Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về - Ngữ Tiếu Lan San - Chương 36
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Địa thế thành Thuý Cầu khá cao, dù cho lũ sông Bạch dâng cao thì phần lớn ruộng đồng vẫn có thể được bảo toàn, coi như là toà thành an toàn nhất trong toàn bộ lưu vực, nhưng chính sự an toàn này lại mang tới rất nhiều phiền toái cho Hoa Bình Dã cùng với người dân trong thành.
Xe ngựa lăn bánh trên đường đã được mấy ngày, càng lúc càng gặp phải nhiều lưu dân, dìu già dắt trẻ lăn lê ven đường, nhìn thấy có xe ngựa của phú hộ nào đi ngang qua lại kêu gào xin xỏ đồ ăn. Đường bị chặn, tốc độ đi của đoàn xe cũng theo đó mà chậm lại, A Ninh buông màn xe xuống, khẽ hỏi Liễu Huyền An: “Công tử, chúng ta có nên cho bọn họ chút đồ ăn không ạ?”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Không cho hết được.”
A Ninh không hiểu: “Vì sao ạ?”
Liễu Huyền An nói: “Bên ngoài có quá nhiều người, cho một người sẽ lại có mười người tới xin, cho mười người thì sẽ hàng trăm hàng ngàn người chạy tới.”
A Ninh lại hé cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, trong đám người đó có mấy đứa nhóc nhỏ xíu, đói đến nỗi kiệt sức, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Công tử, hay là ta lén đưa cho người phụ nữ kia một miếng điểm tâm nhé, không bị người khác phát hiện đâu.”
Liễu Huyền An thở dài: “Ngươi có thể thử xem.”
A Ninh nhặt một miếng điểm tâm khá to trong mâm, dùng khăn tay bọc kỹ rồi cất trong ngực, sau đó nhanh chân lẹ tay chui ra khỏi xe ngựa. Tầm mắt hắn đối diện với người phụ nữ nọ rồi khẽ cười, nhảy xuống xe ngựa định chạy qua đó, người phụ nữ nọ cũng đột nhiên đứng dậy, kéo lê đôi chân gầy guộc tập tễnh chạy vọt tới chỗ hắn ta.
Cũng giống như người phụ nữ nọ, còn có rất nhiều lưu dân khác chú ý tới A Ninh, đám người đói khát phát hiện ra một thiếu niên trắng trẻo khoẻ mạnh như thể sói đói trông thấy thịt tươi, ào ào bò dậy xông tới chỗ A Ninh.
“Thiếu gia, cho bọn ta ăn chút gì đi!”
Bọn họ lớn giọng kêu gào, có người không chịu được ngã nhoài ra đất cũng chẳng ai đỡ dậy, đám người đó dẫm đạp lên thi thể mới chết tiếp tục nhào tới phía trước, hoàn toàn ngó lơ bãi máu thịt nhớp nháp dưới chân, trông như một đám người gỗ quần áo rách rưới, đờ đẫn đần độn. A Ninh bị doạ đứng sững tại chỗ, nhìn bảy tám cái tay bẩn thỉu sắp vồ lấy mình kéo vào trong đám người, một hộ vệ vội phi tới xách hắn ta về xe ngựa, sau đó rút đao khỏi vỏ, quay đầu lại hung dữ quát: “Cút về mau!”
Ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, bước chân của đám lưu dân khựng lại trong sự do dự ngập ngừng giây lát. Người đánh xe nhân cơ hội này ra sức quất roi, nhanh chóng phóng xe ngựa đi thật xa.
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, xin xỏ, khóc lóc cùng với lời mắng chửi độc địa mà tuyệt vọng, khiến người nghe phải sợ hãi. A Ninh ngồi gọn một góc trong xe ngựa, tay vẫn ôm miếng điểm tâm vỡ vụn kia, lặng im không lên tiếng, bình thường tên nhóc này đều nghe nhị công tử giảng giải thiên đạo lơ lửng trong hư không, đây là lần đầu tiên hắn ta được đối mặt trực tiếp với bản tính trần trụi của con người, ban nãy có ít nhất ba người bị xô đẩy dẫm đạp, chắc đến tám chín phần rằng bọn họ sẽ chết, à không, chắc chắc sẽ chết, mà nguyên nhân khiến cho toàn bộ đầu đuôi câu chuyện ấy phát sinh lại do chính sự lỗ mãng và ngu ngốc của bản thân hắn.
