Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh - Vũ Phong - Chương 21: Cuối: Ngày Chủ Nhật (2) - Triển lãm tranh kết thúc
- Trang Chủ
- Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh - Vũ Phong
- Chương 21: Cuối: Ngày Chủ Nhật (2) - Triển lãm tranh kết thúc
Phong có cảm giác nhiệt độ của người bên cạnh mình đang giảm xuống. Một người bình tĩnh như anh cũng không tránh khỏi hoảng loạn.
Khi ra ngoài sân, khói lửa đã phai đi nhiều, bấy giờ anh mới có thể hít thở dễ dàng hơn một chút.
Tuy nhiên, cảnh tượng đang diễn ra ngoài sân khiến Phong phải bàng hoàng.
Vĩ Văn đang đứng đốt một que diêm. Dưới chân anh ta là Bảo Ngọc, cô gái này đang ngồi khóc lóc trong đau khổ và tuyệt vọng. Cách đó không xa còn có một cái thi thể đang cháy dở, trông đen ngòm và biến dạng nên không biết là của ai.
– Anh làm gì vậy?
Phong vội quát lên, rồi đặt Nguyên Phong xuống nơi khô ráo, chưa bị lửa lan đến. Anh chạy đến, giật lấy diêm trong tay Vĩ Văn. Cả bàn tay anh nắm chặt đầu que diêm bén lửa, dường như không biết đau là gì.
Tuy nhiên, Vĩ Văn vẫn rất bình tĩnh, nhìn bàn tay trống không của mình. Vậy là anh ta lại rút thêm một que diêm nữa từ trong bao, quẹt vài cái, đồng thời tâm sự với Phong giống như hai người bạn:
– Tôi không muốn giết người đâu. Nhưng linh hồn của Bạc cần có thêm người chết, nếu không em ấy sẽ lại biến mất.
Vĩ Văn vốn đã điên rồ, hiện tại càng điên rồ hơn. Bây giờ anh ta không thể ngồi đợi Tuấn Anh giết người nữa, mà quyết định giải quyết một lần nhanh gọn.
Cơn tức giận của Phong đã lan đến, anh cuộn nắm tay lại, tặng cho đối phương một cú đấm.
Cú đấm này đến quá nhanh, quá đột ngột. Khi Vĩ Văn định đưa tay lên đỡ thì đã bị đánh trúng mặt, cả người nghiêng sang một bên. Cơn đau dữ dội ập đến, nước mắt và máu mũi đều rỉ ra.
– Mẹ kiếp!
Vĩ Văn chửi một câu, đồng thời đưa tay quệt máu trên mặt, khiến cho nó lem ra như màu vẽ. Ngay sau đó, anh ta xông tới, đánh trả lại Phong cú đấm vừa rồi.
Cả hai người lao vào đánh nhau. Bọn họ điên cuồng giáng xuống đòn hiểm, chỉ muốn nhanh chóng giết chết đối phương. Chỉ sau vài giây, họ đều trở nên nhếch nhác, mang nhiều vết thương thảm hại.
Dường như sức lực của họ ngang nhau, Bảo Ngọc càng cảm thấy sốt ruột hơn. Cô ấy cầm chắc lại cây gậy, định đến hỗ trợ Phong một tay. Tuy nhiên, tiếng động lạ sau lưng bỗng truyền đến, khiến cô cảnh giác quay đầu lại.
Người đến là Trâm Anh.
Hóa ra, Tuấn Anh đã phá được cửa nhà kho, thoát ra ngoài. Hiện tại, gã đang lén lút cõng Nguyên Phong đang hôn mê đi, dường như muốn ném cậu ấy vào đống lửa.
Bảo Ngọc vung gậy tấn công Tuấn Anh. Tuấn Anh vì giơ tay chặn đòn của cô nên làm ngã Nguyên Phong xuống đất, khiến cho cậu ấy đau đến mức cuộn người, vết thương bị nứt ra.
