Công Chúa Mỗi Ngày Đều Suy Nghĩ Phải Hoà Ly - 袊 Nhất - Chương 27
Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nếu đợi Tạ Nguyên trang điểm xong, e rằng còn muộn hơn nữa.
Cảnh Hữu Lăng tựa hồ nhìn ra được nàng lúc này đang suy nghĩ gì, dùng khăn tay lau sạch tay sau đó dừng lại nói: “Không cần vội, ta đã nói rõ ràng, trước đó sẽ đợi điện hạ chải chuốt rồi đi phụng trà cũng không muộn.”
Tạ Nguyên nghiêng đầu, công chúa mặc dù gả vào Cảnh gia nhưng lễ tiết cũng không thể bỏ qua, Cảnh gia từ trước đến nay rất tuân thủ quy củ, không ngờ khi đến phương diện này lại chiều chuộng nàng như vậy vì việc phụng trà. Tạ Nguyên đẩy đồ ăn trong tay ra, gọi Tiễn Thúy đến trang điểm.
Tuy rằng nàng vẫn luôn phóng túng, nhưng thực chất cũng không hoàn toàn như vậy, hiện tại Cảnh gia đã nhượng bộ nàng,nàng cũng không có lý do gì mà không cảm kích.
Trong phòng Cảnh Hữu Lăng vốn dĩ không có gương trang điểm, nghe nói muội muội hắn là Cảnh Lê đã chọn nó vì Tạ Nguyên, nó được để một chỗ trong phòng khá quạnh quẽ của Cảnh Hữu Lăng, Tạ Nguyên không biết tại sao, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một lời nói dịu dàng từ một người sắt đá.
…Chỉ là Cảnh Hữu Lăng không phải là một người sắt đá, chính mình cũng chưa bao giờ dịu dàng với hắn.
Khi Tiễn Thúy đến giúp Tạ Nguyên trang điểm, Cảnh Hữu Lăng nâng mắt rời đi. Tiễn Thúy cầm tóc của Tạ Nguyên, dùng lược chải, Tạ Nguyên nhìn mình trong gương,mắt cụp xuống, Tiễn Thúy cẩn thận chải tóc ba lần rồi nói:
“Nhất sơ sơ đáo phát vĩ
Nhị sơ bạch phát tề mi
Tam sơ nhi tôn mãn địa*”
*??̣?? ????̃?:
??̣̂? ???̉? ???̉? đ?̂́? đ??̂? ??́?
??? ???̉? ??́? ??̣? ??̀? (??̛̉ ?́?) ??̂̀ ??
?? ???̉? ??? ???́? đ?̂̀? đ?̀?
Tạ Nguyên không ngờ Tiễn Thúy lại đột nhiên nói ra lời như vậy, nàng cầm chiếc lược trên tay Tiễn Thúy, dừng lại một lúc rồi chải ngược lại ba lần.
Chải ngược lại ba lần, sẽ không cùng nhau già đi và sẽ có những kết cục khác nhau.
Tiễn Thúy che miệng, nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Điện hạ đang làm gì vậy? Cô dâu làm sao có thể chải tóc ra sau? Đây là dấu hiệu…”
Nàng cụp mắt xuống, chạm phải ánh mắt của Tạ Nguyên, lại nhìn thấy ánh mắt của Tạ Nguyên trong suốt, rõ ràng là biết ý tứ chải ngược ba lần. Chải đúng hướng ba lần có nghĩa là cùng nhau già đi, nhưng chải ngược lại ba lần lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, điện hạ… không thể không biết.
Nàng biết điều đó nhưng vẫn làm.
Cảnh Hữu Lăng là ai cơ chứ?Hắn là tướng quân nổi tiếng nhất Lũng Nghiệp, được gọi là đệ nhất công tử, cô nương quý tộc muốn gia nhập Cảnh gia giống như cá diếc qua sông.
Tiễn Thúy cũng đã từng nghĩ đến việc Tạ Nguyên có phải có chút bất mãn với hôn sự này hay không, nhưng nàng không ngờ lúc này Tạ Nguyên sẽ chải ngược lại ba lần.
Tạ Nguyên lại giơ tay đưa chiếc lược cho Tiễn Thúy, nhưng Tiễn Thúy không cầm lấy, thấp giọng hỏi: “Điện hạ hẳn phải biết chải ngược ba lần có ý nghĩa gì. Bây giờ điện hạ đã kết hôn rồi,chỉ là một ngày làm việc, cho dù nô tỳ vượt quá quy củ, nô tỳ cũng muốn hỏi rõ ràng điện hạ hiện tại đang nghĩ gì.”
