Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ - Văn Thanh Hữu Vô - Chương 33: Thất học
- Trang Chủ
- Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ - Văn Thanh Hữu Vô
- Chương 33: Thất học
Kịch kình kịch, âm thanh của chiếc xe từ lúc vang lên liền không hề dừng lại, chiếc xe đen chở ấu tể lông tóc bù xù từ bên trái vọt sang bên phải, lại từ bên phải vọt sang bên trái, toàn bộ căn phòng đều để lại dấu vết bánh xe, tấm thảm mềm như bông bị ép xẹp lép thành từng cục từng cục.
Khi tới là đứng trên vai Arnold mà tới, khi về lại kiên quyết cự tuyệt lời mời của Arnold, cửa phòng mở ra, chiếc xe con xuyên qua hành lang làm trò trước mặt rất nhiều người lại “Kình kịch” quay về phòng mình.
Tống Trường An biết cậu vốn nên cảm thấy xấu hổ một chút, nhưng mà chiếc xe này thật sự chơi quá là vui, dù sao trên mặt cậu cũng toàn là lông cho nên không thấy gì đâu, vậy là cậu cũng liền buông thả chính mình.
Điều duy nhất cậu thấy tiếc nuối chính là chiếc xe bị cậu chơi cả một ngày, sau khi đi qua tấm chắn thủy tinh, chuẩn bị về tới nơi cậu thường sống thì rốt cuộc cũng dùng hết năng lượng, mặc kệ cậu có đạp như thế nào cũng không phát ra âm thanh “Kình kịch” nữa.
Lúc này cuối cùng Tống Trường An cũng nhớ ra phương tiện di chuyển chạy bằng cơm là Arnold, bất đắc dĩ kêu Arnold đưa cậu trở về, nhân tiện bổ sung năng lượng cho con xe của cậu nữa.
Vì ban ngày chơi quá vui, cho nên tối nay Tống Trường An ăn uống ngủ nghỉ cực ngon, cả đêm cũng mơ thấy “Kình kịch”.
[ Ha ha ha ha bé con Trường An ngay cả khi ngủ cũng sờ tay lái! ]
[ Xem bé con lái xe thật sự một chút cũng không chán, ngược lại còn khơi dậy sở thích lái xe của tui, tui đã lái được mười mấy vòng, chắc chắn cảm giác ngồi trên xe bay sẽ không sướng bằng ngồi trên xe đồ chơi! ]
[ Tui đã chốt đơn, tui muốn có một chiếc xe giống của Trường An! ]
[ Hình thú của tui khá nhỏ, thành công ngồi vừa vào trong xe của thằng cháu trai, tui đã có một buổi trưa lái xe thật vui vẻ, nhưng mà kỹ thuật lái xe của tui còn cần được mài giũa một chút ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!! ]
Trên Tinh Võng đột nhiên dâng lên một trào lưu chơi xe đồ chơi, xưởng đồ chơi vốn đang quạnh quẽ thì đơn hàng chợt tăng vọt, đơn nào cũng yêu cầu một chiếc xe y đúc như của Trường An, có chiếc thì nhỏ hơn cả Trường An, lại có chiếc thì tho ngang ngửa một căn nhà, trong đống đơn đặt hàng cuồn cuộn không ngừng tăng kia, ông chủ gạt hết sang một bên, dẫn đầu tự làm cho mình một chiếc trước tiên.
Ngày hôm sau, Tống Trường An ôm Arnold làm nũng, dùng đủ mọi thủ đoạn trên người cuối cùng cũng thành công bị mang tới cách vách, vừa thấy chiếc xe được sạc đầy năng lượng ở góc phòng, công cụ di chuyển Arnold lại lần nữa bị vứt bỏ vô tình.
Nhìn ấu tể tìm đúng chỗ, nhắm thẳng tới xe con mà đi, Arnold bất đắc dĩ lắc đầu.
Vậy là, Tống Trường An lại chơi xe bay nguyên một ngày.
Trong lúc cậu ngồi trước bàn Arnold đánh giá người ta, nhìn đối phương đầu cũng không nâng, vẻ mặt cực nghiêm túc, cậu cảm thấy đối phương hẳn là không để ý tới tiếng lái xe của cậu đâu, cho nên lương tâm sẽ không bị cắn dứt, Tống Trường An khởi động chiếc xe bảo bối của mình bay tới bay lui trong phòng, đem tấm thảm vừa mới được xử lý xong lê dẹp lép một lần.