Vốn dĩ, Bảo Ngọc có lợi thế hơn vì có vũ khí, nhưng cô lại không ngờ rằng sức lực của Tuấn Anh lại lớn đến kinh ngạc. Mặc dù gã sống trong cơ thể của nữ giới nhưng lại đánh nhau không kém gì một người đàn ông lực lưỡng.
Tuấn Anh xoay người, một phát đá văng gậy gộc trên tay Bảo Ngọc. Sức lực của Bảo Ngọc không tốt. Vì vậy, sau khi mất vũ khí, cô ấy chỉ có thể hoảng hốt chạy loạn, không có phương hướng. Cơ thể rã rời, sức lực cạn kiệt, nhưng đối phương vẫn ung dung chơi trò mèo vờn chuột với cô ấy.
Cuối cùng, Tuấn Anh vung nắm đấm, dùng lực thật mạnh rồi thúc vào bụng Bảo Ngọc. Đây chính là đòn kết thúc, khiến cho cơ thể mảnh khảnh của cô ngã văng ra xa, nội tạng như bị đảo lộn, hai mắt đều tối sầm lại.
Không may, Bảo Ngọc còn ngã vào bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng của Vĩ Văn. Xương vai bị khung tranh đâm vào, vô cùng đau đớn.
Tuy nhiên, bức tranh này của Vĩ Văn còn thảm hơn cô ấy, thảm hơn rất nhiều.
Sau cú va chạm, bức tranh văng ra khỏi giá đỡ, rơi trúng lên thi thể đang cháy dở của Quỳnh. Bởi vì khung tranh làm bằng gỗ nên bắt lửa rất nhanh. Lửa liếm đen viền vải, dần dần ăn hết thiếu nữ trong bức tranh. Không biết có phải Bảo Ngọc nhìn nhầm hay không, cô có cảm giác thiếu nữ trong bức tranh đang mếu máo, khóc lóc.
– Bạc!
Vĩ Văn đang giằng co với Phong, khi nhìn thấy bức tranh vẽ em gái mình bị cháy thì liền gào lên. Anh ta vội vàng gạt Phong ra một bên, xông vào đống lửa. Anh ta dùng tay trần để lấy bức tranh ra, giống như không biết bỏng là gì.
Nhưng có lẽ, anh ta quên mất vừa rồi bàn tay mình đã cầm xăng.
Ngọn lửa trên tay Vĩ Văn phừng lên, khiến bức tranh càng lúc càng hư hại nặng nề hơn. Anh ta đau đớn gào tên em gái, ném bức tranh đi thì không được, mà cầm nó trên tay cũng không xong.
Gương mặt của Bạc gần gần như biến thành tro tàn. Vĩ Văn biết rằng không thể cứu vãn được gì nữa, đành tuyệt vọng ôm lấy những gì còn sót lại vào trong lòng. Mặc kệ cơn đau bỏng rát, anh ta có cảm giác như mình đang ôm em gái bằng da bằng thịt, giống như khi cô còn sống. Cuối cùng, cả người cả tranh hóa thành ngọn lửa đỏ rực.
Vĩ Văn cứ như vậy mà chết trước mắt mọi người, khiến cho bọn họ điếng người.
Ngoại trừ Tuấn Anh. Một kẻ sát nhân liên hoàn như gã chẳng có chút cảm xúc thương hại nào như người bình thường. Sau khi chứng kiến một màn này, gã không nhịn được mà ôm bụng cười, bởi vì cái chết của “anh trai” vừa lãng xẹt vừa khôi hài.
Huỵch!
Nụ cười trên môi Tuấn Anh bỗng khựng lại, hai mắt trợn tròn. Cơ thể vô lực, ngã rầm xuống, mặt tiếp đất.
Đứng sau gã chính là Phong, tay anh đang nắm chặt cây gậy, gân tay nổi lên như rễ cây, thở hồng hộc.