Tạ Nguyên đi thư phòng người khác không rõ, cũng không ai biết rõ hơn Tiễn Thúy.
“Ngươi nghĩ cũng giống như vậy.” Tạ Nguyên giơ tay vuốt ve mình trong gương, “Chải ngược ba lần, hai người sẽ không bao giờ già đi cùng nhau, cuối cùng sẽ đi theo những con đường khác nhau, ta biết.”
Nàng dừng một chút, cuối cùng cũng không giải thích gì thêm,”Tiếp theo là trang điểm, bình thường một chút,đừng trì hoãn canh giờ phụng trà.”
Tạ Nguyên đương nhiên không mặc những cung trang trước đó, chọn một chiếc váy mềm mại có hoa văn màu bạc và thêu những con bướm màu nhạt hơn, mặc quần áo xong cũng chỉ mới qua giờ Thìn.
Tình cờ hôm nay Cảnh Hữu Lăng cũng mặc một chiếc áo gấm màu xanh lam, hai người có màu sắc giống nhau nên rất hợp nhau.
Cảnh Hữu Lăng nhìn thấy Tạ Nguyên ra tới, hơi dừng một chút, “Điện hạ đi thôi.”
Cảnh gia đã làm đại tướng quân qua nhiều thế hệ, nhưng cách trang trí trong phủ rất giống với phủ của một văn thần, với các gian phòng bằng đá, rường cột chạm trổ hợp lại càng tăng thêm sức hút. Mỗi phủ đều có nha hoàn phục vụ, nhưng Cảnh gia đều có gã sai vặt chiếm một nửa có lẽ là vì công tử Cảnh gia không cho nha hoàn hầu hạ mình.
Tạ Nguyên hồi tưởng một chút, Cảnh Hữu Lăng quả nhiên là một nha hoàn đều không có.
Khó trách hắn tuyệt tình như vậy, chỉ sợ là từ khi sinh ra trừ bỏ muội muội Cảnh Lê cùng mẫu thân Triệu Nhược Uẩn, còn lại liền không có một cô nương nào khác.
Nga, còn có Chương Như Vi.
Khi Tạ Nguyên nhìn trái nhìn phải, tốc độ của nàng không thể tránh khỏi chậm lại một chút. Khi nàng quay lại nhìn thấy Cảnh Hữu Lăng, khoảng cách giữa hai người đã là một trượng.
“Ta nói, ngươi có thể đi chậm hơn một chút được không?”
Cảnh Hữu Lăng liếc mắt nhìn Tạ Nguyên ở phía sau, ừ một tiếng, sau đó đi chậm lại một chút.
Tạ Nguyên vội vàng bước hai bước tới bên cạnh hắn, hỏi: “Hôm nay ta đi phục trà, cũng không còn sớm nữa, phụ và mẫu thân ngươi sẽ không làm khó ta chứ? Cảnh Huyên tướng quân luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí phụ hoàng ta còn dám lên tiếng, còn muội muội Cảnh Lê của ngươi, ta nghe nói cô nương bình thường có lẽ không thích có tẩu tẩu, lỡ như nàng cũng không thích ta thì sao?”
Cảnh Hữu Lăng rũ mắt, dừng một chút nói: “Ta còn tưởng rằng điện hạ sẽ không quan tâm chuyện này.”
“Ta có quan tâm hay không thật ra cũng không sao, dù sao chỉ sợ ở Lũng Nghiệp người thích ta không có nhiều.Nếu là đã để ý cái này cái kia, ta đây mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên?”
Tạ Nguyên vuốt ve vạt váy, “Chỉ là sau này vẫn phải ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nhau, nếu như có thể hòa bình thì tốt hơn.”
Tạ Nguyên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Cảnh Hữu Lăng: “Nhưng nếu thực sự không thích ta, ta cũng không thể làm gì được.”
“Điện hạ không cần lo lắng.” Hắn đứng tại chỗ, “Bọn họ đều sẽ thích điện hạ.”
Đi bộ ước chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng đã tới đại điện, Cảnh Hữu Lăng luôn yên tĩnh, cho nên phủ hắn cách đại điện có chút xa, ngày thường hắn cũng rất ít tiếp xúc với đường huynh và biểu muội.
Trong đại sảnh chật kín người, chỉ có Cảnh Huyên là người nổi bật nhất trong Cảnh gia, những người còn lại đều là chức quan linh tinh, cho nên Tạ Nguyên chỉ có thể nhận ra một khuôn mặt, thậm chí còn không quen mặt..
