Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về - Ngữ Tiếu Lan San - Chương 39
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lúc này phó quan cũng nhìn thấy rõ đội ngũ chặn đường không phải lưu dân, nhưng hình như cũng không giống phản quân. Trên núi hiện tại vẫn còn mưa bụi chưa tan, tầm nhìn rất mờ mịt, cho nên gã chỉ có thể ra sức vươn cổ ra phía trước, trông y hệt một con rùa đang ngờ vực.
Bởi vì có mưa nên Liễu Huyền An khoác một tấm áo choàng trắng, còn bọc thêm mũ, che khuất hơn nửa diện mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt, thực ra phó quan không nhìn thấy gì, nhưng càng không nhìn thấy gã càng tò mò muốn nhìn, cái đó gọi là hết sức chăm chú, ấy vậy mà không chú ý đến trên lưng ngựa còn có một người nữa.
Cao Lâm cũng đến phục gã ngu ngốc này.
Nhận thấy đoàn ngựa phía đối diện càng lúc càng tiến lại gần, Huyền Giao đứng tại chỗ tiến lên hai bước cảnh cáo, nó vỗn dĩ trời sinh da dày thịt béo, sau khi bị mưa phùn thấm ướt một mảnh, màu lông đen bóng càng trở nên rõ hơn, tựa như lớp vảy cứng rắn của giao long sau khi hoá hình, nó hí lên một tiếng ngắn ngủi, doạ cho đám ngựa đang ở phía đối diện phải lập tức dừng chân, sợ sệt dựng ngược đuôi.
Gã phó quan không kịp phản ứng ngã dúi ra phía trước, gã vội vội vàng vàng ghì chặt cương ngựa, chật vật chửi bậy: “Láo xược! Các ngươi từ đâu tới ——” Lời còn chưa dứt, con ngựa bên dưới lại nổi điên, đầu tiên là treo gã nghiêng chéo trên yên ngựa, sau đó lực tay gã không đủ, ngã cái ‘uỵch’ xuống đất.
Liễu Huyền An vô cùng ngạc nhiên.
Sao đến cả cưỡi ngựa mà ngươi cũng không biết cưỡi?
Đám binh sĩ còn lại vội vàng nâng phó quan nhà mình dậy, trong đó có một người xuất thân là người thuần ngựa, hắn nhìn ra manh mối, run rẩy ghé vào tai gã nhắc nhở, con hắc mã kia hình như chính là ngựa thánh Huyền Giao.
“Huyền cái gì……” Gã phó quan vẫn đang giận quá hoá thẹn, đầu óc nhất thời chưa phản ứng kịp, cất lời xong mới giật mình hoảng sợ, căng thẳng ngẩng đầu lên mang theo sự tê dại như thể đang trong trận chiến, lúc này gã cuối cùng cũng nhìn thấy một người khác tựa như thần tiên đang ngồi trên lưng Huyền Giao, đầu gối lập tức mềm nhũn, cũng tiện quỳ xuống luôn: “Kiêu Kiêu Kiêu…… Kiêu Vương điện hạ.”
Cao Lâm lười nói nhiều, chỉ ra lệnh: “Đi gọi Lữ Tượng tới đây.”
“À vâng.” Gã phó quan vừa lăn vừa bò trên nền đất, không hỏi thêm bất cứ câu dư thừa nào, nhanh như chớp đã chạy biến, còn chẳng kịp thở một hơi.
Lữ Tương vẫn đang đợi tin tức, bỗng thấy gã ta mặt mũi xám ngoét chạy về, sắc mặt nhợt nhạt, người toàn mùi hôi, chắc lại bị doạ tới nỗi tè ra quần, trong lòng cũng thầm đoán được lai lịch của đội ngũ chặn đường, chỉ tức giận mắng một câu “Phế vật vô dụng, làm ta mất hết mặt mũi”, sau đó đá văng phó quan ra ngoài, tự mình chỉn chu áo giáp rồi lại gọi theo một đội binh đi nghênh đón Kiêu Vương điện hạ.
