Cơn Gió Lớn Có Chốn Quay Về - Ngữ Tiếu Lan San - Chương 34
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lưu Hằng Sướng chạy qua chạy lại tới gian thuỷ tạ hai ngày liền mới miễn cưỡng hiểu được một chồng giấy chẩn bệnh dày cộp mà Liễu Huyền An viết, trong lòng càng thêm kính nể coi nhị công tử nhà mình là y tiên thế ngoại. Hắn ta thầm nghĩ, sao lại có người lãng mạn đến vậy chứ? Bản tính phóng khoáng không câu nệ lễ tiết, cũng không giao du với thế tục, ấy vậy mà lại có một giao tình tri âm tri kỷ thần bí với vị thống soái tối cao của vương triều.
Hắn ta đoán chắc chắn Kiêu Vương điện hạ cũng rất tán thưởng công tử, nếu không sẽ chẳng bao giờ ngồi lại trong sân nhỏ ở gian thuỷ tạ cả một buổi chiều, nhắm mắt ngưng thần lắng nghe âm thanh của đất trời, vẻ mặt thư giãn vô cùng thanh thản, đây chẳng phải là “Mỗi khúc đàn, Chung Tử Kỳ đều ngộ thấu ý chỉ trong đó” (*) hay sao? A Sướng chọn ra một vài luận điệu của tri âm nơi chân trời, tự cảm thấy vô cùng cảm động.
(*) 曲每奏, 钟子期辄穷其趣: Trích trong câu chuyện của Bá Nha và Tử Kỳ trong “Liệt Tử – Thang vấn”. Bá Nha rất tinh thông đàn cầm. Bá Nha đánh đàn gặp được tri âm chính là câu chuyện xảy ra khi ông trên đường trở về quê nhà thăm người thân. Tương truyền Chung Tử Kỳ là tiều phu đội nón lá, khoác áo tơi, vai mang đòn gánh. Khi Bá Nha về thăm người thân, đánh đàn bên bờ sông Hán, đúng lúc Chung Tử Kỳ gặp được, cảm thán rằng: “Cao cao như núi lớn, mênh mông như sông sâu”. Hai người vì hợp nhau mà trở thành đôi bạn thân. Sau khi Chung Tử Kỳ qua đời, Bá Nha cho rằng trên đời này đã chẳng còn tri âm cho nên từ đó cho đến tận cuối đời, ông không đàn nữa. Từ “tri âm” cũng xuất phát từ câu chuyện này.
Dưới sự phối hợp của Lưu Hằng Sướng và Liễu trang chủ, kế hoạch diễn ra rất thuận lợi. Ban đầu mọi người chỉ phát hiện ra A Sướng đột nhiên biến mất, không giống như bị bắt đi tạm thời, vứt lại một núi công việc không có ai làm, mọi người dồn dập chạy đến hỏi biểu thiếu gia, nhưng đáp án nhận được vô cùng mập mờ che giấu, mà thường là chuyện trên đời, không muốn nói thẳng ra mới giấu giấu giếm giếm, càng giấu càng khiến người ta tò mò, cho nên rất nhanh sau đó đã có tin đồn rằng mấy năm nay A Sướng lợi dụng việc thu mua dược liệu để tham về không ít tiền, bây giờ bị tra ra từ chuyện táo dại đen, cho nên bị đuổi ra ngoài.
Mọi người đều thổn thức, rõ ràng trông hắn ta rất cần mẫn mà còn trẻ như thế, sao lại thiển cận vậy chứ.
Nhưng thổn thức xong thì mọi chuyện cũng xong, nên làm gì thì vẫn cứ làm, người bệnh khắp nơi khắp chốn vẫn còn đang chờ được xem bệnh, với đệ tử của Bạch Hạc sơn trang mà nói, chuyện sống chết cũng chỉ là mây khói thoảng qua, huống chi là sự ra đi hay ở lại của một người.
Lưu Hằng Sướng đeo tay nải, cưỡi một con lừa, một mình rời khỏi thành Bạch Hạc.
Chốn xa xăm mây đen cuồn cuộn, tựa như ẩn giấu hàng ngàn tia sấm sét mãnh liệt.
……
So với việc thả cho A Sướng chạy đi, Liễu trang chủ có vẻ đang vô cùng rối rắm với chuyện Kiêu Vương điện hạ lại muốn đưa thằng con thứ hai của mình đi, Liễu phu nhân cũng không muốn đồng ý. Lúc trước muốn để y vận động thêm một chút, ai dè vừa mới ra cửa đã suýt bị bọn bắt cóc kia giết, cha mẹ nhà nào yên tâm cho được?