Hóa ra, nhân lúc Tuấn Anh phân tâm, Phong đã nhặt lại cây gậy của Bảo Ngọc, rồi giáng một đòn thật mạnh vào gáy của gã. May mắn cho gã là không bị anh đánh trúng huyệt, nếu không thì đã sớm chết tươi.
Lạch cạch, Phong mệt mỏi ném cây gậy xuống. Ngày sau đó, anh gấp gáp quay lại, đỡ Nguyên Phong đứng dậy. Bảo Ngọc cũng chạy đến, giúp đỡ anh một tay.
Không ngờ, cho đến tận bây giờ, Nguyên Phong vẫn còn giữ được chút ý thức. Cậu ấy bấu vai Phong, yếu ớt nói:
– Chạy đi… Mặc kệ em…
– Câm miệng! – Phong quát.
Anh cõng Nguyên Phong lên lưng, có chút chật vật. Sau đó, cả ba người cùng bước đến bên cánh cổng điện tử.
Đây chính là phần nan giải nhất, bởi vì bọn họ chưa kịp tìm ra hết những con số trong mật khẩu. Hơn nữa, Sâm đã nhập sai một lần, Hiếu cũng nhập sai một lần. Điều này có nghĩa là bọn họ không được phép nhập sai thêm bất cứ lần nào nữa, nếu không cánh cổng này sẽ đóng lại vĩnh viễn.
Trong cơn mê man, Nguyên Phong vẫn gượng nói:
– Phải là tỉ lệ vàng…
Cậu ấy vẫn cố chấp mật khẩu là tỉ lệ vàng, mặc dù lần trước bọn họ đã tính ra một con số vô tỉ không trùng khớp.
Phong kể lại vắn tắt cho Bảo Ngọc nghe. Không ngờ, cô ấy lại có thể nghĩ ra ngay. Bảo Ngọc nói:
– Cậu quên rồi sao? Trước đây, khi dạy về tỉ lệ vàng, thầy giáo đã từng nói tỉ lệ vàng được suy ra từ dãy số Fibonacci. Kết quả tỉ số của hai số liên tiếp trong dãy Fibonacci là một số vô tỉ, mình không nhớ rõ. Tỉ số này sẽ tiến dần đến một giá trị xấp xỉ 1,61803… cũng chính là tỉ lệ vàng.
Dãy Fibonacci là một dãy vô hạn các số tự nhiên, được lấy theo tên nhà toán học người Ý Leonardo Fibonacci – người đã tìm ra chúng. Quy luật tạo nên nó là mỗi phần tử luôn bằng tổng hai phần tử đứng trước nó. Chính quy luật này đã sinh ra tỉ lệ vàng.
Rất có thể dãy Fibonacci chính là mật khẩu của cổng điện tử.
– Vậy cậu có nhớ dãy Fibonacci gồm những con số nào không? – Phong sốt ruột hỏi.
– Không… – Bảo Ngọc trả lời, cũng sốt ruột không kém.
Không hiểu sao bọn họ có thể nhớ tất cả mọi thứ, ngoại trừ chi tiết quan trọng nhất. Thật trớ trêu.
Tuy nhiên, Bảo Ngọc lấy lại tinh thần, quay sang nói với đối phương:
– Nhưng đừng lo, chúng ta có thể dễ dàng tìm ra dãy Fibonacci từ quy luật vừa rồi. Những con số trong dãy mật khẩu mà chúng ta đã tìm được là gì?
– 1, 1, 2, 3, 5… – Phong trả lời. Ngay sau đó, anh cũng tự tính được những con số tiếp theo. – Nếu dựa theo quy luật, tiếp theo sẽ là 8 và 13.
Cả hai người có thể liệt kê cả ngày cũng không hết, bởi vì dãy Fibonacci là một dãy số tự nhiên vô hạn. Nhưng mật khẩu chỉ cần tám chữ số, nên Phong đã kết thúc đến đây.
1, 1, 2, 3, 5, 8 và 13 khi ghép thành dãy mật khẩu sẽ trở thành 11235813, vừa vặn tám chữ số.