Lúc này mưa phùn đã tạnh, Liễu Huyền An muốn gỡ mũ xuống lại bị Lương Thú đội lên đầu, còn tiện tay kéo vành mũ xuống thấp hơn nữa: “Ngủ một giấc đi, đừng nhìn cái thứ bẩn thỉu ấy.”
“……”
“Cái thứ bẩn thỉu” vội vàng phi tới, giữ chặt cương ngựa, cúi đầu bái lạy: “Mạt tướng tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên đi.” Lương Thú nói, “Lên ngựa, thuật lại quân tình trước đã.”
“Vâng.” Lữ Tượng đã chuẩn bị từ trước, dù sao ông ta cũng xuất thân từ thế gia quý tộc, hồi còn trẻ cũng từng tự nhận rằng mình có tiếng trong vương thành, tư thái dáng vẻ hay mồm mép đều rất trơn tru, ít nhất nhìn thoáng qua cũng sẽ không giống như một tên đần độn ngu ngốc. Ông ta dùng lý do thoái thác đã nghĩ sẵn trong đầu nói ra tám phần giả hai phần thật, thật thì quả đúng là Hoàng Vọng Hương đang hành động trong thời gian gần đây, còn giả lại là để che giấu sự vô trách nhiệm của bản thân.
Có điều bây giờ Lương Thú chưa định tính sổ với ông ta ngay tại đây, chỉ hỏi: “Lữ thống lĩnh dự định sẽ đánh như thế nào?”
Lữ Tượng đáp: “Bắt giặc phải bắt vua trước, tấn công thành Tam Thuỷ trước tiên.”
Lương Thú nhận lấy một cuộn da trâu từ tay Cao Lâm, tuỳ tiện ném cho Lữ Tượng: “Truyền lệnh xuống, đại quân ở dốc núi Phật thay đổi tuyến đường, chuyển sang tấn công thành Thanh Dương.”
“Vâng!” Lữ Tượng tiếp được cuộn da trâu, sau khi mở ra nhìn một hồi vẫn chưa hiểu, “Những thứ như gỗ, da trâu với tinh binh, tất cả đều phải chuẩn bị hết trong vòng năm ngày ư?”
“Có vấn đề gì không?”
“Không ạ.”
Lữ Tượng không biết chuyện gì, cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ có thể căng da đầu nhận lấy nhiệm vụ, dẫn Lương Thú về quân doanh.
Sau khi nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ, sĩ khí của đội quân lập tức tăng lên vùn vụt, Liễu Huyền An có thể cảm nhận tất cả một cách rất rõ ràng, nếu nói quân đội trước đó như một khối sắt đá cứng ngắc, thì lúc này lại như được bọc một lớp dung nham sôi sùng sục bên ngoài khối sắt đá, chiếu rọi lên không trùng bừng sắc đỏ.
Gã phó quan lo lắng thấp thỏm vài ngày, thấy Kiêu Vương điện hạ hình như cũng không định gây phiền phức cho gã, ngày nào cũng bận bịu với quân vụ, cục đá trong lòng cũng dần được gỡ xuống, tự an ủi bản thân rằng đánh giặc nào mà chẳng phải thu lương thực, mình cũng đâu làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, không đáng để nghi thần nghi quỷ.
Thậm chí gã còn có gan tới tìm Cao Lâm, khua môi múa mép thể hiện lòng yêu nước nồng đượm của bản thân nửa ngày trời.
Cao Lâm vô cùng kiên nhẫn nghe gã trình bày, đầu tiên là tỏ vẻ tán đồng, sau đó lại trưng ra vẻ mặt ôn hoà nói: “Nếu đã như vậy, thế thì Lý phó quan cũng tới giúp mọi người đốn cây đi, vừa khéo bên kia đang thiếu người, cũng nên lấy mình làm tấm gương tốt.” Dứt lời, Cao Lâm vẫy tay gọi hai hộ vệ tới, không giải thích gì nhiều chỉ “mời” người ta vào trong rừng, còn mình thì đến trước mặt Lữ Tượng, khen ngợi tán dương tinh thần không ngại gian khổ này, quả là một lựa chọn cao cả biết chịu khổ chịu khó.