Bởi vì ấu tể rất vui vẻ cho nên Arnold cũng không ngăn cản nó, chỉ mặc kệ nó va chạm khắp nơi rồi ngây ngô cười, ngẫu nhiên nhìn nó cũng sẽ thấy được nó đang cười.
Nhưng không thể không nói, cái lại âm thanh không có lúc nào là không vang vọng bên tai này đúng thật là có thể tạo cho người ta một áp lực cực lớn, với thính giác cực kỳ nhanh nhạy của Arnold sau khi sắp xếp ấu tể xong xuôi mới phát hiện ra vấn đề trên người mình, mặc dù bên cạnh không có lấy một bóng người, không có một chút âm thanh nào nhưng lỗ tai hắn vẫn như cũ lâu lâu nghe thấy âm thanh “Kình kịch kình kịch” hiện lên.
Arnold: “…..”
Hắn có chút rầu rĩ xoa xoa lỗ tai của mình, ngày mai hắn có lẽ nên hạn chế thời gian trò chơi của ấu tể một chút, loại âm thanh này đúng thật là tra tấn người mà.
Nhưng khi ngày mới đến, Arnold mang theo ấu tể tiếp tục đi đến căn phòng đó, cậu lại không có xông tới chiếc xe kia đầu tiên.
Tống Trường An tinh thần uể oải dụi mắt, lăn vài cái trên mặt đất, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Không biết vấn đề có phải do cậu hay không, ngày hôm qua vì mệt mà cậu cũng ngủ rất sớm, nhưng trong lúc ngủ lại không lúc nào âm thanh kình kịch của chiếc xe đồ chơi kia không văng vẳng bên tai, khiến cho cậu cũng có chút không chấp nhận được.
Cho nên hôm nay cậu cảm thấy không có chút hứng thú nào với chiếc xe đồ chơi kia, nhưng vì được ra ngoài nên cậu vẫn cứ gắng xốc lại tinh thần để theo đuôi Arnold, chơi qua chơi lại cũng đã được hai ngày, Tống Trường An đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán lật qua lật lại thân mình, chép chép miệng quyết định nghỉ ngơi một lát.
Arnold cho rằng ấu tể chỉ là có chút mệt cho nên cũng không quan tâm lắm, duỗi tay xoa xoa đầu nó một chút sau đó liền mặc kệ nó lăn lộn trên thảm, coi như tạp âm từ chiếc xe yên tĩnh được từng nào hay từng ấy, cũng tốt cho lỗ tai hắn lắm.
Tống Trường An hết lăn lại lăn, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trên tấm thảm mềm như bông này, thời điểm cậu tỉnh lại có chút ngơ ngác nhìn khắp nơi, ánh mắt đảo vòng quanh căn phòng không hề thú vị chút nào này, cuối cùng dừng lại trên chiếc xe con cách đó không xa.
Trước khi ấu tể tỉnh lại Arnold đã nhận ra, chờ tới hắn nhìn đến anh mắt của ấu tể, hắn có chút chần chờ cúi đầu, rất muốn coi như mình chưa hề phát hiện cái gì hết, thực hiển nhiên, sau một lát nữa, ấu tể sẽ lại muốn khởi động xe con của nó chạy như điên khắp nơi.
Arnold có chút đau đầu đỡ trán, nhưng ngoài dự đoán của hắn chính là hắn không có nghe thấy âm thanh lái xe của ấy tể.
Hắn nghe thấy vài âm thanh sột sột soạt soạt, vừa quay đầu liền thấy ấu tể đang dọc theo cây thang nhỏ cạnh bàn hắn bò lên trên.
Chợt đụng phải ánh mắt của Arnold, Tống Trường An nhoẻn miệng cười, hai ngày nay cậu chỉ lo lái xe, hôm nay không muốn chơi, cũng không còn thứ gì chơi cả, đành chỉ có thể tới xem Arnold đang làm cái gì.
Ấu tể lông xù từng bước từng bước bò lên trên, trên Tinh Võng người xem cũng vui vẻ, chỉ cần là xem ấu tể, mặc kệ có làm cái gì họ cũng vui.
Nhưng xem ấu tể bò, bò lên trên một cái bàn, đó không phải bàn trà, cũng không phải sofa, phòng này thứ duy nhất họn họ không thấy được chỉ có thể là bàn làm việc của thiếu tướng Arnold.