Phong thở dài, thầm nghĩ một quy luật đơn giản như vậy mà lâu nay bọn họ vẫn không nghĩ ra, chỉ biết quan trọng hóa vấn đề.
Bởi vì Phong đang cõng Nguyên Phong trên lưng nên Bảo Ngọc là người nhập mật khẩu. Cô vô cùng áp lực, vội vàng lau mồ hôi trên bàn tay lên vạt váy của mình. Cô không được phép nhập sai.
Tích tích tích…
Âm thanh điện tử vang lên, cũng là âm thanh khiến cho họ ám ảnh và tuyệt vọng nhất. Khi Sâm nhập sai mật khẩu, cánh cổng quái quỷ này cũng phát ra âm thanh giống hệt như vậy.
Tuy nhiên, cánh cổng lại đột ngột bật tung ra, khiến bọn họ giật mình.
Hóa ra cánh cổng này chỉ biết phát ra một giai điệu, dù nhập mật khẩu đúng hay mật khẩu sai. Đây giống như một trò đùa nhạt nhẽo.
Phong xốc lại Nguyên Phong trên lưng mình, muốn nhanh chóng rời khỏi chốn địa ngục này. Tuy nhiên, một bàn tay đầy máu bỗng nắm chặt cổ chân anh, khiến anh suýt nữa vấp ngã.
Tuấn Anh đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn nằm sõng soài trên mặt đất. Có lẽ cú đánh vừa nãy của Phong quá mạnh khiến gã choáng váng.
– Đừng đi, Nguyên Phong… Em trai của chị… đừng bỏ chị ở lại đây một mình… – Gã khóc lóc, rên rỉ vô cùng đau khổ.
Phong thoáng giật mình. Kẻ đang nằm dưới đất đây lại xưng hô “chị – em” với Nguyên Phong. Chẳng nhẽ cú đánh vừa nãy của anh khiến cho Trâm Anh thức tỉnh, quay về điều khiển cơ thể?
Tại sao lại thức tỉnh đúng vào lúc này? Bọn họ có thể mặc kệ Tuấn Anh, nhưng lại khó lòng bỏ rơi Trâm Anh, dù sao cô ta cũng không tính là hung thủ giết người. Nhưng họ không đủ sức để dẫn cả cô ta đi, thậm chí nhân cách phụ của cô ta có thể tỉnh dậy và giết họ bất cứ lúc nào.
– Anh, đi thôi… – Nguyên Phong ở trên lưng Phong yếu ớt nói.
Phong ngạc nhiên, nhưng không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Dù sao Trâm Anh cũng là chị gái của cậu, cậu đã vì cô ta mà che giấu tất cả, cũng vì cô ta mà gánh hết tội danh. Ấy vậy mà hiện tại, cậu lại có thể bỏ rơi chị gái, không một chút do dự.
Tuy nhiên, chỉ có mình Nguyên Phong biết được sự thật. Người đang nằm dưới chân bọn họ, đang khóc lóc van xin cậu đừng rời đi không phải chị gái Trâm Anh của cậu.
Đã từ rất lâu, Nguyên Phong nhận ra người rằng chị gái của mình đã hoàn toàn biến mất. Trâm Anh không còn thuận tay phải nữa, tuy vẫn còn giữ thói quen hút thuốc nhưng sẽ dập tắt khi không có người, tuy vẫn tỏ ra thích mặc váy thổ cẩm nhưng lại nhét chúng nhăn nhúm trong tủ đồ. Thậm chí, cô ta còn bắt đầu nảy sinh niềm đam mê với hội họa.
Chị gái của cậu không hề như vậy. Cô ấy thuận tay phải, nghiện thuốc lá, rất yêu thích những bộ đồ thổ cẩm trong tủ đồ của mình. Đặc biệt, cô ta rất ghét phải vẽ tranh, do căn bệnh mù màu bẩm sinh.