Trong số đó có một người trông khá giống Cảnh Hữu Lăng, đang nhìn Tạ Nguyên từ trên xuống dưới. Mặc dù người này trông hơi giống Cảnh Hữu Lăng nhưng lại có phần âm trầm hơn Cảnh Hữu Lăng một chút.
Đôi mắt của hắn thon dài hơn, đồng tử ngăm đen và màu da hơi sẫm, khiến hắn trông giống một võ tướng hơn.
Hắn là cảnh đại công tử, đường huynh của Cảnh Hữu Linh, Cảnh Hoàn Chi.
Tạ Nguyên vẫn có chút ấn tượng với Cảnh Hoàn Chi, bởi vì người này về sau có quan hệ rất tốt với Tạ Sách, có thể nói hắn là cánh tay phải của Tạ Sách về mặt phụ tá.
Người này cực kỳ thích trục lợi, về sau vận mệnh đất nước suy thoái là lúc hắn rút quân mà đi.
Năm đó đông cảnh, có thể nói là bị đánh đến phá thành từng mảnh nhỏ, quân lính tan rã.
Khi đó Cảnh Huyên bảo vệ Sóc Bắc đến chết, còn có Yến gia ở phía Lũng Tây, nhưng Loan Châu ở phía Đông và phía Nam đang chật vật cầu sinh, quân phản nổi dậy cũng tấn công đảo hoàng long từ phía Đông Nam, và hơn nữa Cảnh Hữu Lăng cư nhiên như là vào chỗ không người.
Cảnh Hoàn Chi nhìn Tạ Nguyên từ trên xuống dưới, Cảnh Hữu Lăng quay đầu nhìn thấy ánh mắt Cảnh Hoàn Chi, hơi nhíu mày, sau đó bước tới chặn ánh mắt Cảnh Hoàn Chi.
Trong sảnh im lặng, sau đó đột nhiên vang lên một tiếng cười, một người đàn ông ngồi ngồi vang lên tiếng nói: “Hữu Lăng, đứa nhỏ này, từ trước đến nay không có lỗi, sao hôm nay lại đến muộn như vậy? Trà bá phụ đã uống mấy chén trà, chẳng lẽ có tức phụ rồi nên quên quy củ?”
Nói xong, hắn lại cười, như thể hắn chỉ đang nói một trò đùa vô thưởng vô phạt.
Cảnh Hữu Lăng nói: “Nếu vãn bối nhớ rõ không sai, thời gian phụng trà hẳn là trước giờ Tỵ.”
Hiện tại còn ở giờ Thìn, nên chắc chắn cũng không muộn, ngụ ý là bá phụ này đang xen vào việc của người khác.
Tạ Nguyên nhìn người đàn ông ngồi ở chỗ kia, thật sự không biết hắn là ai, dù sao chỉ có Cảnh Huyên là người duy nhất có thể là nàng biết, những người khác nếu không phải là Cảnh Hoàn Chi xảy ra chuyện gì sau khi sự việc tới, vậy có lẽ nàng thật sự không quen biết một ai.
Vừa rồi, bởi vì Cảnh Hữu Lăng tiến lên một bước, Tạ Nguyên liền đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi người lên tiếng nói chuyện là ai a?”
Tạ Đông Lưu từ trước đến nay chưa từng nói một lời nào khi Tạ Nguyên đến muộn, huống hồ hiện tại vẫn là giờ Tỵ, cho nên rất tò mò ai có lá gan trước mặt nàng nói xen vào. Nhìn qua thì có lẽ hắn ta là một bên dòng họ của Cảnh gia, có lẽ là một võ tướng dưới tứ phẩm.
Lời Tạ Nguyên nói tuy không lớn, nhưng võ nhị ở đây thính giác cực kỳ tốt, người đàn ông trung niên vốn đang nói chuyện đột nhiên hơi biến sắc, khịt mũi.
Cảnh Huyên cũng ngồi lên trên đầu thượng, ho nhẹ một tiếng, ý tứ muốn nhắc nhở Cảnh Hữu Lăng coi như chưa từng nghe thấy câu nói này, giữ thể diện cho bá phụ mình.
Nhưng hắn không ngờ rằng Cảnh Hữu Lăng lại không hề ngước mắt lên, thấp giọng giải thích: “Đại bá của ta, chiêu võ giao úy Cảnh Duệ.”
Tạ Nguyên a một tiếng xem như đã biết, chiêu võ giao úy là lục phẩm, mà nàng là hưởng ngàn ấp có phong hào trưởng công chúa điện hạ, nếu như trước đây nàng ở trong cung, vị chiêu võ giáo úy sẽ cúi đầu trước nàng.
