Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Ánh An Vy - Chương 96: Hồi Cung
Hình ảnh mờ ảo trước mắt mỗi lúc một rõ hơn. Hắn nhìn thấy Chỉ Ni đang ở trước mặt mình, nước mắt cứ tuôn thành dòng không ngăn lại được. Chậm rãi đưa bàn tay lên, thực sự hắn muốn sờ vào gương mặt kiều diễm ấy để bản thân có thêm niềm tin rằng đây chính là sự thật.
Chỉ Ni hấp tấp nắm lấy bàn tay của hắn áp vào má mình. Dù dòng lệ cứ mãi tuôn rơi nhưng nàng vẫn cố mỉm cười tươi tắn.
– Là thiếp… Hức! Là thiếp!
Lê Dực Định khẽ cong nhẹ khoé môi, đôi mắt vô thức trào ra hai dòng lệ. Cuối cùng thì nàng cũng nhận ra hắn rồi. Cuối cùng thì cả hai cũng gặp lại nhau sau bao nhiêu cách trở.
Thở từng hơi nặng nề, tay cũng dúi cho nàng khóm Hạ Tuyết Đàm, hắn khó nhọc nói:
– Nàng mang nó về trước… Ta không biết đây là… Là thứ chi nhưng ta mong rằng nó sẽ… Chữa được cho nàng. Ta muốn ở đây ngủ một chút. Ta… Ta hơi mệt!
– Không!
Chỉ Ni lắc đầu ngầy ngậy, vội nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn.
– Thiếp sẽ không bỏ chàng ở lại đâu. Sống cùng sống, chết cùng chết. Chàng không được ngủ ở đây. Chàng phải quay về… Phải quay về thoa son tân nương cho thiếp.
Hắn thều thào:
– Ngoan! Ở đây lạnh lắm, ở dưới kia có hang động, nàng không quay về thì đến đó trú ẩn đi. Gió rất mạnh, không đi thì sẽ lạnh cóng mà chết mất.
Chỉ Ni liên tục lắc đầu, tay cũng vội đỡ hắn đứng dậy.
– Chàng phải đi cùng thiếp. Tuyệt đối không thể nằm lại nơi này.
Thấy nàng kiên quyết như thế, Lê Dực Định cũng gượng dậy rời đi. Không biết bản thân có thể trụ thêm được bao lâu nhưng một nữ nhân yếu ớt như nàng còn gắng gượng được thì sao hắn lại nhụt chí chứ? Cả hai sẽ cùng nhau bước trên đoạn đường chông gai này, một khắc cũng không bao giờ từ nan. Dẫu cho có phải bỏ mạng tại đây thật thì hắn vẫn rất vui vì đến ngày cuối cùng vẫn có nàng ở bên cạnh. Tựa như năm đó… Nàng đã ra đi một cách yên bình trong vòng tay của hắn vậy.
Khoác tay hắn lên vai mình, Chỉ Ni vòng tay ôm lấy eo, dìu từng bước từng bước đi xuống bên dưới. Biết rằng cả hai không đủ sức để xuống chân núi nên nàng đã nói hắn chỉ hướng hang động cho mình. Nghỉ chân tại đây một lúc đã, đến khi hắn khoẻ hơn thì xuống đó cũng không muộn.
Đi được một đoạn nhưng Chỉ Ni đã chao đảo mấy lần khiến Lê Dực Định chú ý. Ghì lấy vai của nàng, hắn hỏi:
– Nàng không sao chứ? Có đau ở đâu không?
– Thiếp không sao cả. Chàng đừng lo!
Chỉ Ni mỉm cười tươi tắn rồi lại cúi đầu để che đi cơn đau hiện hữu trên từng nét mặt. Tự bản thân biết rõ thể trạng đã sụt giảm khá nhiều, cả người rã rời sắp không trụ vững. Nhưng Chỉ Ni không thể gục ngã tại đây, càng không thể rời xa nam nhân này một lần nào nữa.
Cả hai lững thững dìu nhau tiến về phía hang động. Phải mất một lúc lâu mới đến nơi. Vừa vào được bên trong thì Lê Dực Định đã ngã xuống đất rồi ngất lịm đi khiến Chỉ Ni muôn phần kinh hãi. Nàng ngồi xuống cầm tay của hắn bắt mạch xong rồi thở phào một hơi. Mạch tượng của hắn không biến đổi nhiều, có lẽ vì lần đầu chịu cái lạnh khắc nghiệt nên thể trạng đã bị suy nhược không ít. Nhưng hắn không quen với khí hậu nơi này nên rất nguy hiểm khi cơ thể đột ngột chuyển lạnh. Tốt nhất nên làm ấm cơ thể trước, cứ mãi đà này thì không may sẽ để lại biến chứng về sau.