Còn Tuấn Anh, anh ta thuận tay trái, cho nên trên bàn chân phải của nạn nhân đều có chữ ký của anh ta. Anh ta ghét thuốc lá, chỉ cần ngửi thấy mùi thuốc đã nhăn mày. Anh ta yêu nghệ thuật đến điên cuồng, đến căn bệnh mù màu cũng không ngăn cản được anh ta.
Trâm Anh đã sớm bị nhân cách phụ Tuấn Anh lấn át, cuối cùng biến mất khỏi cơ thể của chính mình. Nguyên Phong sớm biết, nhưng vẫn không thể tài nào chấp nhận. Vậy là cậu ấy vẫn coi Tuấn Anh chính là chị gái mình, chỉ cần gã sẵn lòng diễn kịch.
Nhưng hiện tại, đã đến lúc buông bỏ rồi.
Mặc dù Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng anh cũng cảm thấy mặc kệ Tuấn Anh là lựa chọn tốt nhất. Vậy là anh hất văng bàn tay của gã ra.
Tuấn Anh sửng sốt đến đơ người, nhưng ngay lập tức lại tiếp tục gào khóc:
– Nguyên Phong? Em không nhận ra chị sao? Chị không muốn chết, xin em đừng bỏ chị lại một mình…
Gã dùng giọng điệu vô cùng đáng thương, khiến cho người ta dễ dàng tin gã chính là Trâm Anh thật. Tuy nhiên lúc này, gã lại lặng lẽ bò lại gần chân của Phong, tay rút dao rọc giấy ra khỏi túi quần.
Dù có nhắm mắt, Tuấn Anh cũng có thể cắt trúng gân chân của đối phương một cách dễ dàng. Từ nhỏ, gã đã sớm học môn giải phẫu tạo hình từ người bố họa sĩ một cách thuần thục.
Phập.
Tuy nhiên, khi Tuấn Anh vừa mới vung dao, lưng của gã đã bị một bàn chân thô bạo giẫm lên. Theo sau đó là một vật dài nhọn cắm xuống, xuyên qua ổ bụng của gã.
Gã trợn trừng mắt, không thể tin được chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Máu bắn lên thanh gậy, bắn ướt cả váy của Bảo Ngọc. Cô ấy điên cuồng đâm xuống rồi lại rút ra, lặp đi lặp lại không ngừng, khiến cho máu chảy ra nhanh hơn. Ngay cả bản thân cô cũng không ngờ bản thân lại khỏe đến nỗi có thể đâm gậy xuyên qua một người như thế. Có lẽ là do cây gậy có phần đầu vót nhọn như bút chì.
– Chịu chết đi. Chúng tôi có ba, còn cậu chỉ có một. – Cô gằn giọng nói.
Lần này, Bảo Ngọc sẽ không để những người bên cạnh mình phải thiệt mạng nữa. Cái chết của Hiếu và Quỳnh đã khiến tinh thần của cô đủ suy sụp.
Nói xong, Bảo Ngọc liền ném gậy, kéo Phong và Nguyên Phong rời đi.
Ba người bước qua cánh cổng, hòa mình vào trong rừng thông. Rõ ràng, bọn họ mới chỉ bị giam cầm trong căn biệt thự đúng một tuần, nhưng lại có cảm giác chưa được ra ngoài không gian thiên nhiên rộng lớn cả nửa đời người.
Rừng thông thẳng tắp, dải nắng vàng xuyên qua từng kẽ lá kim.
Bọn họ phải thoát khỏi cánh rừng thông này, đi thêm vài cây mới gặp được nhà dân. Không một ai mang theo điện thoại, bởi vì họ chỉ mải lo chạy thoát khỏi đám cháy.
Tuy nhiên, cả ba đều đã kiệt sức. Đặc biệt là Nguyên Phong, dù máu ở cổ tay đã ngừng chảy, nhưng cậu ấy đã nằm bất động trên lưng Phong, gọi không thấy trả lời.