Mà tới vương thành, đường xá xa xôi chưa nói, nhỡ đâu đi lại đụng phải công chúa. Liễu phu nhân sầu lo vô cùng: “Tính tình của Huyền An, cả ông cả ta đều rõ, công chúa mà muốn gả, chắc đến tám phần nó lại gật đầu ‘cũng có thể’, nhưng mà như nó thì làm phò mã sao được, quy củ hoàng thất nhiều vô kể, ai sẽ dung túng cho nó nằm suốt ngày chứ.”
Liễu trang chủ cũng thấy rất khó hiểu, thiên hạ ai chẳng biết Kiêu Vương điện hạ bận rộn với quân vụ, đáng lý ra làm gì có thời gian du ngoạn sơn thuỷ, mà con trai mình ngoài việc du ngoạn sơn thuỷ —— nói thật, để nó du ngoạn sơn thuỷ chắc cũng phải cần có cỗ kiệu nâng đi, cho nên rốt cuộc là vì sao Vương gia lại cứ cố chấp muốn đưa nó đi?
Hai vợ chồng ông bàn bạc nửa ngày trời cũng không tìm ra nguyên nhân, nhưng dù có tìm ra đi chăng nữa, thì tốt nhất vẫn là không tới vương thành.
Vì vậy, Liễu phu nhân đích thân tới gian thuỷ tạ, định dạy con trai cách giả bệnh, ai ngờ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy mấy tờ bản vẽ xe ngựa trải trên bàn, chiếc nào chiếc nấy xa hoa lộng lẫy. A Ninh đang đầu tắt mặt tối liệt kê danh sách hành lý, dài đến mức như thể sắp dọn hết gia sản trong gian thuỷ tạ đi.
Trong miệng Liễu Huyền An ngậm một quả lạnh, mấy hôm trước y phải nói với A Sướng hơi nhiều cho nên họng lại hơi khó chịu, nhưng trong mắt Liễu phu nhận, tư thế nằm nghiêng trên giường ăn hoa quả này thực sự lười đến nỗi không nói nên lời, bà cực kỳ sầu muộn ngồi xuống mép giường, sốt ruột nắm tay con trai bảo bối, nói: “Đáng lẽ ra nên cưới vợ cho con sớm hơn.”
Liễu Huyền An trả lời: “Cũng được ạ.”
Liễu phu nhân tức giận bật cười: “Ai cũng được à?”
Liễu Huyền An dùng đầu lưỡi mân mê hạt xí muội: “Ai cũng được ạ.”
“Muốn cưới vợ thì con phải cần mẫn hơn, nếu không lại tội cô nương nhà người ta.” Liễu phu nhân bảo A Ninh lấy tới một cái đệm lót, lót sau thắt lưng y.
Liễu Huyền An giải thích: “Không phải con muốn cưới vợ, mà là con có thể cưới vợ, chứ con cũng không muốn.”
Liễu phu nhân không rảnh để ý mấy lời tào lao của y, tiếp tục hỏi: “Vậy sau khi cưới về thì sao, con vẫn cứ nằm như thế à?”
Liễu Huyền An đáp, bọn con có thể cùng nhau nằm.
Liễu phu nhân nghĩ đến cảnh tượng đó, đầu suýt thì nổ tung. Thực ra hôm nay bà đến tìm con trai, đúng là đã chuẩn bị mấy mối hôn sự để bàn bạc với y, muốn thành thân sớm một chút, đỡ bị người ta thương nhớ. Tuy sự lười biếng của Liễu nhị công tử rất nổi tiếng, nhưng bù lại tướng mạo y rất đẹp, phẩm hạnh cũng không hề biến thái vặn vẹo gì cả, hơn nữa còn là người của Bạch Hạc sơn trang, cho nên vẫn có không ít tiểu thư môn đăng hộ đối nguyện ý gả tới.
Nhưng lúc này, Liễu phu nhân cảm thấy thôi bỏ đi, ngay cả bản thân bà còn không dạy dỗ được con trai, sao mà trông cậy vào con dâu được, chỉ sợ đến lúc đó hai người không thành thân được, ngược lại sinh ra oán hận, đành nói: “Lần này Vương gia muốn dẫn con tới vương thành, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì đâu ạ.” Liễu Huyền An nói, “Chỉ là mấy hôm trước con bị đau đầu suốt, ở cạnh Vương gia sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
Liễu phu nhân vỗ y một cái: “Làm liều, đau đầu sao lại không nói với cha con? Vương gia không phải đại phu, sao mà chữa khỏi bệnh cho con được.”
Liễu Huyền An hơi nhổm dậy, vốn định giải thích, nhưng nghĩ lại nếu giải thích sẽ phải mở thế giới uyên bác khúc khuỷu trong đầu ra, dùng cách diễn tả để người thường có thể hiểu được, sao mà cảm thấy mệt mỏi quá, thực sự rất mệt mỏi, y hoàn toàn cảm thấy không cần thiết nữa, cho nên lại nằm về chỗ cũ, đáp qua loa có lệ: “Vâng.”