[ A a a a a Trường An con đừng bò lên trên nữa! ]
[ Bé con mau dừng lại, bé con lại đây tui yêu, dừng lại đi!!! ]
[ Bé Trường An!! Dừng lại! Là vì xe không đủ vui sao? Chúng ta đi chơi xe đi! ]
[ Khônggggg!!!! ]
Mặc kệ trên Tinh Võng mọi người kêu gào thê thảm cỡ nào, phát sóng trực tiếp đang rất suôn sẻ chiếu hình ảnh ấu tể bò lên trên cái bàn thì nháy mắt màn hình đen xì, nhìn hỉnh ảnh đen xì kia, nghe vẫn sẽ có thể nghe thấy được động tĩnh rất nhỏ, đôi mắt mọi người vốn đã quen nhìn nhất cử nhất động của ấu tể chợt như bị câu mất hồn.
Vì quan hệ giữa Arnold và ấu tể phá lệ thân thiết, vì thoả mãn yêu cầu nho nhỏ của ấu tể, bọn họ đang bàn bạc sau này thật sự sẽ đem nơi làm việc của Arnold chuyển qua viện nghiên cứu khoa học, chỉ là vì Arnold tiếp xúc với văn kiện quan trọng, không thể tùy tiện lộ ra trước Tinh Võng, cho nên một khi ấu tể bước vào phạm vi quanh Arnold khoảng 1.5m, hình ảnh trên phát sóng trực tiếp liền lập tức bị chấm dứt, chỉ để người xem nghe một chút động tĩnh của ấu tể.
Quy định này cũng đã công bố khi ấu tể ra khỏi môi trường sinh hoạt của mình, chỉ là ngay từ đầu mọi người đều không có phát hiện ra, rồi sau khi tới đó ấu tể vẫn luôn lái xe, cũng không có tới quá gần nơi Arnold làm việc, Arnold cũng chỉ xuất hiện khi đưa ấu tể về, tự nhiên cũng không có ai nghĩ tới chuyện này.
Mãi cho đến hôm nay, thái độ ấu tể khác thường, không có đi lái xe, ngược lại là hướng lên trên bàn mà bò họ mới nhớ tới.
Tiếng hô của bọn họ Tống Trường An hoàn toàn không nghe được, vẫn tiếp tục bò lên trên, vì cái bàn làm việc của Arnold so với sofa và bàn trà cao hơn nhiều cho nên cũng phí sức gấp đôi lần trước, khối thịt trên bụng làm cậu mệt mỏi thở dốc.
Tống Trường An đứng tại chỗ một hồi, sau đó liền chạy tới bên người Arnold.
Trên bàn hắn không có đồ vật gì cả, rất trống trải, có một chiếc màn hình bán trong đặt ở trước mặt hắn, Tống Trường An trực tiếp leo lên tay hắn, ngoan ngoãn dựa vào đó.
Arnold dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm cậu, hỏi: “Sao không đi lái xe lại tới chỗ ta?”
Hai ngày nay hắn cũng nhìn ra, xe đồ chơi đối với ấu tể cực kỳ yêu thích, ngày thường nhóc con này không thích hoạt động vậy mà cũng có thể chơi điên cuồng tới vậy, cho nên hắn thấy Tống Trường An không đi phóng xe mà lại chạy tới bên người hắn mà nói có chút nghi hoặc.
Tống Trường An: “Không chơi không chơi, bật lên tui bị ù tai.”
Ấu tể như đang oán giận cái gì đó, chiếc mũi nhỏ nhúc nhích, hai cái móng vuốt của nó đáp trên tay Arnold, bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời hơn thường ngày.
Arnold thấy đôi mắt nhỏ của nó ra vẻ kiên định liền biết chắc chắn nó đang có ý định gì đó, hắn không vạch trần nó, mặc kệ ấu tể trong tay nghe nghe ngửi ngửi.
Tống Trường An nhìn Arnold cúi đầu, một cái tay khác nâng lên tới màn hình ấn ấn vuốt vuốt, cậu khẽ quay đầu lại xem đồ vật trên màn hình.
Thấy ấu tể bất động hồi lâu cuối cùng cũng chịu quay đầu đi, Arnold vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, khoé miệng không dễ phát hiện khẽ mỉm cười, sau đó lại nhanh chóng giấu đi.
