Con Rể Quyền Quý - Sở Trần (FULL) - Chương 2: Bách Gia Thủy
Diệp Thiếu Hoàng quay người lại, ánh mắt của mọi người ở cửa khách sạn đều dừng lại trên người Sở Trần.
Biểu cảm trên mặt có hơi quái dị.
Diệp Thiếu Hoàng vốn đã định rời đi, nhưng Sở Trần vậy mà lại đột nhiên tỉnh dậy, còn chủ động chào hỏi Diệp Thiếu Hoàng, trong mắt mọi người, hành động này của Sở Trần quả thực chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Sở Trần, một tên ở rể không rõ nguồn gốc, trong mắt Diệp. Thiếu Hoàng chẳng khác nào một con kiến bé nhỏ tâm thường.
“Anh chính là Sở Trần.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi đi tới, chăm chú nhìn Sở Trần, một lát sau, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Vừa dứt lời, một tràng cười lại vang lên khắp nơi. Tiếng tăm chàng rể ngốc này thật sự rất vang dội. Sở Trần vẫn mỉm cười.
Trong mắt mọi người, đây chính là nụ cười ngây ngô đặc trưng, đặc biệt là ở dưới khí chất chói mắt của Diệp Thiếu Hoàng, trông anh càng trở nên hèn mọn.
Diệp Thiếu Hoàng sải bước đi đến trước mặt Sở Trần, khi chỉ còn cách một bước, Diệp Thiếu Hoàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo của Sở Trần, đồng thời nở. nụ cười nhàn nhạt, hạ thấp giọng nói: “Tôi nghe ông Tống nói, từ khi anh đến ở rể nhà họ Tống đến nay, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được, một câu vừa rồi cũng coi như biểu hiện trên mức bình thường của anh rồi nhỉ”
Diệp Thiếu Hoàng tự lẩm bẩm nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Sở Trần: “Nói thêm vài câu nữa anh cũng không hiểu, thân phận con rể nhà họ Tống này của anh, đêm nay coi như kết thúc rồi. Cô ba nhà họ Tống sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, thứ mà Diệp Thiếu Hoàng tôi đã để mắt tới, chưa từng trốn thoát được, anh hiểu không? Đồ ngu ngốc!”
Diệp Thiếu Hoàng nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Sở Trần, lùi về phía sau hai bước, mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói vững vàng mạnh mẽ nói: “Chào mừng đến với khách sạn Hoàng Đình.”
Nói xong, Diệp Thiếu Hoàng không đợi Sở Trần phản ứng, lập tức xoay người đi vào khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần liếc nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Hoàng, đưa tay ra, búng nhẹ cổ áo.
Anh không thích bàn tay bẩn thỉu của anh ta.
“Thiện Thành, nhà họ Tống, khách sạn Hoàng Đình.”
Sở Trần tự lẩm bẩm.
Đối với người ngoài, đứa con rể ngốc này của nhà họ Tống lại bắt đầu lên cơn, đứng trước cửa khách sạn, tự lẩm bẩm điều gì đó.
“Thời điểm nhà họ Tống còn hưng thịnh cũng coi như có
thể hô mua gọi gió ở Thiện Thành, mà hiện tại lại xuống dốc đến mức rước một tên ngốc về làm con rể ở rể sao?”
“Thật quá mất mặt.” Không ít người đi vào khách sạn đều lắc đầu.
Nhưng không ai biết, vào lúc này, trong đầu Sở Trần đang nhanh chóng hồi tưởng lại ký ức của năm năm qua.
Năm năm trước, Sở Trần học xong trở về, vô cùng phấn khích, đi dạo trên đường phố Thiện Thành, tưởng tượng bản lĩnh trên người mình có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng ai ngờ, vào lúc Sở Trần lấy ra một lá Trấn Hồn phù để nghiên cứu thì bị một chiếc ô tô đâm phải.
Trấn Hồn phù mất kiểm soát, khóa hai hồn năm phách của Sở Trần lại, phong ấn trong miếng ngọc bội trước ngực của Sở Trần.
Một lần phong ấn này lại kéo dài năm năm, không thể can thiệp từ bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi Trấn Hồn phù tự động mất đi hiệu lực.
Một hồn một phách còn sót lại trên người khiến năm năm. qua Sở Trần phải sống trong trạng thái mê man, chẳng khác nào một tên ngốc.
Nhưng mà, những chuyện đã xảy ra với bản thân trong năm năm qua, Sở Trần đều nhớ rất rõ ràng.