Ngoài mặt Lữ Tượng “ừm ừm à à”, trong lòng thì không tin lấy nửa chữ, ông ta nhìn ra Cao Lâm đang cố ý làm khó. Thực ra ông ta cũng chẳng mấy để ý rằng gã thuộc hạ ngu ngốc của mình phải đi đốn cây hay đào than đá, nhưng lại để ý rằng vì sao mà người của phủ Kiêu Vương lại nhằm vào bọn họ, bị phái đi đốn cây đào than —— chẳng lẽ nghe được tiếng gió gì rồi?
Cho nên ông ta cố ý tìm một cơ hội đi vào rừng tìm gã phó quan kia. Tên này bẩn thỉu mệt rã rời, đương nhiên là làm việc này thì ai nấy đều chẳng sạch sẽ thơm tho gì cho cam, người nào cũng lấm lem bụi bẩn, nhưng bởi vì Lý phó quan đã quen sống trong nhung lụa, bị dính bẩn trông cũng cực kỳ rõ ràng, hai tay bị ma sát tới nỗi hổ khẩu (*) chảy máu, chân bị thương, khổ không tả nổi, khóc lóc ai oán năn nỉ: “Thống lĩnh cứu ta với!”
(*) Hổ khẩu: phần ở giữa ngón cái và ngón trỏ
Lữ Tượng hỏi gã ngọn nguồn câu chuyện, ban đầu Lý phó quan còn ngập ngừng không chịu nói, ấp úng hồi lâu mới kể ra rằng gã muốn kéo quan hệ với Cao phó tướng, ai dè không kéo thành công, ngược lại bị phái đi làm chuyện đốn cây mất mặt này.
“Dốt nát.” Lữ Tượng ngoài miệng thì mắng gã vậy, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm, có lẽ chỉ là tên đần này muốn vuốt mông ngựa nhưng vuốt không đúng chỗ, chứ chẳng do nguyên nhân nào khác, ông ta bèn an ủi có lệ vài ba câu rồi hứa hẹn sau đại thắng sẽ tới trước mặt Hoàng thượng tranh công cho gã, bấy giờ mới tống cổ gã về lại chỗ đốn củi.
Cả đội sau khi chỉnh đốn lại thì tốc độ hành quân rất mau, bởi lúc nào cũng có người tới tìm Lương Thú, cho nên thời gian gần đây Liễu Huyền An vẫn luôn tự cưỡi ngựa của mình, lúc nào thấy mệt thì chui vào trong xe nguỵ trang lương thảo nằm một lát, lúc ló ra đầu tóc kiểu gì cũng dính đầy râu lúa mì.
Binh sĩ xung quanh đều cười, bọn họ biết vị này chính là Liễu nhị công tử lười nổi danh thiên hạ, cho nên vô cùng khoan dung với hành vi ngủ nhiều của y. Liễu Huyền An cũng mỉm cười, y thích những người trẻ trung tinh thần phấn chấn đầy nghị lực này, nhìn qua trông có vẻ thuận mắt hơn nhiều so với đám binh lính nhục mạ dân chúng, cho nên y dùng sức duỗi người, sau đó bò ra ngồi cạnh xa phu, nói chuyện phiếm với mọi người.
Lữ Tượng thấy thế lại không yên tâm, xếp thân tín của mình trà trộn vào đám người nói chuyện phiếm, muốn xem xem Liễu Huyền An có đang nói lời gì khách sáo hay không. Kết quả gã thân tín kia bị ép phải nghe cả ngày trời rằng nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật (*), còn cái gì mà bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử (**), sau khi trở về đầu óc mê man, nửa chữ cũng không nhớ nổi, cố gắng nhớ lại một hồi, vắt hết óc mới nhả ra một câu: “Goá phụ có người chăm sóc rồi.”