Vừa rồi giọng nói của Cảnh Hữu Lăng rất bình tĩnh, Tạ Nguyên cũng không nói thêm gì nữa, giống như vô hình đã tát cho Cảnh Duệ một cái thật mạnh.
Chức quan tầm thường như chiêu võ giáo úy trong gia tộc bình thường có thể là khai ân của Thánh Thượng, nhưng nếu là ở Cảnh gia thì thực sự chỉ là một hạt mè mà thôi, Cảnh Huyên phụ trách Sóc Bắc, Cảnh Hữu Lăng là chủ soái Sóc Phương Vệ,hai danh hào này có thể nói là nổi danh bên ngoài, lại bị chính cháu trai mình áp đảo, khó trách Cảnh Duệ vội vàng tìm phiền toái.
Cảnh Hoàn Chi không hề khó chịu khi nhìn thấy phụ thân mình bị nghẹn, hắn cười nói với Cảnh Hữu Lăng: “Tam đệ không còn như trước nữa, trưởng công chúa điện hạ địa vị cao quý, dung mạo lại quá mức xinh đẹp.Nếu tam đệ muốn cất giấu mấy kẻ như chúng ta là chuyện bình thường “.
“Huống chi, tam đệ dù sao bây giờ cũng đã là rể hiền của Thánh thượng, cho dù không lĩnh quân, sau này nhất định sẽ được gia phong tiến tước, tự nhiên không tuân thủ, có thể thông cảm.”
Giọng nói của hắn sắc bén hơn thiếu niên bình thường, Tạ Nguyên tặc lưỡi, Cảnh gia này nghe có vẻ nghiêm khắc về quy củ, nhưng những người bên trong không phải đều là quân tử, bọn họ chỉ là tuân theo quy củ và tôn trọng, bên trong vỏ vẫn là một đám tiểu nhân cặn bã.
Kiếp trước Cảnh Huyên bảo vệ Mạc Bắc, nhưng Cảnh Hoàn Ch8 lại bỏ thành chạy trốn, nên ưu thế có thể bị phân chia.
Tạ Nguyên vốn là đứng ở phía sau, sau đó tiến lên một bước, cười nói: “Ngươi lại là ai?”
Cảnh Hoàn Chi kiên định hơn phụ thân mình, nhưng lại không hề khó chịu, chắp tay nói: “Tại hạ là Cảnh Hoàn Chi, giữ chức tả trung lang tướng.”
“Thì ra là tả trung lang tướng.” Tạ Nguyên cười nói: “Trong số người có mặt, người lên tiếng đầu tiên là chiêu võ giáo úy, sau đó lại là tả trung lang tướng. Ta không hiểu quy củ của các võ tướng các ngươi, nhưng nghĩ lại thì, cũng khá giống trong cung, bổn cung nhìn, người ngồi đầu thượng là Hoài Hoá đại tướng quân, người đứng bên cạnh ta là chủ soái Sóc Phương Vệ, chẳng phải là hai người này phải là người lên tiếng trước sao?
“Bất quá này nếu là trong cung ta, bổn cung có chút không biết quy củ.”
Cảnh Hoàn Chi biết Huệ Hòa trưởng công chúa điện hạ từ trước đến nay là người không tuân theo quy củ, không ngờ lúc này hắn lại dùng những lời như vậy để cản đường, nhưng những lời nói của nàng cũng không có gì sai chỉ là vô tình mắc sai lầm, nhưng hai người lần lượt nhảy lên trước Cảnh Huyên, quả thực có chút đi quá giới hạn.
Cảnh Hoàn chi cắn răng: “Thần, đã đi quá giới hạn.”
Nếu Tạ Nguyên tự xưng bổn cung, như vậy Cảnh Hoàn Chi tự nhiên cũng chỉ có thể tự xưng là thần.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, mọi người thật sự lo lắng, trưởng công chúa điện hạ, gả vào Cảnh gia cũng không có ý định kiềm chế bản thân, nàng vẫn hống hách như trước, nhưng ai lại nghĩ nàng phía sau còn có Thánh Thượng?
Ai mà không biết, công chúa được Thánh Thượng yêu quý nhất chính là trưởng công chúa điện hạ?
Trong lúc nhất thời, không ai dám nói nữa, lúc đầu còn tưởng rằng điện hạ sẽ không quỳ nữa, nhưng không ngờ, Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng vẫn phụng trà cho Triệu Nhược Uẩn và Cảnh Huyên như nghi thức.