Liễu Huyền An an ủi: “Đừng khóc.”
A Ninh vẫn cúi đầu ủ rũ.
Liễu Huyền An kéo A Ninh vào ngực, khẽ vỗ nhẹ lên lưng cậu nhóc, an ủi: “Y giả có thể chữa bệnh cho con người, nhưng không thể chữa lành cả thiên hạ, ngươi không cần phải quá tự trách như thế.”
A Ninh sụt sịt nghẹn nhào giọng mũi hỏi lại: “Vậy ai mới có thể chữa lành cho thiên hạ đây?”
Ai mới có thể chữa lành cho thiên hạ. Liễu Huyền An không trả lời, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng cao lớn đeo bội kiếm đang cưỡi ngựa ngoài tấm mành mờ mờ.
……
Cửa thành ở bốn hướng của thành Thuý Cầu đều đã đóng chặt, dán một tờ bố cáo lớn nói rằng trong thành đã lần lượt tiếp nhận một số lượng lớn nạn dân, trước mắt thực sự không còn chỗ nào dư ra để chứa thêm người nữa. Nhưng dù vậy, bên ngoài vẫn còn rất nhiều lưu dân đang chờ đợi, ai nấy đều kiếm chỗ râm mát ngồi xuống, nhìn quan binh thủ vệ mở cửa thành cho một cỗ xe ngựa bèn nhanh chóng ào qua.
Liễu Huyền An che hai tai A Ninh lại, ngăn cách hắn ta với những tiếng mắng chửi cùng cầu xin ở bên ngoài, dọc đường đi gần như khắp nơi đều ầm ĩ nhừng âm thanh như thế, tuy A Ninh là một y giả, nhưng dù sao thì tuổi đời vẫn còn nhỏ, chưa thể thoát khỏi bóng ma từ khung cảnh dẫm đạp bạo loạn kia, trở nên ít nói hơn rất nhiều.
Quan binh hộ tống xe ngựa vào thành, cửa thành cao cao khép lại, ngăn cách hai thế giới hoàn toàn đối lập.
Ngoài cửa thành là nơi địa ngục trần gian xác chết đói ngang dọc khắp nơi, trong cánh cửa vẫn duy trì dáng vẻ mà một toà thành nên có. Hoa Bình Dã nói: “Vương gia, ngoài việc cung cấp lương thực cho người dân trong thành lúc cần thiết, thành Thuý Cầu thực sự không tìm nổi một nắm gạo năm thóc dư thừa nào, mà thi thể ngoài cửa thành ngày một nhiều, thực sự là……”
Cứ như vậy thì Hoàng Vọng Hương cần gì phải dùng đến yêu thuật cổ thuật, gã ta chỉ cần lôi kéo dài ngày, nói một câu tương lai có thể được ăn cơm no, hàng ngàn hàng vạn người đều sẽ đi theo gã.
“Đám người này đầu tiên là cướp lương thực mà triều đình phân cho, sau đó lại cướp thêm ở hai ba thành trấn nữa.” Hoa Bình Dã nói, “Nhìn thấy quan là giết, treo đầu thị uy ở lối vào núi Cao Lương, nghe nói Hoàng Vọng Hương từng dõng dạc tuyên bố rằng, lấy được một đầu của cẩu quan là có thể đổi hai sọt lương thực.”
Cướp lương thực mà triều đình cung cấp, vậy nhưng người dân đang chờ lương thực về để được cứu mạng này sẽ chết đói, cướp đoạt thành trấn, vậy những người dân ở thành trấn đó phải làm sao? Loạn thế lênh đênh, dân chúng lầm than, người dân đầu tiên là thành người bị hại, sau đó lại từ người bị hại trởn thành người gây hại, tiếp theo đó sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều những người bị hại như thế, vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại, mọi chuyện sẽ ngày một trở nên hỗn loạn và tồi tệ, kéo dài cho tới tận lúc vương triều sụp đổ.