Phong bắt đầu hoảng, vội vàng đặt đối phương xuống, tựa vàng một gốc cây thông. Anh vừa kiểm tra lại vết thương vừa gọi tên cậu không ngừng. Anh chưa bao giờ có cảm giác hoảng loạn và thấp thỏm như thế này, ngay cả lúc bị Tuấn Anh kề rìu lên cổ.
– Xin em đấy, Nguyên Phong. Trả lời anh đi…
Phong ngồi nửa quỳ trước mặt Nguyên Phong, run rẩy nói chuyện với cậu.
Con cáo của anh dường như có thể bỏ anh đi bất cứ lúc nào, nhưng anh không có cách nào để giữ nó lại hết.
Nếu con cáo ấy chết, anh phải làm sao bây giờ?
Mọi nỗ lực của anh còn có ý nghĩa gì nữa?
Tuy nhiên, trong lúc Phong cảm thấy tuyệt vọng nhất, Bảo Ngọc đứng bên cạnh đã vực anh vậy. Cô nhìn thấy hình dáng của một chiếc xe ở đằng xa, liền cuống quýt chỉ cho anh nhìn thấy:
– Phong, nhìn kìa! Chiếc xe! Đằng kia có một chiếc xe!
Có lẽ bản năng sống đã khiến cô ấy kích động như thế. Phong cũng kích động không kém, bởi vì tính mạng của Nguyên Phong đang ngàn cân treo sợi tóc. Vậy là họ đều hối hả chạy ra, khoa chân múa tay chỉ để gọi chiếc xe đó lại.
May thay, người tài xế đã nhìn thấy họ. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh lại gần. Tuy nhiên, càng lại gần, hai người càng cảm thấy chiếc xe này trông rất quen mắt, nhất thời chưa thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Phải đến khi người tài xế bước xuống xe, bọn họ mới nhận ra đây chính là chiếc xe du lịch mà Kiều Hương thuê để chở họ đến đây vào ngày đầu tiên. Bác tài vẫn giống hệt như ngày hôm đó, vẫn một bộ quần áo dài tay, vẫn đeo khẩu trang y tế kín mít.
Khi nhìn thấy bộ dạng bê bết máu và nhem nhuốc khói đen của bọn họ, bác tài đã vô cùng kinh sợ, chảy cả mồ hôi hột, lắp bắp nói:
– C- Chuyện gì xảy ra thế? Cháu trai này bị làm sao vậy? Máu chảy nhiều quá!
Tuy nhiên, Phong và Bảo Ngọc không có thời gian và tâm tư để giải thích. Họ vội vàng nói:
– Cho chúng cháu lên xe trước. Có gì từ từ nói.
Rồi cả hai lại vội vàng đỡ Nguyên Phong lên xe.
Mọi người vừa ngồi trên xe vừa nói chuyện. Hóa ra, bác tài quay lại đây vì đã có hẹn trước với Kiều Hương. Cô ấy muốn trong khoảng thời gian này sẽ cùng bạn bè đi tham quan, dù sao ở Ba Vì cũng có rất nhiều điểm du lịch nổi bật. Tuy nhiên, vì đang trong kỳ nghỉ hè, bác tài vướng phải rất nhiều chuyến đi khác, nên bây giờ mới có thể đến đây.
Chỉ là bác tài không ngờ rằng khi mình quay lại, mười cô cậu thanh niên chỉ còn lại ba người sống sót, trong đó một người dở sống dở chết, có thể nói là hấp hối.
Mặc dù Phong đã ngồi lên xe nhưng vẫn cảm thấy vô cùng sốt ruột. Anh nói với bác tài:
– Bác có điện thoại không? Xe này chậm quá, bác gọi giúp cháu cấp cứu được không?
– Được, được. – Bác tài đồng ý.
Điện thoại của bác tài kết nối bluetooth với màn hình bên buồng lái. Tuy nhiên, có lẽ do bác ta không thông thạo công nghệ lắm nên phải loay hoay một chút, thậm chí còn bấm nhầm phím.
Màn hình trên buồng lái từ tối đen bỗng sáng rực lên, chia thành những khung hình chữ nhật nhỏ. Từ vị trí ghế ngồi của hành khách, Phong và Bảo Ngọc có thể dễ dàng nhìn thấy.