(*) 一生二, 二生三, 三生万物: trích trong chương 42 “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử, câu đầy đủ là “道生一,一生二,二生三,三生万物” (Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật), đó chính là lý thuyết của Lão Tử về sự sáng tạo vũ trụ, ‘đạo’ là nguồn gốc của mọi thứ, vạn vật ra đời từ một thể thống nhất là ‘đạo’.
(**) 不独亲其亲, 不独子其子: trích trong “Kinh Lễ – thiên Lễ Vận” của Khổng Tử, mang nghĩa ‘không chỉ quan tâm tới người thân của mình, không chỉ thương yêu đến con cái của mình’, mà còn phải biết yêu thương người thân và con cái của người khác, yêu thương những con người trong xã hội, phản ánh tinh thần huynh đệ trong xã hội.
Lữ Tượng suýt thì tức hộc máu.
Ông ta đích thân tới nghe, đúng lúc Liễu Huyền An đang giảng những người cô quả bơ vơ đều được chăm lo săn sóc (*).
(*) Trích trong “Kinh Lễ – thiên Lễ Vận”, Khổng Tử có viết: “大道之行也, 天下为公. 选贤与能, 讲信修睦, 故人不独亲其亲, 不独子其子. 使老有所终, 壮有所用, 幼有所长, 鳏寡孤独废疾者皆有所养. 男有分, 女有归.” (Đạo lớn thi hành, cả thiên hạ đều là của công. Tuyển chọn người hiền có tài năng, nói điều tín nghĩa hoà mục, cho nên người ta không chỉ lo cho người thân của mình, không chỉ lo cho con cái của mình. Xã hội như vậy đủ khiến cho người già được ra đi yên lành và người khoẻ mạnh có chỗ dùng tới, khiến cho trẻ nhỏ được yên vui lớn lên, xã hội như vậy kính trọng người cô quả bơ vơ, bệnh tật và nuôi dưỡng họ. Đàn ông nào cũng có chức phận, đàn bà nào cũng có chồng.) Cre bản dịch nghĩa: http://voluongtho.edu.vn/kinh-le-613523
Thực ra cũng chẳng mấy ai trong đám tướng sĩ hiểu được những đạo lý nho nhã cùng với tư tưởng đại đạo tung bay rung động ấy. Nhưng bọn họ lại rất thích nghe giọng nói và tư thái của Liễu Huyền An khi nói chuyện, chậm rãi, lại như suối mát lạnh, lặng lẽ diễn tả cuộc sống sinh hoạt sau chiến loạn, đêm không cần đóng cửa, hàng trăm cơ nghiệp đều được chấn hưng.
Lữ Tượng nghĩ thầm, thì ra là một tên mọt sách.
Rất nhanh, đại quân đã tiến sát tới khu vực cạnh thành Thanh Dương.
Đêm nay, Liễu Huyền An lại lười biếng ngủ trong xe chở lương thảo, mới ngủ được một nửa bỗng cảm thấy như động đất tới, bàn tay trống rỗng khua khua định tỉnh dậy.
A Ninh trơ mắt nhìn Vương gia vác công tử nhà mình vào rừng cây, thở dài thườn thượt, cực kỳ bất đắc dĩ.
Sao mà lần nào cũng như thế, không thể chờ ta đánh thức công tử à.
Lương Thú gọi: “Dậy đi.”
Liễu Huyền An “Ờ” một tiếng, vẫn chưa tỉnh ngủ lắm.
Lương Thú thả y xuống mặt đất: “Mọi người đều đang đợi ngươi kìa.”
Liễu Huyền An nghĩ thầm, đợi ta làm cái gì, y ngáp một cái, vẫn không muốn nhúc nhích.
Lương Thú bèn bắn một chuỗi bọt nước lên mặt y.
Liễu Huyền An: “Hắt xì!”
Y miễn cưỡng hé hai mắt ra một chút, nhìn thấy người trước mắt là Kiêu Vương điện hạ, cho nên rất nể tình mở mắt to thêm chút nữa, nhìn thẳng vào hắn.