Liễu Huyền An đã từng gặp phải nhiều ví dụ như vậy trong dòng lịch sử lâu đời.
Hoa Bình Dã đã chuẩn bị phòng khách ổn thoả cho mọi người. Lương Thú đưa Liễu Huyền An về chỗ ở, nói: “Ta nghe Cao Lâm nói, ngươi muốn mua một vài dược liệu thanh nhiệt thông thường?”
“Là A Ninh nói, vừa có lưu dân mà thời tiết lại vừa nóng bức, rất dễ phát sinh ôn dịch.” Liễu Huyền An nói, “Những thi thể ngoài thành kia tốt nhất cũng nên tìm nơi nào đó chôn xuống rồi rải thêm chút vôi lên.”
“Về chuyện này thì ngươi không cần lo lắng quá, ngày nào Hoa Bình Dã cũng cho quan binh mặc trọng giáp ra xử lý thi thể.” Về phần tại sao phải mặc trọng giáp, thứ nhất là để uy hiếp, hai là tránh không bị dẫm đạp, ba là…… hiện thức tàn khốc máu me hơn rất nhiều, Lương Thú không muốn nói cho y nghe, đối với những con người khi bụng đói kêu vang thì thi thể còn mới cũng là đồ ăn, để có thể đoạt lấy một miếng “thức ăn” ấy từ tay quan binh, bọn họ sẽ điên cuồng cắn xé như đàn dã thú.
Môi Lương Thú khô nứt khô nẻ, Liễu Huyền An mở nắp ấm trà trên bàn ra nhìn nhìn, bên trong ngâm một ít cành thô lá to, màu đậm cực kỳ, chắc có lẽ cũng rất đắng, y bèn xoay người lấy bình sứ trong ngăn tủ ra, đổ một chút bột phấn, sau đó dùng nước ấm hoà tan: “Vương gia uống nước đi.”
Lương Thú nhìn nước trong ly dần chuyển thành màu hồng nhạt, hỏi: “Đại phu các ngươi hạ độc người ta đều không thèm che giấu như thế à?”
Liễu Huyền An cười nói: “Là quả mơ dại phơi khô được nghiền thành bột, ta bỏ thêm chút mơ ngọt vào, có thể khai vị mới, còn có ngân đan, có thể tỉnh táo tinh thần, mấy thứ này trộn vào nhau, có lẽ không độc hại gì đối với con người.”
Lương Thú uống một ly, chua chua ngọt ngọt, một cỗ mát lạnh từ đầu lưỡi trực tiếp xông thẳng lên đỉnh đầu, quả thức uống rất ngon.
Liễu Huyền An đưa bình sứ cho hắn: “Còn dư nhiều lắm, Vương gia có muốn giữ lại cho mình một ít không?”
Lương Thú không nhận: “Không cần đâu.”
Hậu duệ quý tộc, con cháu thế gia, không biết rót nước vào ly là chuyện rất bình thường.
Cho nên lúc nào muốn uống, cần phải được đại phu tự mình rót cho.
Liễu Huyền An lại cất bình sứ vào tủ.
Lương Thú ngồi bên bàn nhìn y bận rộn, những chuyện không hay đè nặng trong lòng suốt quãng đường đi, chỉ vào những lúc như thế này mới dần được buông xuống từng chút một. Tuy hắn đã quen nhìn chuyện sống chết, nhưng sự sống và cái chết đó không hề giống với sự sống chết ở hiện tại. Trên chiến trường, mấy trăm mấy ngàn hay mấy vạn tướng sĩ chết đi, đổi lại là mấy chục vạn, mấy trăm vạn thậm chí là mấy ngàn vạn mạng sống của dân chúng, cho nên dù có chôn xương dưới cát vàng cũng coi như được chết một cách có ý nghĩa. Nhưng hiện tại, cái chết của những người dân ở lưu vực sông Bạch đây thì sao?
