặc cho anh muốn tắm rửa cho mình. Chọn một bộ đồ kín đáo che đi các vết hôn ái muội cho cô, anh vui vẻ vòng tay qua chiếc eo nhỏ ôm lấy
– Bà xã, em là xinh đẹp nhất!
– Anh là ngọt ngào nhất.
Tâm Nhi được anh mặc cho một chiếc áo cổ lọ màu trắng phối cùng chân váy màu vàng nhẹ, đôi giày cao gót trắng phù hợp cũng là điểm nhấn cho bộ đồ. Vừa kín đáo, trưởng thành nhưng cũng không kém phần thanh lịch và ngọt ngào. Tuấn Hạo hôm nay mặc chiếc sơ mi trắng được cô tặng vào hôm qua. Phối cùng bộ vest đen bên ngoài và cà vạt đỏ bên trong khiến anh nhanh chóng từ một lão chồng không liêm sỉ thành một Lăng Tổng băng lãnh và nghiêm túc.
Cả hai bước xuống nhà cùng ông bà Lăng và Mỹ Nhiên ăn sáng. Không khí vui vẻ, hạnh phúc của cả một đại gia đình cứ vậy diễn ra. Bà Lăng khó hiểu nhìn qua cô
– Chẳng phải hôm qua bảo sẽ nghỉ ngơi vài hôm rồi mới đi làm sao con?
– Dạ, con lên tập đoàn với Tuấn Hạo.
– À, ra là muốn vợ bên cạnh.
Bà Lăng buông lời chọc ghẹo làm cô đỏ ngượng cả mặt. Sau bữa ăn, Tuấn Hạo vui vẻ ôm eo cô ra xe cùng nhau tới tập đoàn. Nhân viên ai nấy thấy anh và cô bước vào đều cúi đầu chào hỏi. Lấy nhau đã lâu nhưng Tâm Nhi vẫn cực thích nghe người khác gọi mình là Lăng thiếu phu nhân. Cảm giác này thật sự rất khác biệt so với khi được gọi là Nhược tiểu thư.
Lên đến phòng, Lăng Tuấn Hạo đưa cô lại sofa ngồi xuống. Tâm Nhi vì mệt mà gục vào vai anh uể oải
– Ông xã, em muốn ngủ thêm.
– Vậy ngủ một lát đã, em có vẻ mệt rồi.
Tâm Nhi gật gù nằm xuống sofa nhắm mắt lại. Tuấn Hạo khẽ cười cởi áo vest đắp lên người cho cô. Anh tiến lại bàn bắt đầu với công việc của một ngày mới, lâu lâu vẫn hướng mắt lên nhìn xem vợ ngủ có ngon giấc hay không.
Một lát sau, Mỹ Nhiên tự nhiên mở cửa bước vào. Thấy chị dâu như bắt được vàng liền chạy lại lay lay người cô dậy. Tâm Nhi vừa mở mắt đã bị Mỹ Nhiên lôi đi còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuấn Hạo cũng phản ứng không kịp với cô em gái nhanh nhẹn của mình. Tới một góc khuất tập đoàn, Tâm Nhi nhìn cô em chồng của mình đang ngó đông, ngó tây thở dốc mà bật cười
– Sao vậy? Có chuyện gì sao em không nói ở nhà?
– Ở nhà không tiện vì có mama đại nhân… Híc…chuyện là em không muốn yêu đâu…nhưng mà…
– Nhưng mà? Yêu? Em yêu ai?
– Thì là cái tên Song Quân ở bệnh viện ấy…anh ta cứ bám theo em mãi nên…hình như là trái tim lỡ nhịp rồi.
Tâm Nhi phì cười đưa tay xoa đầu Mỹ Nhiên rồi bỏ đi. Mỹ Nhiên uất ức nhìn cô
– Chị còn chưa cho em lời khuyên gì mà đã bỏ đi rồi sao?
Tâm Nhi trở về phòng làm việc cứ tủm tỉm cười khiến anh thắc mắc. Tuấn Hạo tạm dừng công việc bước tới bên cạnh cô ngồi xuống
– Em sao vậy? Còn mệt không? Con bé đó thật là…
– Không sao, em không mệt. Kể anh nghe chuyện này.
– Chuyện gì?
Tâm Nhi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện của Mỹ Nhiên. Tuấn Hạo ban đầu nhăn nhó mặt mày nhưng cũng dần giãn ra thay vào đó là nụ cười
– Hóa ra là con bé biết yêu rồi?