Liễu phu nhân hỏi: “Vương gia trị bệnh cho con như thế nào?”
Liễu Huyền An đáp: “Bắt con nói rất nhiều.”
Liệu pháp này, người bình thường nghe xong đều sẽ cảm thấy không tin được, Liễu phu nhân lại càng không tin, chắc đét rằng con trai mình lại lười cho nên nói bậy nói bạ. Liễu Huyền An cũng không biện giải, đúng là y đang rất lười, bèn kéo chăn lên che kín đầu, giả bộ ngủ vô cùng hợp tình hợp lý, một chiêu này y hay dùng khi còn nhỏ, giờ lớn rồi vẫn rất hiệu quả, Liễu phu nhân vừa tức vừa cười: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu để cha con nhìn thấy, thể nào con cũng lại bị ăn đánh.”
Liễu nhị công tử nghĩ thầm, đã vậy con càng muốn tới vương thành hơn.
Liễu phu nhân khuyên nhủ một hồi lâu vẫn không lay chuyển được con trai mình, đã thế lại còn phải nghe y nói một đống câu từ linh tinh nhảm nhí, bực đến phát mệt. Đang định nói thêm vài lời, A Ninh chợt khẽ nhắc nhở: “Phu nhân, Vương gia tới.”
Lương Thú từ ngoài cửa bước vào. Liễu phu nhân đứng dậy hành lễ, sau đó nhìn tổ tông vẫn đang nằm, lồng ngực chợt cảm thấy nghẹn lại, lễ nghĩa như thế này thì tới vương thành làm sao được?
Bà dứt khoát tự mình đề nghị với Vương gia, hy vọng có thể để con trai mình ở lại Bạch Hạc sơn trang, vì nếu như thế có vẻ mọi chuyện sẽ hợp lý hơn, còn mạnh mẽ tìm cho y một công việc, chỉ nói là bên con trai cả của mình đang thiếu người giúp, cho nên cần con trai nhỏ tới hỗ trợ.
Lương Thú còn chưa bày tỏ ý kiến, Liễu Huyền An vừa nghe thấy vậy đã bắt đầu đau đầu, không phải do y, chủ yếu là bởi đại ca thực sự rất nghiêm khắc, đến cả nụ cười cũng hiếm hoi, chỉ cần đứng nguyên đó thôi, trông cứ như một pho tượng Phật cao lớn, trong lòng ngập tràn trách nhiệm cứu vớt người bệnh trên khắp thế gian. Lương Thú cảm thấy Liễu Huyền An có thể thành tiên bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu, nhưng trong mắt của những người dân còn lại ở Đại Diễm này, vị tiên hàng thật giá thật của Bạch Hạc sơn trang chính là Liễu Huyền Triệt, ai ai cũng cực kỳ tôn sùng kính nể hắn, kỳ quái nhất là lời đồn kể rằng đại công tử chỉ cần sờ qua ghế ngồi cũng có thể chữa bệnh được.
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Huyền An đã ăn không ít phát đánh từ tay đại ca, tuy có thể xem nhẹ sự sống cái chết, nhưng ít bị ăn đánh vẫn tốt hơn. May thay Lương Thú cũng không định để y ở lại đây tuỳ tiện thành thân với người nào đó, bèn lấy lý do “Mới gặp như đã thân” gượng ép, cứ thế chiếm được người về tay mình.
Liễu phu nhân cực kỳ buồn rầu, trở về chỗ ở liền trút ra hơn nửa cơn giận với tướng công mình, thật là…… hai người khác nhau như trời với đất, từ tính tình cho đến thái độ, không có điểm nào giống nhau thì hợp cái nỗi gì, tự dưng ‘như đã thân’, ‘thân’ chỗ nào, ‘thân’ cái gì?
Liễu Phất Thư cũng tuyệt vọng.
Vui vẻ chỉ có Liễu Huyền An, A Ninh cũng rất vui, không phải vui vì được ra ngoài chơi, mà là bởi hắn ta cảm thấy khi công tử nhà mình ở sơn trang, ai cũng coi y như sâu gạo ham ăn biếng làm, tuy cũng rất yêu thương nuông chiều y, nhưng đó đâu phải công tử chân chính! Ngược lại, khi ở cạnh Vương gia, tuy hơi mệt nhưng trước sau gì công tử vẫn lấy thân phận y giả toả ra hào quang, mọi người cũng chân thành kính nể y, như thế mới đúng là công tử chứ.