Cái chết của những người đó không hề có một chút vinh quang nào, chỉ còn lại nỗi khuất nhục và tuyệt vọng đến vô tận, mang theo cả sự lên án đẫm máu tươi, lên án ngươi thống trị vô dụng không thể làm gì.
Trước cả một thời đại, sức lực của một người hay một đám người thực sự nhỏ bé không đáng kể. Lương Thú nhắm mắt lại, đang định thu lại suy nghĩ, bên huyệt thái dương bỗng truyền đến xúc cảm lành lạnh. Liễu Huyền An khom lưng, tay cầm một hộp thuốc mỡ không biết là gì, đang dùng một cây gậy nhỏ xíu chậm rãi xoa ấn cho hắn.
Lương Thú hỏi: “Sao ngươi khám cho người bệnh mà cũng không lên tiếng trước vậy?”
“Cha ta cũng chữa bệnh cho ta như vậy mà.” Liễu Huyền An kể lại, “Có một thời gian tì vị ta không được khoẻ, cần phải điều trị, lúc ấy ta thường xuyên bị kim đâm tỉnh khi đang ngủ.” Y dịch ghế qua ngồi, “Ngự y trong cung mới lắm quy củ, bọn ta…… Đừng nhúc nhích!”
Lương Thú hít sâu một hơi: “Vì sao ta không được nhúc nhích, tự ngươi nhìn xem cái châm trong tay ngươi to đến mức nào.” Còn nữa, sao tự dưng lại lôi ra một thứ như thế chứ?
“Cái này chưa tính là to đâu ạ, cây châm to nhất hiện đang ở chỗ cha ta kìa, chưa bao giờ để người khác chạm vào.” Liễu Huyền An nói, “Cái này của ta vẫn được coi là mảnh, đã nói là đừng nhúc nhích mà, châm lệch bây giờ.”
Kiêu Vương điện hạ cứng còng ngồi trên ghế, đang không hiểu sao tự dưng lại đích thân đưa y về phòng, rồi không hiểu sao lại bị châm cho một kim. Từ một ly nước thuốc ngòn ngọt, đến thuốc mỡ mát lạnh, rồi sau đó là cái thứ quỷ to kinh người này, từng cái từng cái được lấy ra chậm rãi, đồng thời miệng y còn nói đông nói tây dời đi lực chú ý của hắn, chiếu theo binh pháp, đây người ta gọi là ám độ trần thương (*), lạt mềm buộc chặt, đục nước béo cò, giả si bất điên.
(*) Ám độ trần thương: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Hắn nói: “Ngươi cố ý.”
Liễu Huyền An phủ nhận, không hề.
Lương Thú: “Cao Lâm mách ngươi.”
Liễu Huyền An tiếp tục phủ nhận, không hề mà.
Lương Thú nói: “Hắn tìm chết.”
Liễu Huyền An nghiêm mặt: “Ừm, ngồi yên nào.”
Đúng là Cao Lâm đã tới tìm Liễu Huyền An, nói rằng mấy hôm nay Vương gia nhà mình cứ đau đầu suốt, ngủ không yên, xem xem liệu có biện pháp nào có thể điều dưỡng đễ đỡ đau hơn một chút được không. Nhưng đồng thời cũng đưa ra vài yêu cầu, tốt nhất là không cần phải châm cứu, không cần uống thuốc đắng, liệu pháp như cứ nằm mãi thì cũng không nên, tật xấu của Kiêu Vương điện hạ nhiều thế đó, chạm phải vảy ngược có khi còn dẫn tới tức giận, đã có không ít ngự y bởi vậy mà kêu khổ không thôi.
Không dùng thuốc đắng thì có thể, tạm thời không nằm nghỉ ngơi cũng được, nhưng châm cứu thì vẫn cần. Một tay Liễu nhị công tử ấn bả vai Lương Thú, một tay chậm rãi xoay tròn mũi kim, thầm nghĩ, có khó lắm đâu, thừa dịp hắn không chú ý cứ đi từng bước một là được mà, chẳng lẽ không ngự y nào trong Thái y viện làm được?