“Vô duyên vô cớ lại có thêm một người vợ?”
Sở Trần tự nói rồi lấy lại tinh thần: “Nhưng mà xem ra tối nay đã có ý muốn bỏ chồng rồi.”
Sở Trần lắc đầu, đi vào khách sạn.
Trong năm năm qua, ngày nào anh cũng bị trêu chọc như một kẻ ngốc.
Đêm nay, anh lại sắp trở thành một kẻ ngốc bị bỏ rơi, trở thành trò cười cho cả thành phố.
“Chỉ là cái kết này có thể không như các người mong muốn rồi.”
Sảnh tiệc ở tầng một khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần lặng lẽ đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, Sở Trần vẫn còn đang tiêu hóa ký ức về năm năm qua.
Khuôn mặt xinh đẹp hơn người kia càng lúc càng trở nên rõ ràng trong tâm trí Sở Trần, không thể xóa nhòa.
“Có lẽ cô ấy là người duy nhất chưa từng chế nhạo mình trong năm năm qua.”
Trong mắt Sở Trần vô thức lộ ra tia sáng dịu dàng. Vợ của anh, cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan. Những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều tụ tập trong sảnh tiệc, bữa tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống được tổ chức vô cùng long trọng.
Mọi người thuộc các tầng lớp khác nhau nhân cơ hội này giao tiếp qua lại, không ai chú ý đến Sở Trần trong một góc.
Trong phòng. Có người đẩy cửa bước vào.
“Nghe nói Sở Trần đang ngủ ở trong xe, sau khi cậu chủ Diệp đánh thức cậu ta xong, cậu ta đã biến mất.”
Tống Nho Hải vốn định xuống lầu đón Sở Trần, dù sao thì Sở Trần cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay.
“Biến mất?”
Tống Tà Dương cau mày, vẻ mặt đầy tức giận: “Phái vài người đi ra ngoài, phải tìm được cậu ta trong một tiếng đồng hồ”
“Cha, cha yên tâm đi, với chỉ số thông minh của Sở Trần, anh ta có thể chạy được bao xa chứ?”
Thiếu niên ở bên cạnh cười nhạo, người này là con trai út của Tống Tà Dương, Tống Thu.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết cuộc hôn nhân giữa Tống Nhan và Sở Trần chẳng qua chỉ là cách mà đạo sĩ Trương đã bày ra để giúp nhà họ Tống phá vỡ cục diện mà thôi, năm năm qua, Tống Nhan và Sở Trần cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Đương nhiên Tống Thu cũng sẽ không thèm để Sở Trần vào mắt.
Ánh mắt Tống Tà Dương dừng lại trên người Tống Nhan: “Nhan Nhan, cha biết con đang suy nghĩ cái gì, nhưng đêm nay có liên quan đến danh tiết của con. Con phải biết rõ hơn ai hết, đối với Sở Trần mà nói, giữa chuyện chúng ta bí mật đuổi cậu ta đi, cùng với chuyện đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Tống dưới sự theo dõi của nhiều người, cho dù cậu ta có trở thành trò cười trong mắt mọi người, thì cậu ta có thể nhận ra bản thân đã trở thành trò cười sao?”
“Chị ba, chị thật tốt bụng.”
Tống Thu nói: “Năm năm trước, nếu như nhà họ Tống chúng ta không cứu anh ta, chẳng biết tên ngốc này có thể sống đến ngày hôm nay hay không.”
Tống Nhan đứng lên: “Con cũng ra ngoài tìm anh ấy”
“Em đi cùng chị vậy.”
Tống Thu hừ lạnh một tiếng: “Ngủ ngay trước cửa Hoàng Đình, còn kinh động đến cậu chủ Diệp, em thấy vận may của anh ta thật sự hết rồi.”
Trong sảnh tiệc.
Sở Trần bưng ly rượu vang trong tay, lặng lẽ ngồi đó.
Ánh đèn có chút mờ ảo.
Thoát ra khỏi dòng ký ức, Sở Trần duỗi người, ngẩng đầu lên nhìn qua, giật mình, vị trí của anh ở khuất trong góc, trong một dịp giống như tối hôm nay, hoàn toàn không có ai chủ động ngồi ở bên này, nhưng mà hiện tại không biết bên cạnh
đã có thêm một người nữa từ khi nào.
Người nọ cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Trần, nâng ly rượu trong tay lên, nở nụ cười khách sáo với anh.
Sở Trần cũng nâng ly lên đáp lại, thuận tay uống sạch rượu trong ly.