Cảnh Huyên trung thành với đất nước, đã dũng cảm phụng sự đất nước nhiều năm như vậy, đương nhiên đảm đương nhận nổi một quỳ của Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên nhận lấy chung trà do nha hoàn bên cạnh đưa tới, trước tiên đưa cho Cảnh Huyên, tuy rằng Cảnh Huyên không cười chút nào, nhưng đối với nàng vẫn gật đầu, Tạ Nguyên yên tâm, sau đó lại đưa cho Triệu Nhược Uẩn.
Triệu Nhược Uẩn chỉ nếm một ngụm liền đem chung trà để lại ở trên bàn nhỏ, lôi kéo Tạ Nguyên đứng lên.
“Mấy năm trước trong yến hội mùa xuân, ta cảm thấy mình cùng điện hạ có chút duyên phận.” Triệu Nhược Uẩn cười nói, “Không nghĩ tới chúng ta thật sự có chút duyên phận. Hữu Lăng vẫn là một người ít nói, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện với cô nương quá nhiều lời. Khi người bình thường đến tuổi hắn, đa số đều đã định ra tới. Làm sao có người nào từ chối chuyện này như hắn khi được hỏi về chuyện đó?”
“Trước đó Thánh Thượng đã đến hỏi thăm chuyện này, vốn ta còn tưởng rằng chuyện này nhất định không thành, không ngờ rằng hài tử Hữu Lăng lại vì điện hạ mà bỏ mặc gia các cô nương khác nhiều năm như vậy. Ta, một người mẫu thân, thật sự là lúc ý rất an tâm, không ngờ duyên phận giữa ta và điện hạ vẫn còn ở đây.”
Triệu Nhược Uẩn lôi kéo Tạ Nguyên tay, nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ điệu cực kỳ ôn nhu.
Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu mỉm cười với Tạ Nguyên, từ bên cạnh lấy ra một chiếc hộp, chỉ thấy chiếc hộp màu xanh sẫm cổ xưa đã đầy dấu vết năm tháng.
Triệu Nhược Uẩn đem cái hộp này mở ra, đưa tới trước mặt Tạ Nguyên, Tạ Nguyên cúi đầu xem, thấy bên trong có một ngọc bội nằm dưới lớp vải nhung sẫm màu.
Ngọc bội này trong suốt và tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nó là một khối ngọc hoà điền thực sự quý hiếm. Ngọc hoà điền mặc dù không được coi là vật phẩm hiếm đối với Tạ Nguyên, nhưng món đồ này cực kỳ tinh xảo và chất lượng rất tốt.
Triệu Nhược Uẩn đem khối ngọc hòa điền đặt ở trong lòng bàn tay Tạ Nguyên, nâng tay nàng khép lại, “Khối ngọc hòa điền được làm từ hai khối ngọc bội, là phụ thân Hữu Lăng khi Hữu Lăng sinh ra phụ thân hắn năm ấy ở Sóc Bắc tìm được, chính là nghĩ để dành cho Hữu Lăng cùng tức phụ tương lai……”
“Hiện tại, chính là thuộc về điện hạ.”
Khối ngọc này sờ vào có cảm giác mềm mại, Tạ Nguyên ngơ ngác nhìn khối ngọc trong tay, Phó Vân trời sinh tính tình mạnh mẽ, cơ hồ chưa bao giờ dùng giọng nói dịu dàng nói với nàng, cho nên nàng chưa bao giờ trải qua loại nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng như vậy của trưởng bối.
Chỉ là cùng đôi ngọc với Cảnh Hữu Lăng……
Chờ nàng rời Cảnh gia, đến lúc đó sẽ đưa lại cho Cảnh Hữu Lăng.
Sau khi rời khỏi, Tạ Nguyên cùng Cảnh Hữu Lăng cùng nhau ở trên đường trở về, trong tay nàng khối ngọc hoa điền mà Triệu Nhược Uẩn đưa cho nàng, mặt của ngọc bội này có hình con cá cầm hoa mẫu đơn, và mặt trên hoa mẫu đơn là những nhụy hoa, ở miệng cá có một khe hở nhỏ, hẳn là có thể hợp lại với khối kia Cảnh Hữu Lăng.
Nàng dừng lại và hỏi, “Của ngươi đâu?”
Cảnh Hữu Lăng lấy ra khối ngọc của mình, Tạ Nguyên cầm lấy, khối này là hình trăng sáng có hoa văn, ghép lại với của Tạ Nguyên ngụ ý là người thường nguyệt viên.
Tạ Nguyên nhìn khối ngọc này, chợt nhớ tới hình như mình… đã từng nhìn thấy nó.
Đừng ủng hộ cho những loại chó rẻ rách suốt ngày đi ăn cắp công sức edit của người khác.