Con Mồi Và Thợ Săn - Chương 23 - Vợ chưa cưới
Một buổi tối hai ngày sau.
Người đàn ông chở theo cô gái trên
chiếc SH màu đen mới cứng trên đường trở về xóm trọ nghèo, đoạn đường gồ ghề khiến xe sốc lên sốc xuống liên tục, cô gái mặc trang phục công sở
bên trong áo khoác lông dày dặn, bộ đồ bó sát tôn lên đường cong mĩ lệ,
gương mặt trang điểm tinh tế cau có đập tay vào vai người đàn ông phía
trước oán trách:
– Sao đường vào nhà anh khó đi vậy? Xa xôi như vậy sau này cưới xong em cũng không ở đây đâu.
– Hôm nay về thăm mẹ thôi, anh cũng mua nhà trong nội thành rồi còn gì, sau này chúng ta sẽ ở đấy.
Người đàn ông dịu giọng dỗ dành bạn gái, nghe anh ta nói vậy cô gái mới yên
lặng, lông mày cũng hơi dãn ra. Chiếc xe nhanh chóng tiến vào con ngõ
của xóm, đám trẻ hai bên đường ríu rít nói chuyện, chỉ trỏ hai người
bằng ánh mắt thích thú, cô gái dường như không quen với cảnh này gương
mặt khó chịu nghe người đàn ông nói:
– Trong nhà chỉ có mẹ thôi,
tính mẹ thẳng tính nếu nói gì không vừa ý thì em cũng phải nhịn mẹ cho
anh, đừng để bà buồn, biết chưa?
– Em biểt rồi, anh làm như em không biết điều đến vậy ý.
Hai người qua loa nói vài câu chủ yếu là người đàn ông căn dặn bạn gái chút nữa gặp mặt mẹ mình còn cô gái cũng chỉ qua loa đáp lại, hai người
nhanh chóng dừng xe trước cửa một ngồi nhà ở cuối ngõ. Cổng sắt mở sẵn,
người phụ nữ trung niên nét mặt tươi cười hởn hở đứng đợi sẵn nhìn về
phía hai người:
– Hai đứa về rồi đấy à! Mau vào trong, cơm nước mẹ chuẩn bị xong hết rồi.
– Mẹ không ở trong nhà đợi chạy ra ngoài này làm gì cho chết rét.
– Cháu chào cô ạ.
Người phụ nữ không quan tâm con trai đưa mắt nhìn sang cô gái, trong ánh mắt không hề che giấu nụ cười hài lòng, bà nói:
– Cháu là Linh đúng không? Xinh gái quá, mau vào nhà thôi.
– Bác gái trẻ quá, trên đường về anh Hưng kể về bác suốt, gặp bác cháu vui lắm ạ.
Cô gái nở nụ cười dịu dàng với người phụ nữ, bước lại gần tự nhiên khoác
tay bà đi vào nhà, người phụ nữ bị hành động thân thiết cùng lời nói của cô gái làm cho vui vẻ, vỗ vỗ tay cô gái cười nói liên tục. Hai người
phụ nữ bước trước bước sau liền đi vào nhà bỏ lại người đàn ông phía
sau, anh ta nhìn theo bóng lưng hai người thở dài nhưng nụ cười trên mặt không hề che dấu hài lòng.
“Két”
Tiếng cánh cửa sắt bên
cạnh mở ra, Sơn nặng nề dắt chiếc xe cũ ra ngoài, người đàn ông nhìn hắn liền dừng động tác, anh ta cười khẩy nhìn chiếc xe wave cũ kĩ cùng bộ
quần áo đồng phục bảo vệ trên người Sơn, giọng nói đầy coi thường:
– Ồ đồng chí bảo vệ chuẩn bị đi làm đó hả? Chăm chỉ quá.
Sơn im lặng đưa mắt nhìn người đàn ông, trên người anh ta mặt một chiếc áo
khoác da, chân đi đôi giày bóng loáng cùng màu với chiếc xe, đầu tóc
vuốt keo, mùi nước hoa đàn ông thơm nức hoàn toàn trái ngược với vẻ
ngoại xuề xòa của Sơn. Nụ cười khinh miệt của anh ta như chọc vào mắt
Sơn đau nhói, hắn cụi mắt chậm chạp đóng lại cánh cửa nhà không đáp lại. Dáng vẻ không cảm xúc của Sơn giống như đang chọc tức Hưng khiến anh ta cảm thấy khó chịu, vẻ ngoài không bắt mắt tính cách lại lập dị lúc nào
cũng một mình một cõi không chơi với ai, từ nhỏ đến lớn đám trẻ đồng
trăng lứa đều không thích hắn, lấy việc trêu chọc hắn làm trò chơi và
Hưng cũng không ngoại lệ. Nhớ đến lời kể của mẹ thời gian trước lại so
sánh với bản thân, trong lòng Hưng tự nhiên cảm thấy bản thân hơn người, liếc mắt nhìn thân ảnh cao lớn của Sơn hừ một tiếng.
