Con Mồi Và Thợ Săn - Hòn Đá Nhỏ (full) - Chương 43: Tiệc sinh nhật
Sơn đúng hẹn đến trước nhà Mai đón cô, vóc người Mai vốn đã mảnh mai vì ốm nghén mà lại càng gầy nhỏ, cô mặc một chiếc váy liền màu đen gương mặt trắng nõn trang điểm nhẹ lộ ra vẻ đẹp mong manh. Sơn nhìn cô trong ánh mắt loé lên tia sáng hưng phấn:
– Xe đã đến rồi, chúng ta đi thôi.
– Vâng.
Mai đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng, Sơn cẩn thận mở cửa xe cho cô rồi nhanh chân ngồi lên vị trí phó lái, chiếc xe taxi nhanh chóng rời khỏi khu nhà tiến về phía ngoại ô vắng vẻ. Mộ của Nam nằm ở giữa cánh đồng vì vậy hai người chỉ có thể đi bộ vào, ánh nắng sau mưa vô cùng gay gắt khiến cho Mai có chút choáng váng, Sơn nhìn hai đầu lông mày nhíu chặt của cô thì thoáng mỉm cười:
– Bên cạnh mộ Nam có một cây liễu lớn, bóng cây mát mẻ chút nữa đến nơi em ngồi nghỉ một chút.
– Vâng.
Qua mười phút, hai người cuối cùng cũng đến nơi, Mai nhìn vòng hoa đã tàn trên ụ đất hai hốc mắt đỏ bừng, cô nửa quỳ trước mộ anh, bàn tay cô run rẩy đặt bó hoa phía trước bát hương, giọng cô dịu dàng giống như khi anh còn sống:
– Em đến thăm anh đây, Nam.
Mai đặt một tay lên bụng một tay đặt trên nấm đất mới trên mộ nước mắt lặng lẽ rơi, ngôi mộ không bia đơn sơ nằm dưới gốc cây liễu rủ nếu không có bát hương phía trước thì chẳng ai ngờ được dưới nấm đất này là một người đàn ông đang trong tuổi thanh niên đang yên nghỉ. Mai nhìn mọi thứ trong lòng không khỏi càng thêm sót sa:
– Tại sao chỗ anh ấy nằm lại đơn sơ như vậy?
– Cậu ấy là tội phạm giết người nếu làm quá to sợ người nhà nạn nhân đến phá. Khi còn người trở nên độc ác họ có thể quật mả người chết đấy. Hừ!
Sơn nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Mai một cách châm chọc nhưng hiển nhiên cô gái vẫn đang chìm đắm trong đau khổ không hề nhận ra ẩn ý từ những lời nói đó, nước mắt cô gái rơi càng nhiều từ ầm thầm rơi lệ đến nức nở không thôi. Hai vai Mai không ngừng run lên kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào, Sơn nhìn cô nhíu mày:
– Em đừng khóc không tốt cho con.
– Tại sao lại đối xử với Nam như vậy chứ? Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời.
– Nhưng cậu ấy hiện tại là kẻ giết người hơn nữa không chỉ một mạng.
Sơn nói, ánh mắt hắn dường như trở nên nóng bỏng và thích thú khi nhớ lại kí ức, một tia hưng phấn nhè nhẹ khiến lòng hắn lay động, đúng vậy trong tay hắn nhuốm màu rất nhiều sinh mạng nhưng hiển nhiên vẫn là kẻ vô tội, chao ôi Sơn tự cảm thấy bản thân thật sự vĩ đại với bộ óc tuyệt đỉnh, sắp tới hắn sẽ có thêm một đứa con và hoàn thành ước mơ có một gia đình hạnh phúc và cũng sẽ đưa cô gái trước mặt đoàn tụ cũng người yêu, thật là một kế hoạch hoàn hảo và đầy tính nhân văn, còn về đám cảnh sát thì vẫn sẽ như đám gà mờ không thể tìm ra chân tướng. Ôi! Thật thú vị biết bao. Sơn thầm nghĩ mọi việc khiến nụ cười trên môi càng thêm vui vẻ.
– Mai à, nếu em yêu thương cậu ấy như vậy thì hãy đi gặp người người yêu của em đi.
Trong sự kinh ngạc của cô gái Sơn bình thản lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra rồi bịt thẳng vào mặt cô, Mai mở trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ hoang mang kinh sợ, giọt nước mắt vẫn vương trên khoé mắt đỏ bừng, cô ngay lật tức vùng vẫy cố gắng phát ra âm thanh kêu cứu nhưng miệng đã bị hắn bịt chặt bằng khăn tẩm thuốc. Sơn nhìn Mai, ánh mắt hắn không hề mang theo công kích ngược lại còn nở một nụ cười nhẹ vô cùng dịu dàng:
– Yên tâm ngủ đi, anh sẽ thực hiện nguyện vọng của em, hai người sẽ được ở bên nhau mãi mãi.