Lương Thú kêu: “Đau.”
Liễu Huyền An nói: “Bình thường.”
“Đau mà còn bình thường?”
“Mấy cây trâm thì đau được đến đâu chứ, được rồi, đừng nhúc nhích, ta bảo A Ninh đi sắc thuốc.”
Lương Thú vừa nghe được hai chữ “sắc thuốc”, đầu lại ẩn ẩn đau: “Sao còn phải uống thuốc?”
“Bị bệnh thì đương nhiên phải uống thuốc.” Liễu Huyền An rút châm cất vào bao, “Cơ mà Vương gia không cần lo lắng, thuốc đó không đắng lắm đâu.”
Lương Thú không vui hỏi lại: “Ngươi cho rằng bổn vương sợ đắng ư?”
Liễu Huyền An nghĩ thầm, chẳng lẽ không phải à, Cao phó tướng liên tục nhấn mạnh với ta tận ba lần, nhưng y vẫn giữ gìn mặt mũi cho Kiêu Vương điện hạ: “Không ạ.”
Kiêu Vương điện hạ tôn quý miễn cưỡng “Ừm” một tiếng tỏ vẻ tán đồng.
Liễu Huyền An nhìn hắn, nhìn hắn trong giây lát, sau đó nghiên túc mở miệng: “Nếu Vương gia không sợ đắng, vậy ta lại kê thêm vài dược liệu vào đơn thuốc cũ nhé, như vậy hiệu quả an thần cũng có thể cao hơn đôi chút.”
Vừa nói, y vừa đề bút trên nghiên mực, tìm tờ giấy viết đơn thuốc mới, vừa đặt bút xuống đã thêm nửa cân hoàng liên, Lương Thú nhìn thấy, huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy thình thịch, dùng lượng thế này là để ngâm tắm hay sắc thuốc vậy. Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, muốn tìm ra một tia vui đùa trong đó, nhưng không hề được như ý nguyện. Vẻ mặt Liễu Huyền An không chỉ cực kỳ nghiêm túc mà chữ viết cũng mảnh dẻ bay lượn, khi được sắp xếp ngay ngắn cạnh nhau, phương thuốc này trông có vẻ vô cùng quyền uy đáng tin cậy, ngay cả khi trong đó có lẫn thêm hai cân giò, thì tám phần người bệnh cũng sẽ cảm thấy nên ăn như vậy.
Kiêu Vương điện hạ cũng bị doạ sợ, đương nhiên trong đó cũng có một phần nhỏ nguyên nhân rằng hắn biết rõ Liễu nhị công tử từ khi còn nhỏ đã bốn vạn tám nghìn tuổi, một ông cụ non nhìn ai cũng như nhìn con kiến, khinh thường tất cả những lời nói giỡn của người phàm trần, không lý nào lại chỉ nhắm vào một mình hắn.
Liễu Huyền An viết đơn thuốc xong thì gấp lại cất vào trong ngực, phiêu dật rời đi như thần tiên.
Bỏ lại Lương Thú với thể diện vô cùng quý giá thở dài một hơi, tựa vào cạnh bàn cân nhắc, thuốc sắc cũng được thôi, nhưng mình không nhất định cứ phải ăn.
Ai dè A Ninh lại chọn thời điểm vừa mới ăn xong cơm chiều, đương lúc tất cả mọi người tập trung ở thư phòng nghị sự, tên nhóc sai vặt xách hộp đồ ăn có đựng thuốc tới, vững vàng gõ cửa.