Liễu Huyền An không quá tán thành quan điểm này, y cảm thấy “ta” nào cũng là “ta” chân chính, cho nên xoa xoa đầu tên nhóc sai vặt, sau đó dốc lòng dạy dỗ một hồi thế nào là chỗ dùng được của vật hữu dụng và chỗ dùng được của cái vô dụng (*). A Ninh vừa ừ ừ cho có lệ, vừa tựa vào cửa sổ xe, vui vẻ nhìn gió thổi bên ngoài.
(*) “有用之用” và “无用之用”. Ở cuối chương “Nhân gian giới” trong Trang Tử có câu “人皆知有用之用,而莫知无用之用也.” (Ai cũng biết chỗ dùng được của vật hữu dụng, mà không biết chỗ dùng được của cái vô dụng.) Người bình thường chỉ nhìn thấy công dụng, chức năng cụ thể trực tiếp của bề ngoài vật thể, nhưng Trang Tử muốn con người đột phá và vượt qua tầm nhìn ấy, vượt qua hạn chế của “chỗ dùng được của vật hữu dụng” và hiểu được “chỗ dùng được của cái vô dụng”, đạt được cái nhìn bao quát từ góc độ “dùng được”.
Kiêu Vương điện hạ phái người mua chiếc xe ngựa mới này, to thật đấy.
To đến nỗi Liễu nhị công tử có thể nằm ngang, cũng có thể nằm dọc, đôi khi Vương gia còn vào trong nằm cùng, những lúc như thế A Ninh sẽ ra ngoài ngồi với người đánh ngựa, cùng nhau đánh xe một lát.
Sau đó nhóc sai vặt mới phát hiện ra, hình như cách thành Bạch Hạc càng xa, mình càng phải đánh xe lâu hơn và tần suất càng cao hơn.
Liễu Huyền An hỏi: “Bên A Sướng thế nào rồi?”
“Vân Du vẫn chưa tìm tới cửa, nhưng chúng ta đã thả tin tức ra ngoài rồi, đối với bọn họ mà nói, lúc này A Sướng chính là đại phu duy nhất của Bạch Hạc sơn trang đang lưu lạc bên ngoài, giống như miếng thịt béo bở trong mắt bầy sói, không lý nào lại bỏ qua cơ hội này.” Lương Thú nói, “Chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì, A Nguyệt sẽ mau chóng truyền tin tức về.”
Liễu Huyền An gật gật đầu, tuy mấy hôm nay đã vào thu, nhưng tiết trời vẫn hơi nóng bức, nhất là ban ngày, phơi nắng càng khiến con người ta buồn ngủ hơn, chưa nói được mấy câu đã bắt đầu lim dim.
Lương Thú cầm lên một quả lạnh, suy nghĩ chốc lát rồi bỏ nó vào miệng, dùng ngón tay khẽ gõ đầu y: “Ngươi đang rảnh rỗi thế này, không định vào lại thế giới kia lần nữa à?”
Liễu Huyền An chơi xấu lười biếng: “Đau đầu.”
“Nếu người đau đầu ta sẽ gọi ngươi ra ngoài.” Lương Thú nói, “Nếu ngươi cứ khoá mãi mà không chạm tới, bỏ đói mấy lão già râu bạc đó ——” Nói xong, hắn cảm thấy chết đói cũng bớt phiền hơn rất nhiều, được coi như một chuyện vui mừng, cho nên thay đổi một ví dụ khác, “Mấy lão già râu bạc kia bị nhốt đến nỗi phát điên, bắt đầu chạy tán loạn khắp nơi, ta không giúp ngươi bắt bọn họ được.” Nên là nhân lúc này quy tập thành từng nhóm từng nhóm nhét vào điện ngọc quỳnh lâu đi, càng sớm càng tốt.
Liễu Huyền An miễn cưỡng nhổm dậy, suy nghĩ chốc lát rồi bắt đầu cau mày. Lương Thú ngồi gần y hơn, mùi gỗ đàn hương dày đặc thơm nồng có tác dụng gần như liều thuốc an thần: “Không vội, từ từ thôi.”
Giọng nói truyền vào tai Liễu nhị công tử, trong một thế giới khác, y cũng lờ mờ thấy được Kiêu Vương điện hạ.
Hắn cầm thanh trường kiếm của mình, đang tựa người vào trước một toà cung điện lộng lẫy, không kiên nhẫn chỉ huy nhóm tiên hiền thượng cổ xếp thành hàng chỉnh tề ngay ngắn, không cho phép ai chạy loạn, ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh, quả thực còn ngay ngắn hơn cả quân đội ở sa mạc.
Liễu Huyền An vô cùng kinh ngạc, như thế này thì đúng là quá lợi hại rồi!
+++++++
Truyện chỉ đăng tại https://www.wattpad.com/user/hoacuc_dualeo_555