Người nọ sửng sốt, nhưng rồi cũng uống một hơi cạn hết rượu trong ly của mình.
Hai người cũng không giao tiếp bằng lời nói nào.
Trong mắt chàng trai trẻ này lộ rõ vẻ u sầu, anh ta lại rót đầy ly rượu của mình, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Trần: “Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh sẽ chọn cái gì”
Sở Trần giật mình.
Lúc này, một người phục vụ đi tới rót cho Sở Trần một ly. rượu.
Sau khi người phục vụ rời đi, Sở Trần nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay lên, lần nữa đáp lại đối phương, đồng thời nói: “Tôi sẽ chọn, nằm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say. rượu năm trên chân của mỹ nhân”
Một tia sáng đột nhiên xuất hiện trong mắt chàng trai trẻ, rồi lại nhanh chóng biến mất: “Có thể có được cả hai sao?”
Sở Trần không tiếp tục trả lời nữa, vô duyên vô cớ bàn luận chuyện giang sơn và mỹ nhân với một người xa lạ, Sở Trần cảm thấy bản thân thật sự sắp chấp nhận thân phận kẻ ngốc này rồi.
Sở Trần vừa mới đi được mấy bước, bên cạnh lại vang lên giọng nói säc bén: “Thì ra tên ngốc này đang trốn ở đây.”
Sở Trần còn chưa kịp dừng lại, một vài bóng người đã sải bước đi tới, chặn đường đi của Sở Trần.
“Anh rể, không nghe thấy tôi gọi anh sao?”
Chàng trai trẻ mặc tây trang màu trắng đứng mặt Sở Trần, trên mặt nở nụ cười: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là Sở Trần, con rể của nhà họ Tống chúng tôi, tôi nghĩ mọi người đều đã nghe nói đến anh ta rồi.”
Sở Trần nhìn người trước mặt, Tống Khánh Bẵng, em họ của Tống Nhan.
Trong năm năm qua, không ai trong nhà họ Tống tôn trọng đứa con rể ngốc này, trong trí nhớ của Sở Trần, Tống Khánh Bằng luôn lấy chuyện trêu chọc anh ra làm niềm vui.
Vài người xung quanh Tống Khánh Băng bật cười.
“Đương nhiên đã từng nghe qua, tối nay lời đồn đã bay đi khắp nơi, con rể nhà họ Tống ngủ như lợn chết trước cửa khách sạn Hoàng Đình, còn tình cờ đụng phải cậu chủ Diệp, bị cậu chủ Diệp đánh thức.”
Cô gái đang ôm cánh tay của Tống Khánh Bằng quan sát Sở Trần: “Thoạt nhìn cũng rất tuấn tú lịch sự, thật không ngờ lại là tên ngốc.”
“Thử một cái không phải sẽ biết hay sao?”
Tống Khánh Băng nở nụ cười trêu chọc, đi sang bên cạnh cầm lấy một ly rượu đỏ, bảo người phục vụ rót đầy ly rồi nhổ một ngụm nước bọt vào, lúc này đã có một số người chú ý đến sự ồn ào nhỏ này.
“Này, có hơi quá đáng rồi phải không?”
“Đừng nhiều chuyện, đều là người nhà họ Tống, đây là chuyện nhà bọn họ.”
Tống Khánh Băng dừng lại một lúc, sau đó đưa ly rượu ra hiệu cho những người bạn xung quanh.
Mấy người bọn họ cười vang, lần lượt nhổ nước bọt vào ly rượu.
“Uống hết ly Bách Gia Thủy này, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tống Khánh Băng cười cười đi tới trước mặt Sở Trần: “Anh rể, uống hết nó, hôm nay sẽ không đánh anh.”
Đồng thời, Tống Khánh Bằng cũng cảm thán, trước đây anh ta bạo lực như vậy để làm gì, sao không nghĩ ra cách thú vị như vậy để trêu chọc tên ngốc này chứ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Trần cầm lấy ly rượu, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Khánh Bằng: “Cho tôi uống?”
Tống Khánh Bằng mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ để tôi uống?”
Sở Trần gật đầu: “Ồ”
Anh lại bước về phía trước một bước.
Sở Trần đột nhiên đưa tay ra, một tay bóp lấy miệng Tống Khánh bằng, một tay trực tiếp đổ hết ly Bách Gia Thủy kia vào miệng Tống Khánh Bằng.
Động tác quá nhanh quá đột ngột, hành động liền mạch lưu loát.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tống Khánh Bằng đã uống hết sạch ly Bách Gia Thủy kia.