Lương Thú: “……”
Bát thuốc to đến nỗi có thể ăn mỳ trong đó luôn được, lúc mang tới, hiệu quả thị giác quả thực chấn động lòng người. Hoa Bình Dã thấy vậy cũng rùng mình, hắn ta ở quân doanh đã nhiều năm, trong ấn tượng của hắn ta, ngay cả khi Vương gia bị thương nặng cũng chỉ nhấm một ngụm thuốc nhỏ, sợ uống thêm một ngụm sẽ có hại không bằng, lúc này đột nhiên được đổi thành cái bát ăn cơm, hắn ta còn tưởng Vương gia mình bệnh nặng cỡ nào, vội vàng lên tiếng quan tâm: “Mọi người trước hết đừng nói gì cả, để Vương gia uống thuốc nhân lúc còn đang nóng.”
Một bát thuốc to đùng từ màu nâu chuyển sang màu đen, Lương Thú nhìn mà thần kinh nhảy lên bần bật, thấy mọi người trong phòng ai cũng nhìn mình chằm chằm, đành phải bình tĩnh bưng bát lên.
Uống một hơi cạn sạch, lại không thấy đắng, cùng lắm chỉ hơi chan chát, còn lẫn chút chua chua ngòn ngọt.
Hắn nhìn về phía cửa.
Liễu Huyền An khoanh tay, trên gương mặt không giấu được nét cười.
Không đắng mà, đùa ngài thôi.
Không khí trong thư phòng oi bức, tuy đã mở cửa sổ nhưng vẫn không mát hơn được bao nhiêu, ngược lại còn bị gió thổi khiến ánh nến lập loè. Trong phòng chật kín người, lại đang thảo luận mấy vấn đề cực kỳ phiền lòng, hoàn cảnh như thế không tính là ổn, tâm tình Lương Thú vốn dĩ cũng đang bực bội u uất, lúc này lại nở nụ cười vui vẻ hơn rất nhiều chỉ vì một bát thuốc.
Cao Lâm dùng khuỷu tay huých huých A Ninh, thần dược gì thế, sao còn khiến Vương gia uống tới nỗi phấn chấn được vậy, mai cũng làm cho ta một bát đi.
“Công tử bỏ thêm vào đó nhiều rễ ngọt lắm đấy.” A Ninh nói nhỏ, “Cao phó tướng muốn uống, e là không còn đâu, công tử nói, dọc đường đi không mua được nhiều, phải tiết kiệm, cho nên sau này rễ ngọt với sơn tra đều chỉ chừa ra cho Vương gia dùng thôi.”
Hai người bên đây còn đang lẩm bẩm thì thầm, Hoa Bình Dã đã mở bản đồ ra lần nữa. Núi Cao Lương là một ngọn núi cao hiểm trở, trên núi có khe núi chảy dài ngang dọc, dễ thủ khó công. Lương Thú hỏi: “Phản quân hiện tại có tổng cộng bao nhiêu người?”
Hoa Bình Dã nói: “Tính sơ sơ ít nhất cũng khoảng năm vạn, nhưng không quá chuẩn xác. Bây giờ thanh danh của Hoàng Vọng Hương đã nổi lên, có không ít người dùng cờ hiệu của gã ta để chiêu binh gọi mã, đông một nhóm tây một nhóm, khắp nơi đều rải rác, thực sự khó có thể phân biệt được thật giả.”
“Thật cũng được, giả cũng được, đều là phản quân như nhau.” Lương Thú nhìn về phía Liễu Huyền An, “Có ý tưởng gì không?”
“Quân của chúng ta có thể giả trang thành lưu dân, trà trộn vào phản quân, công phá từ bên trong được không?”
“Giả trang thì không khó, nhưng muốn trà trộn vào lại không hề dễ.” Hoa Bình Dã giải thích, “Nghe nói lưu dân bình thường khi mới đầu nhập chỉ được phân tới làm cấp dưới của chức vụ thấp nhất, nhất định phải theo đám người đó đi cướp lương thực tiền bạc, hoặc giết mấy quan viên mới có thể có tư cách nhìn thấy Hoàng Vọng Hương, hơn nữa bây giờ gã đó cũng không ở núi Cao Lương.”
“Vậy chủ lực của phản quân bây giờ nằm ở đâu?”