– Phải, mà cậu Song Quân kia cũng rất tốt đã vậy còn rất đẹp trai nữa.
Khuôn mặt vui vẻ của anh bỗng chốc đen sì, xung quanh tỏ ra mùi giấm chua nồng nặc khiến Tâm Nhi bặm môi lại cười gượng. Tuấn Hạo mếu máo vùi mặt vào cổ cô
– Em còn cười, anh ghen đó.
– Haha, em chỉ nói sự thật thôi.
– Sự thật gì chứ? Ai cho em khen người con trai khác trước mặt anh.
– Anh trẻ con sao?
Tuấn Hạo ngước mặt lên khẽ cười nhếch mép ấn cô xuống sofa rồi nằm đè lên. Ghé môi qua vành tai mẩm cảm khẽ thì thầm
– Anh cũng không biết mình là trẻ con hay người lớn. Hay là em giúp anh vài chuyện để xem anh có phải người lớn hay không?
– Này, tay anh chạm vào đâu vậy hả?
– Suỵt nào, lỡ nhân viên vào thì sao?
– Buông em ra…không đâu mà…haha…em đùa thôi…anh là đẹp trai nhất!
*Cốc cốc*
Tiếng gõ cửa vang lên khiến anh nhíu mày. Tâm Nhi đẩy anh ngồi dậy chỉnh lại trang phục. Tuấn Hạo chỉ kéo chiếc và vạt lại ngay ngắn rồi hạ lệnh cho vào.
Thư ký bước vào chào cả anh và cô rồi đưa anh báo cáo doanh số. Tuấn Hạo cau có nhận giấy tờ, thẳng thừng đuổi thư ký ra ngoài. Tâm Nhi buồn cười đánh lên người anh
– Anh mau đi làm, giờ này là giờ công việc mà.
– “Yêu em” thì giờ nào chả được.
– Được rồi mà, làm việc đi em bù cho anh sau.
– Nhớ đấy.
Quay lại với Lăng Mỹ Nhiên, cô giải quyết xong xuôi công việc cũng đã là giờ ăn trưa. Nhìn lịch trình gặp khách hàng buổi chiều mà cô thở dài. Chống cằm nghĩ về Song Quân, cô cắn cắn môi suy nghĩ
“Tự dưng lại nhớ anh ta.”
Công việc giải quyết tạm ổn đã là 4 giờ chiều, Mỹ Nhiên xếp sắp giấy tờ rồi lái xe tới nhà hàng IT để bàn bạc công việc cùng đối tác.
Công việc vốn cũng đã sắp xếp từ trước nên rất nhanh cả cô và giám đốc điều hành Khiêm thị đều có những ý tưởng chung. Hài lòng với các cách tiếp cận khách hàng nên cả hai nhanh chóng kết thúc.
Lúc dự bước ra khỏi nhà hàng, Mỹ Nhiên còn chưa kịp vui vẻ vì hợp đồng lớn lại thấy Song Quân. Anh ta bước vào với bên cạnh là một cô gái xinh đẹp nóng bỏng. Khuôn mặt mỹ miều kia phải gọi là quá hoàn hảo. Bàn tay Song Quân kiên định nắm lấy tay cô gái. Tỉ mỉ kéo ghế, gọi món và chăm sóc như thể bọn họ là người yêu.
Đáy mắt đỏ ửng lên, cô chào ông Khiêm, đứng dậy ra về. Cả đoạn đường đều lên tiếng chửi rủa trách móc Song Quân
– Nhắn tin thả thính, quan tâm mình ư? Toàn là giả dối, lũ con trai đều là thứ lăng nhăng, trăng hoa.
Về đến nhà cô nhanh chóng đi tắm rửa. Càng nghĩ lại càng tức, cô để mặc nước xối vào người mình vậy mà cũng không giúp cho những cơn buồn bực vơi đi. Bước ra ngoài, tiếng thông báo nhận được tin nhắn vang lên. Mỹ Nhiên đưa tay mở điện thoại nhìn hộp thoại của Song Quân
“Em đã ăn gì chưa? Đừng nhịn đói, tôi xót!!”
Ném điện thoại qua một bên. Lòng của cô lại sôi sục, nếu bây giờ Song Quân xuất hiện ở đây cô chắc chắn sẽ giết chết anh ta.