Bên kia, Tống Trường An lén nhìn vài lần, mới liếc mắt một cái liền sững sờ tại chỗ, cậu lại nhìn thêm vài lần, rốt cuộc không nhịn được mà bò qua tay Arnold, trực tiếp đi tới trước màn hình để xem.
Arnold: “Trường An, sao thế?”
Tống Trường An không thèm để ý đến hắn.
Cái màn hình này thoạt nhìn có vẻ là bán trong nhưng cậu áp tay lên thế mà lại không xuyên qua được, cậu hoàn toàn có thể đặt tay lên trên đó.
Tống Trường An nhìn mà hận không thể bò lên trên đem tất cả những chữ cái trên đó xem một lượt, nhưng cậu không bò lên được, chỉ có thể nhìn chằm chằm những chữ trước mặt hoài nghi nhân sinh.
Nếu nhớ không lầm thì cậu cũng đã từng là một người biết chữ.
Cho nên tại sao cái màn hình to bằng lòng bàn tay này trước mặt cậu lại xuất hiện chữ chỉ có mấy từ là cậu biết, còn lại hoặc là không biết, hoặc là thừa chỗ này, thiếu chỗ kia, thoạt nhìn khá quái dị.
Sự kết hợp kỳ lạ của những con chữ này, tuy có chút xa lạ nhưng cậu cố gắng chắp vá một chút cũng có thể đoán được sơ sơ ý của câu đó, chỉ là vừa thấy đoạn văn phía sau, những chữ cái loạn xì ngầu làm cậu nhịn không được mà tự hỏi những suy đoán trước kia của cậu có chính xác hay không.
Nhìn nhìn, Tống Trường An cảm thấy mình bị mù chữ.
Tống Trường An ngồi bệt trên mặt bàn, bắt đầu phát ngốc.
Cho nên cậu tới nơi này, không chỉ biến thành hamster lông vàng mà còn biến thành một thứ thất học?
Kẻ thất học Tống Trường An bị Arnold phía sau sờ sờ móng vuốt nhỏ, trong mắt ấu tể mờ mịt, Arnold cũng tự nhiên mà biết nó đọc không hiểu gì hết.
Arnold: “Chờ tới khi Trường An trưởng thành thì sẽ đọc hiểu, hay là ta chuẩn bị cho Trường An mấy quyển sách trước nhé?”
Tống Trường An nằm ngửa trên bàn nhìn cằm Arnold, nói trong lòng: Mặc kệ anh có tin hay không, tui cảm thấy càng về sau thì tui vẫn cứ là một kẻ thất học.
Ký ức vài thập niên của cậu cũng không phải là thứ gì đáng xem.
Tống Trường An vốn tự nhận mình mù chữ, nay lại lần nữa vứt bỏ ý nghĩa nhân sinh, nằm lăn ra bàn làm một cái xác chết, Arnold chạm vào cậu cậu liền đổi tư thế khác tiếp tục nằm.
Không đồng ý với hành vi miễn cưỡng nhúc nhích này của ấu tể, Arnold biết hắn cần phải tìm việc gì đó để tiểu ấu tể làm.
Không muốn lái xe cũng không sao, luôn có thứ mà ấu tể thích.
Trong lúc mọi người trên Tinh Võng đang đợi hơn nửa tiếng đồng hồ nghe động tĩnh của Arnold và ấu tể đang âm thầm rơi lệ thì đột nhiên màn hình đen xì lại có màu trở lại.
Ở một góc bàn làm việc màu xám bạc, một cái vòng lăn màu vàng được cố định ở đó, ấu tể mà họ vẫn luôn mong ngóng đang ở bên trong vừa chạy vừa thở hổn hển.
________
Nhangw: Thôi được rồi, có vẻ mọi người không hưởng ứng cái trò đạt xx bình chọn đăng chương mới của tôi nữa rồi, vậy cho nên tôi quyết định:…
Nào tôi thích thì tôi đăng:3
________
Edit: Nhangw.
Beta: Yu.
Bản edit thuộc về Nhangw.
Chỉ được đăng tại Wattpad @Nhangw.
Một chương truyện bạn đọc chỉ mất vài phút nhưng lại edit mất rất nhiều thời gian vậy nên tiếc gì mà không để lại một lượt bình chọn cho Nhangw làm động lực đúng không nào?