Vừa mới hỏi xong thì có người đưa tới một bức quân báo mới, trong những lời tố khổ vô nghĩa dài ngoằng có một đoạn thông tin ngắn hữu dụng, nói rằng Hoàng Vọng Hương đã dẫn phản quân tới đánh phá ba toà thành, đăng cơ ở thành Tam Thuỷ.
Cao Lâm đọc được, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, không phải trắng vì những thứ khác, mà trắng vì trình độ phế vật của đám đóng quân ở những chỗ này, cho dù là chọc bừa mấy cọc cơ quan dựng trên tường thành cũng có thể tuỳ tiện quét sạch nhóm phản loạn mà, đúng chứ? Từ lúc Hoa Bình Dã nhận được tin tức cho đến bây giờ mới trôi qua mấy ngày, Hoàng Vọng Hương thế nào mà đã từ thủ lĩnh bạo dân tiến thẳng về phía long ỷ. Đưa tới một tin tức quỷ dị thế này ngay trong ngày đầu tiên chủ soái Đại Diễm tới thành Thuý Cầu, quả thực như thể đã chuẩn xác siết chặt thời gian tính ra ngày lành vậy.
Lương Thú hỏi: “Có bao nhiêu người ở khu đóng quân này?”
“Cũng năm vạn ạ.” Cao Lâm nói, “Do Lữ Tượng quản lý, chắc Vương gia vẫn còn nhớ, hắn là cháu trai của Lữ đại nhân.”
Văn võ trong triều đều biết, lâu lâu Lữ đại nhân lại phải tới trước mặt Hoàng thượng khiển trách Vương gia, từ đại doanh Tây Bắc đến Kiêu Vương phủ ngủ yên ở vương thành, hạt mè đỗ xanh tất tần tật các tật xấu lớn nhỏ cũng phải lấy ra chỉ trích đay nghiến tận một vạn tám nghìn chữ, ngay cả bản thân thiên tử cũng cực kỳ đau đầu, lại e ngại thân phận nguyên lão tam triều, không thể trực tiếp bác bỏ mặt mũi ông ta, miễn cho bỗng dưng có ngày nào đó thực sự va chạm gay gắt trên đại điện, bản thân Hoàng thượng lại phải gánh thêm một tội danh là “khiến trung thần tức chết”. Mà nguyên do căn bệnh của Lương Thú đối với mấy lão già râu bạc cũng từ đó mà ra.
Thủ lĩnh của các khu đóng quân trên khắp Đại Diễm, hoặc là xuất thân từ đại doanh Tây Bắc, hoặc là xuất thân từ đại doanh Đông Bắc, chỉ có Lữ Tượng là ngoại lệ, hắn ta xuất thân từ quý tộc thế gia, đầu tiên là ở Ngự lâm quân hai năm, sau đó nhân lúc thiên hạ bất ổn, các nơi đóng quân đều thiếu người, tiên đế làm gương tốt, cắt giảm một nhóm thân tin bên mình, Lữ Tượng lúc đó cũng thuận lý thành chương tới nơi khác nhậm chức.
Nói tóm lại, hắn ta là một công tử chưa bao giờ phải chịu khổ.
“Lữ đại nhân trong triều thanh liêm giản dị, nhưng cháu trai của ông ta thực ra lại rất biết tiêu pha rồi nuốt quân phí.” Cao Lâm nhìn lại quân báo thêm một lần, cuối cùng có nói Lữ thống lĩnh đã dẫn quân chạy suốt đếm tới trước thành Tam Thuỷ để bao vây tiêu diệt, thêm một đoạn dài nhảm nhí cái gì mà “thấy chết không sờn”, không biết là bị tin tức Hoàng Vọng Hương đăng cơ doạ cho tỉnh hồn, hay là nghe tin Kiêu Vương điện hạ sắp đến, cho nên đã thực hiện chức trách suốt đêm liền.
Lương Thú không ngại quẳng tên vô dụng này về quê, nhưng phía sau Lữ Tượng còn có năm vạn binh của Đại Diễm.
Hắn nói: “Chuẩn bị ngựa.”
Liễu Huyền An đứng lên: “Ta cũng đi cùng Vương gia.”
+++++++
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555