Đúng lúc này bóng dáng xinh đẹp của cô gái từ trong nhà chạy lại lớn tiếng cằn nhằn với Hưng:
– Anh làm gì ngoài này mà mãi không vào thế, định để em với mẹ anh một mình đến bao giờ.
Mặc dù không thích giọng điệu của bạn gái nhưng trước mắt còn có Sơn, mắt
thấy Sơn đã ngồi lên xe Hưng liền cười lớn kéo tay Linh lại gần mình
giọng khoe khoang lớn tiếng nói:
– Tình cờ gặp lại bạn ngày bé
nên nói mấy câu. Đây giới thiệu với em, người này là Sơn hàng xóm nhà
anh, hiện tại đang làm bảo vệ tại trường đại học.
– À, chào anh.
Hưng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bảo vệ dường như muốn nhấn mạnh điều gì,
Linh nghe vậy trong lòng cũng có chút coi thường nhưng vẫn lịch sự chào
một tiếng. Sơn liếc mắt nhìn gương mặt hả hê của Hưng rồi lại nhìn cô
gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, ánh mắt hắn trầm xuống, cảnh tượng giống
hệt như khi còn nhỏ, đám trẻ luôn coi thường anh trong mắt chúng hắn mãi mãi giống như một tên ăn mày mà bất cứ ai cũng có thể mặc sức coi
thường và chà đạp, mọi chuyện không thay đổi kể cả khi bọn họ đã trưởng
thành. Sơn không nói không rằng phóng xe rời đi, bên tai vẫn loáng
thoáng nghe được tiếng nói của cô gái:
– Anh ta là bạn anh à? Sao anh lại chơi với loại người thấp kém như thế? Một tay bảo vệ quèn thì
giúp được gì cho cuộc sống của chúng ta chứ?
– Bạn à? Thằng đó chỉ là một thằng ngu thôi, không phải bạn anh, nó..
Chiếc xe phóng vụt đi, Sơn không nghe rõ Hưng nói gì tiếp theo nhưng chắc
chắn chẳng phải điều gì tốt đẹp ngoài mấy lời miệt thị, bàn tay thô to
của hắn nắm chặt tay ga, bên tai chỉ còn tiếng vù vù, từng cơn gió tựa
như lưỡi dao sắc nhọn sượt qua mặt hắn đau sót, Sơn không mang đến nó mà phóng xe càng ngày càng nhanh khiến những người xung quanh kinh hãi
tránh đi, bên tai loáng thoáng tiếng chửi đổng, trong mắt hắn một mảnh
tối đen ngày càng lãnh lẽo.
Thời gian gần đây trong khu vực xuất
hiện một vài vụ cướp nhỏ, để đảm bảo tình hình trị an khu vực lực lượng
dân phòng ngày càng thắt chặt việc đi tuần quanh khu vực, mười hai giờ
trưa ngoài đường vắng bóng người, Nam buồn chán lái xe chầm chậm trên
con đường làng. Còn nốt làng Đông nữa là anh hoàn thành xong nhiệm vụ
ngày hôm nay, buổi chiều có thể tham gia lớp học nghiệp vụ rồi. Từ sau
khi quen biết Mai bản thân Nam tự cảm thấy tự ti chính vì thế thời gian
gần đây có đăng kí một lớp học nghiệp vụ kinh doanh cộng thêm số vốn
tích cóp được trong suốt mấy năm tương lai anh muốn mở một cửa hàng nhỏ
kiếm sống, nghĩ đến tương lai có thể đàng hoàng làm chủ Nam không khỏi
nhếch môi cười sung sướng.
Xe đi đến đầu làng liền nhìn thấy một
thân ảnh ngồi chổm hộm, Nam tò mò lái xe lại gần. Linh nhăn nhó ngồi
trên ghế đá một tay cầm điện thoại không ngừng gọi một tay xoa nắn cổ
chân đau đớn, điện thoại vẫn không kết nối được, cô bực dọc cụp máy ném
vào trong túi xách bên cạnh. Có tiếng người đi đến, cô gái ngẩng đầu
nhìn Nam, nhìn bộ quần áo dân phòng thoáng vui mừng nói:
– Anh dân phòng, may quá tôi nhờ anh một chút. Anh có biết nhà bà Yên ở đâu không?
Ba mươi phút sau.
Cô gái gương mặt móc xệch nhìn Nam đang cắm cúi sửa xe trong lòng không
tránh khỏi có chút tuyệt vọng. Điện thoại trong túi Nam rung lên, anh
nhíu mày nhìn hai tay đen xì của mình bất đắc dĩ quay đầu nói với Linh:
– Cô gái, cô giúp tôi lấy điện thoại trong túi áo được không?
Linh nhìn anh không do dự gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi áo ngực của
anh đồng thời một chiếc cói rời từ trong túi ra, cô theo bản năng nhặt
nó lên, một tay cầm còi một tay cầm điện thoại áp vào tay Nam, có chút
vướng víu liền đem chiếc còi nhét tạm vào trong túi xách của mình. Nam
không quá để ý nhìn cô ấy, bằng ánh mắt nói cảm ơn sau đó bắt đầu trả
lời điện thoại.