Lương Thú xoay đầu y sang hướng bên kia.
Bầu trời đầy sao kết thành một dải ngân hà, lộng lẫy lấp lánh, mà giữa dải ngân hà ấy có vô số con chim khổng lồ màu trắng bạc đang giương cánh múa lượn, từng đường từng đường lướt trên trời cao. Ban đầu Liễu Huyền An cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, bởi trong thế giới của y, khung cảnh kỳ thú này thực sự rất thường hay bắt gặp, không có gì đáng kinh ngạc, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại, không đúng ha!
Lúc này hai mắt y mới coi như được mở hoàn toàn, mở to hết cỡ, sáng ngang với A Ninh, y vội vàng tiến lên trước một đoạn, muốn nhìn rõ hơn.
Mấy chục tướng sĩ đang điều khiển những chiếc cánh, bay liên tiếp từ đỉnh dốc xuống dưới, tự do bay lượn giữa không trung, dựa vào bánh phương hướng trong tay có thể hạ xuống vị trí đã xác định tốt trước đó. Liễu Huyền An vui vẻ nói: “Chẳng phải đếm mai mới có thể bay thử sao?” Hỏi xong y lại tự nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ mình lại ngủ một ngày một đêm rồi?
“Nóng lòng muốn cho người xem trước.” Lương Thú nói, “Tốt hơn nhiều so với dự đoán của chúng ta, trận này chắc chắn thắng lớn.”
Hai mắt Liễu Huyền An nhìn không hề chớp, ngắm Ách Thứu trên bầu trời.
Một lát sau, Lương Thú hỏi: “Sao tự dưng im lặng lâu thế, đang nghĩ gì vậy?”
Liễu Huyền An nóng lòng muốn thử: “Ta cũng muốn mặc cánh bay.”
Lương Thú kéo tay y: “Đi.”
Ô? Liễu Huyền An chạy chậm đuổi theo bước chân hắn, vội vàng giải thích: “Ta đang nói là sau trận chiến cơ.”
“Sao phải chờ đến sau trận chiến?” Lương Thú cắp y lên ngựa, “Đây là thứ ngươi làm ra, đương nhiên muốn bay lúc nào cũng được.”
“Nhưng Vương gia còn phải dẫn quân đánh trận.” Liễu Huyền An dùng ống tay áo ngăn gió, “Mấy ngày nay chắc chắn rất nhiều…… khụ khụ khụ.” Ngậm phải một bụng khí lạnh.
Lương Thú mỉm cười lấy áo choàng bọc y lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Liễu Huyền An ra sức ló hai mắt ra ngoài.
Bởi lần này chỉ là bay thử, với cả hướng gió đêm nay cũng không thích hợp, cho nên mọi người chọn vách núi không quá nguy hiểm, Huyền Giao phi như bay, một lát sau đã lên đến đỉnh núi.
Liễu Huyền An để một tướng sĩ giúp y mặc cánh bay, liêu xiêu di chuyển đến cạnh vách núi, hai mắt nhắm tịt định nhảy xuống.
“Ối ối ối đợi đã đợi đã!” Mọi người ở đó đều sợ chết khiếp.
Lương Thú nhanh tay lẹ mắt vươn một tay ra xách người về, đau đầu chỉ trích: “Cái tật xấu hăng hái tìm chết của ngươi bao giờ mới sửa được hả?”
Liễu Huyền An cảm thấy khó hiểu: “Tìm chết cái gì chứ, bản vẽ chính tay ta vẽ, đương nhiên ta biết phải dùng như thế nào mà.”
“Biết cũng không được.” Lương Thú cởi cánh bay của y xuống, còn mình thì ôm lấy y từ sau lưng, “Ta đưa ngươi theo.”
Liễu nhị công tử lập tức rụt tay lại, vậy cũng được.
Không cần tự mình làm, rất tốt.
+++++++
Hi ~~~~~~~~
04/01/2024
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555