Đồn cảnh sát.
Đội trưởng Minh cũng mấy người Hoàng vội vã mang theo giấy triệu tập rời khỏi, trong lòng ông lúc này vô cùng kích động khoảnh khắc nhìn thấy những chứng cứ được gửi tới trên bàn ông chắc chắn rằng lần này sẽ bắt được hung thủ thật sự. Đội trưởng Minh nhanh chóng dẫn đội tiến về phía khu dân cư nghèo ở ngoại ô.
Xe cảnh sát vừa đi, một thiếu nữ từ từ lộ diện ở phía con ngõ đối diện, cô gái nở một nụ cười quỷ dị trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hưng phấn tựa như một đứa trẻ đang chơi trò chơi yêu thích của nó.
Đoàn người đội trưởng Minh chỉ mất ba mươi phút để tới nơi cần đến, căn nhà nhỏ của Sơn cài kín cửa nhưng bên trong thi thoảng vẫn phát ra âm thanh người phụ nữ rõ ràng mẹ của Sơn đã ở trong nhà. Đội trưởng Minh cất giọng gọi cửa chỉ qua mấy phút người phụ nữ đã chạy ra, bà ấy nhìn mấy người đội trưởng Minh lạnh nhạt:
– Mấy người lại đến nhà tôi có chuyện gì?
– Bà Nga, đây là giấy triệu tập khẩn cấp con trai bà về đồn điều tra, xin hỏi anh Sơn hiện tại có đang ở trong nhà không?
Bà Nga nhìn tờ giấp dấu đỏ trước mặt gương mặt tái đi vì tức giận, bà ta dường như nghiến răng nói:
– Tôi biết ngay thằng khốn nạn ấy sớm muộn gì cũng gây ra chuyện mà. Giờ cảnh sát còn đến tận nhà bắt, khốn kiếp, nó giống như thằng bố nó chỉ biết làm bà đây nhục mặt. Mẹ nó.
Đội trưởng Minh nhíu mày nhìn người phụ nữ không ngừng chửi bậy trước mặt, ông không kiên nhẫn quát:
– Dừng lại. Tôi hỏi anh Sơn có nhà không?
– Không có. Được nghỉ mà đi đâu từ sáng rồi.
– Anh ta có nói đi đâu không?
Bà Nga vùng vằng nhưng nghĩ đến thân phận công an của những người đối diện nên vẫn khá phối hợp:
– Tôi không biết, nó có bao giờ nói gì với tôi đâu. Đúng là của nợ, các người đi chỗ khác mà tìm.
Đội trưởng Minh nghiêm mặt nhìn bà ta không nói khiến bà ta có chút lúng túng, mắt thấy hàng xóm bắt đầu ra hóng chuyện sợ chuyện này liên luỵ đến bản thân và con gái liền nhanh nhảu nói:
– Tôi thật sự không biết, nếu nó về tôi lật tức báo cho các anh.
Mắt nhìn bà ta thật sự không nói dối cuối cùng đội trưởng Minh cũng từ bỏ, ông liếc nhìn Hoàng, anh ấy hiểu ý liền đưa số điện thoại cho bà Nga trước khi cả đội rời đi vẫn không quên nhấn mạnh:
– Nếu Sơn trở lại bà phải lật tức báo cáo, anh ta phạm tội đặc biệt nghiêm trọng nếu bà có ý định che giấu sẽ bị khép vào tội đồng phạm đi tù cũng không ít đâu.
– Tôi biết rồi, tôi là công dân tốt các anh không phải lo tôi sẽ không bao che cho đồ nghịch tử ấy.
Đội cánh sát sau một hồi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà Sơn mà không hề hay biết cách đó không xa Mai đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mai tỉnh dậy phát hiện bản thân đã bị chói cứng trên ghế trước mặt là một bàn tiệc nhỏ với một chiếc bánh sinh nhật và một vài món đồ chơi trẻ em, đầu óc vẫn còn choáng váng vì tác dụng của thuốc nên tạm thời cô vẫn chưa kịp phản ứng, Mai ngơ ngác nhìn mọi thứ.
Két.
Cánh cửa gỗ mở ra, Sơn mỉm cười bước vào căn chòi với nụ cười vui vẻ trên tay hắn cầm một đóa hoa dại vô cùng rực rỡ, cánh hoa đỏ chót như máu trong không gian nhỏ hẹp phá lệ thu hút. Sơn nhìn Mai rồi lại nhìn xuống bụng cô gái cười nói:
– Không biết là con trai hay con gái nên chuẩn bị tất cả. Con của ta hôm nay sẽ là ngày sinh nhật của con, ta sẽ đưa con đến chỗ người mẹ thực sự của mình.