Thứ chiếu lên màn hình không phải là giao diện điện thoại thông thường, mà là màn hình chiếu camera theo dõi. Mà những khu vực mà camera ghi được chính là nơi mà họ vô cùng quen thuộc, muốn quên cũng không không quên được. Đó chính các ngóc ngách trong là căn biệt thự của Kiều Hương.
Trên màn hình, mọi thứ trong căn biệt thự đều đã cháy đen, may mắn là đám cháy không lan ra rừng thông xung quanh. Đặc biệt, ngoài sân có hai cái xác đen của một nam và một nữ, đó là Vĩ Văn và Quỳnh. Một cái xác khác thì chưa bị cháy, nhưng vết thương bụng đã chảy ra một vũng máu. Đó chính là Tuấn Anh. Trước khi chết, gã còn lết được một đoạn ngắn ra bên ngoài biệt thự, rồi mới tắt thở.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?
Tại sao bác tài lại theo dõi căn biệt thự của Kiều Hương? Phong nhớ rằng mình chưa từng nhìn thấy chiếc camera nào ở đó, vậy chắc chắn là bác ta đã đặt camera ẩn.
Vốn tưởng ác mộng đã kết thúc, nhưng sự thật khiến bọn họ phải kinh hãi.
Bác tài cũng nhận ra sai sót của mình, đành phải cho xe đỗ lại bên một gốc cây. Tuy nhiên, bác ta có vẻ không chột dạ chút nào, chỉ ung dung đứng dậy, cởi bỏ hai lớp khẩu trang ra.
– Đành vậy, trò đùa bị bại lộ rồi. – Giọng nói của bác tài vang lên, nhưng không còn ồm ồm và khó nghe như trước.
Đây mới là giọng nói thật của bác ta. Giọng nói này khiến Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua. Phong cảm nhận được nguy hiểm, cũng đứng dậy, rời khỏi chỗ ghế ngồi. Trước đó, anh dặn Bảo Ngọc phải ngồi yên một chỗ, trông chừng cho Nguyên Phong cẩn thận.
– Chào học trò cũ, đã lâu không gặp. – Bác tài nói.
Sau khi cởi bỏ lớp khẩu trang, người này hiện rõ là một gã đàn ông tứ tuần, phong thái có phần không đứng đắn. Phong ngay lập tức nhận ra đây chính là thầy giáo dạy ở lò vẽ của mình, chỉ là đã cạo râu sạch sẽ và cắt mớ tóc dài.
Hai người họ đứng đối diện nhau, nhưng Phong không một chút run sợ. Anh ta nói:
– Thầy chính là kẻ đứng sau tất cả?
Nghe vậy, gã thầy giáo không nhịn được mà cười phá lên. Điệu cười này trông còn biến thái và điên rồ hơn cả điệu cười của mấy đứa con gã cộng lại.
– Thông minh lắm. Cuộc tàn sát này là chủ ý của thầy. – Gã thản nhiên đáp. – Thầy chỉ muốn chọn người kế thừa tài sản. Người được chọn phải là đứa con có tính cách giống thầy nhất. Nên thầy đã lắp đặt camera ẩn để theo dõi phần thể hiện của ba đứa chúng nó.
Cuộc thi này khiến nhiều đêm gã phải phá lên cười vì thích thú. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng khiến gã có chút bất ngờ.
Đứa con trai cả – Vĩ Văn được gã mong đợi nhiều nhất, bởi vì anh ta trông rất giống bản sao của gã hồi trẻ. Tuy nhiên, Vĩ Văn không còn giết người như trước nữa, bởi vì anh ta phải tuân thủ lời hứa với người em gái đã chết. Chỉ đến ngày cuối cùng, anh ta mới bộc lộ bản chất điên cuồng của mình, bằng cách đốt cháy căn biệt thự. Tuy nhiên, anh ta lại chết chỉ vì một bức tranh, thật thất bại.