Chỉ Ni nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy có thứ gì có thể ủ ấm được, còn Lê Dực Định dẫu đã ngất mà cơ thể vẫn run rẩy không thôi. Chợt nhìn lại mình rồi lại nhìn hắn. Không biết làm như cách đang nghĩ có đúng hay không nhưng nếu không được ủ ấm thì có thể hắn sẽ chết mất.
Bàn tay run run gỡ nút dây trên y phục để lộ ra vùng ngực trần vạm vỡ với một số vết thương. Chỉ Ni hít một hơi thật sâu rồi gỡ nút dây trên y phục của mình. Nằm xuống bên cạnh, nàng nhắm chặt mắt rồi ôm lấy hắn, chiếc áo choàng dày rộng lớn cũng phủ kín lên người cả hai. Cả đời này người mà nàng toàn tâm toàn ý gả đi chỉ có thể là hắn. Mong rằng sau khi tỉnh giấc thì cả hai sẽ có thể ở bên nhau đến hết kiếp này. Cũng mong rằng hắn hãy như lời mình từng nói. Mai sau sẽ không bao giờ phụ lòng nàng.
Trôi qua một đêm tuyết rơi trắng xoá kèm từng cơn gió buốt lạnh cả thân thể. Dẫu mặt trời không xuyên qua được lớp sương mù dày đặc, khiến mọi thứ bên dưới vẫn còn chìm trong âm u, nhưng tuyết đã vơi bớt phần nào. Bên ngoài chỉ còn lại những bông tuyết nhỏ rơi thưa thớt, không khí chung quanh cũng được ấm dần lên.
Mi mắt khẽ động đậy, Lê Dực chíu đôi mày rậm, hơi thở dường như đã ổn định hơn rất nhiều. Chẳng biết bản thân đã ngất đi trong bao lâu, chỉ biết rằng hắn đã có một giấc mộng rất dài và đẹp đẽ, vì trong giấc mộng ấy hắn thấy được nàng đang ở ngay bên cạnh. Đang mơ mơ màng màng thì cảm nhận được mình đang ôm một thân ảnh khác. Lúc này hắn mới mở mắt nhìn sang, thấy Chỉ Ni đang thiếp đi ở bên cạnh chợt có chút kinh ngạc. Nơi lồng ngực cảm giác ấm nóng lạ kỳ, tự bản thân cũng nhận ra rằng không đơn giản là lớp y phục mỏng manh của cả hai. Hắn đảo mắt. Hôm qua vì mệt lả mà vừa đến được hang động đã ngất lịm đi. Trong tình thế này thì hắn cũng không biết mình đã mạo phạm nàng hay chưa nữa.
Lê Dực Định thở hắt vài hơi. Mắt không nhìn, còn tay thì đưa vào trong kéo y phục của Chỉ Ni cho chỉnh tề. Khi đã che kín được thân thể như ngọc như ngà thì hắn mới nhấc áo choàng sang một bên rồi cài những nút dây tử tế. Chống khủy tay lên nền đất, hắn nghiêng nửa người, bàn tay chậm rãi lướt nhẹ lên gương mặt mỹ miều của ngày nào. Hoá ra tình yêu của hắn vẫn luôn ở đây. Trong lòng của nàng vẫn luôn tồn tại một vị trí riêng biệt dành cho hắn. Nếu ông trời đã cho một cơ hội vậy thì Lê Dực Định sẽ không bao giờ bỏ lỡ nữa. Bằng tất cả mọi giá, dẫu có làm cách nào đi chăng nữa thì hắn vẫn luôn một lòng mong muốn sẽ được ở bên nàng đời đời kiếp kiếp.
Chậm rãi cúi đầu, Lê Dực Định đặt lên trán của nàng một nụ hôn. Cả hai ở hai nơi cách xa nhau vạn dặm, có thể đợi đến ngày xin được chỉ cầu hôn chẳng biết đến bao giờ. Nhưng hắn mong rằng thế cục sẽ diễn ra thật nhanh, sau đó cả hai sẽ được nên duyên nên nợ.
Chống tay ngồi dậy. Khi hắn đã cài nút dây y phục chỉnh tề xong thì quay lại xem Chỉ Ni đã ra sao. Nàng còn chưa chữa được độc nên không thể nấn ná ở đây thêm nữa.
– Chỉ Ni!
Lay người vài cái nhưng vẫn không có một động tĩnh. Lê Dực Định hoảng hốt mở to mắt, ghì lấy đôi vai rồi lay mạnh hơn.
– Chỉ Ni! Nàng có nghe ta nói không?
Đôi mắt của nàng vẫn cứ nhắm nghiền khiến Lê Dực Định càng thêm kinh sợ. Dẫu rằng vẫn chưa hồi phục thể trạng ban đầu, thân thể còn suy nhược nhưng tình trạng của Chỉ Ni xem ra còn nghiêm trọng hơn cả hắn.
Khoác áo choàng cho Chỉ Ni, Lê Dực Định nhặt khóm Hạ Tuyết Đàm rồi cõng nàng trên lưng, liều mình đi vội xuống núi. Cắn chặt răng, từng bước chân nặng nề lê trên lớp tuyết dày do trận tuyết rơi suốt cả đêm. Khi cõng Chỉ Ni ở trên lưng như thế này thì hắn mới nhận ra thân thể của nàng đã hoàn toàn mềm nhũn, tay chân dường như chẳng còn cử động được. Tình trạng nghiêm trọng trước mắt khiến Lê Dực Định vừa lo vừa sợ. Hắn lo rằng chất độc trong người nàng sẽ phát tác mạnh mẽ; hắn sợ rằng một lần nữa lại đánh mất nhau như ba năm trước. Bằng mọi giá cũng phải đưa Chỉ Ni quay về từ cửa tử. Lê Dực Định sẽ không để Địa mẫu có một cơ hội dắt nàng đi.
Con đường xuống núi sẽ không khó khăn như ban đầu nhưng độ cao cách mặt đất cũng đủ khiến người ta choáng váng. Hắn đưa mắt nhìn sang thì thấy Chỉ Ni vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở càng yếu ớt hơn vài phần nên lo lắng khôn nguôi. Bằng tất cả sức lực của mình, Lê Dực Định trầm mình trong gió sương, bước từng bước thật nhanh mong có thể nhanh chóng đến chân núi.
Vô vàn tiếng gọi ở tứ phía vọng về, một trong những số đó còn có tiếng của Dương Hựu. Lê Dực Định ngước mắt nhìn phía trước thì thấy ở xa xa có kha khá bóng đen ẩn sau màn sương mù đang chạy về phía mình. Thở dốc từng nhịp, hắn cố giữ vững bản thân bước xuống phiến đá và gọi to:
– Dương Hựu? Là ngươi sao?
[Đại vương! Người ở đâu?]
Lê Dực Định chú ý lắng nghe nơi phát ra tiếng đáp lời rồi đi theo hướng đó. Cùng lúc này Dương Hựu đang đi cùng vài cấm quân đi hướng lên núi để tìm tung tích của hai người. Chợt thấy bóng người mờ ảo sau lớp sương mù, Dương Hựu nheo mắt nhìn kỹ thì nhận ra đó là Lê Dực Định nên đã vội vàng chạy đến.
– Đại vương!
Ở phía xa cũng có một nhóm người chạy đến, dẫn đầu chính là Tát Đại Nguyên và Xích Ảnh. Vừa đến nơi đã trông thấy Lê Dực Định đã liêu xiêu, khó thể trụ vững nên Tát Đại Nguyên đã vội đỡ lấy Chỉ Ni rồi bế sốc nàng lên. Dương Hựu cũng đỡ lấy Lê Dực Định, tuy nhiên thay vì lo lắng cho bản thân đã cạn kiệt sức lực thì hắn lại dúi vào tay Xích Ảnh khóm Hạ Tuyết Đàm, song yếu giọng nói:
– Mau đưa nàng ấy về! Phải… Phải cứu được nàng ấy. Khục!
Xích Ảnh vừa nhận lấy khóm hoa thì cũng là lúc Lê Dực Định nôn ra một vũng máu tươi. Có lẽ do bản thân đã quá sức khi trầm mình chịu cái lạnh xuyên da thấu tủy nên thể trạng của hắn lúc này đã suy nhược hoàn toàn.
Xích Ảnh ra lệnh:
– Mau đưa Lệnh cô và Đại vương hồi Cung!
Dương Hựu cõng Lê Dực Định lên rồi nhanh chân rời đi. Ở phía trước, cách họ một đoạn cũng là Tát Đại Nguyên đang bế sốc Chỉ Ni hồi Cung, đi cứ như đang chạy. Khi bế trong tay như thế này rồi thì Tát Đại Nguyên mới biết thân thể của nàng đã hoàn toàn mềm nhũn, tay chân không thể cử động, tình trạng còn tệ hại hơn là người đã bị ngất lịm thông thường. Với thế cục này hắn đã biết chất độc bên trong càng phát tác mạnh mẽ, nếu không kịp sắc Hạ Tuyết Đàm thì mạng sẽ không giữ được.
– Chị cả! Chị cả!
Dẫu đã gọi rất nhiều lần nhưng Chỉ Ni vẫn cứ lặng im bất động. Tát Đại Nguyên nghiến chặt răng, đôi tay đang ôm lấy nàng càng thêm siết chặt. Chỉ Ni vốn dĩ luôn ở trong tẩm cung thì làm sao biết được tình hình ở đây? Vả lại chuyện đã được giấu kín, là ai đã nói cho nàng biết họ đang ở dãy Lập Sơn kia chứ? Chắc chắn Tát Đại Nguyên sẽ điều tra bằng được chuyện này. Khi tóm được kẻ đứng đằng sau thì hắn sẽ băm chúng ra thành trăm mảnh.