Ngược lại, đứa con thứ hai là Trâm Anh đã khiến gã vô cùng hài lòng. Cô ta mang trong mình nhân cách sát nhân, nên việc bước vào căn biệt thự này chẳng khác nào cá gặp nước. Cách thức giết người của cô ta cũng rất độc đáo, chỉ là vẫn còn nhiều sơ hở. Điều khiến gã thất vọng nhất là cái chết của cô còn nhạt nhẽo hơn cả anh trai.
Còn về Nguyên Phong, ngay từ đầu, đứa con thứ ba này đã không được gã kỳ vọng gì. Cậu không đủ bạo lực giống như anh chị mình, dù vẫn có chút điên rồ. Khi vào biệt thự, cậu đã hành xử vô cùng tùy ý, suốt ngày bám theo một học trò cũ của bố mình. Điều này khiến gã khá bất ngờ, không hiểu thứ tình cảm này được nảy sinh bằng cách nào, trong khi cả hai chỉ mới tiếp xúc vài ngày.
– Đáng lẽ thầy không định cứu thằng nhóc này đâu, bởi vì nó là một thằng thất bại và lập dị. Nhưng nó là đứa con duy nhất sống sót của thầy. – Gã thầy giáo tiếc nuối nói.
Dứt lời, gã tiến lên vài bước, dường như là muốn kiểm tra tình hình của Nguyên Phong.
Tuy nhiên, Phong đã chặn gã lại.
– Gọi điện. Em ấy cần cấp cứu. – Anh cương quyết nói.
Gã thầy giáo thấy vậy thì vuốt cằm, đưa mắt đánh giá Phong từ trên xuống dưới, rồi cười nói:
– Em cũng rất thích con trai thầy, đúng không? Đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa. Dù nó là đứa thân thiện và an toàn nhất, nhưng nó lại ăn thịt người nhiều hơn cả anh chị nó đấy.
Ăn thịt người?
Trong tiềm thức con người, ăn thịt đồng loại chính là tội ác man rợ nhất trong tất cả các tội ác. Phong nghe vậy thì không khỏi buồn nôn, thậm chí còn muốn tước đi khả năng nghe của mình. Tuy nhiên, lòng tin của anh vẫn rất vững vàng, liền quát lên:
– Nói dối!
Nguyên Phong tuyệt đối không phải loại người mọi rợ như vậy.
– Em học sinh này ngoan cố quá. – Gã thầy giáo bật cười, nói.
Gã cũng hết cách với đối phương. Dù sao đứa con trai thứ ba của gã rất giỏi thao túng tâm lý, nên việc Phong một mực tin tưởng cậu là chuyện bình thường. Vậy là gã lấy từ trong khoang buồng lái ra một cái búa lớn.
Phong biết gã muốn tấn công mình nên ngay lập tức xông tới, chiếm quyền chủ động. Anh đá vào cổ tay của gã, hòng cướp đi cái búa.
Tuy nhiên, gã thầy giáo này lại khỏe và lươn lẹo hơn mấy đứa con gã gấp nhiều lần. Gã giả vờ bị đánh rồi lùi về một chút để lấy đà, sau đó vung búa về phía đối phương một cách bất thình lình.
May mắn là chuyển động của Phong rất nhanh, nếu là người khác thì đã không tránh né được những nhát búa bổ xuống của gã. Tuy nhiên, càng lúc anh càng cảm thấy đuối sức, thậm chí còn không có cơ hội tấn công.
Gã thầy giáo không ngừng vung búa, có lúc còn đập lõm sàn xe. Cuối cùng, trong một khắc sơ xuất, Phong đã bị gã đánh vào chân, phải ngã khụy xuống vì quá đau đớn.
Gã thầy giáo dễ dàng không chế được Phong.
– Bây giờ, em muốn bị đập nát sọ bên nào? Trái hay phải?
Gã cười khằng khặc, không ngừng lăm le cây búa trước mặt Phong để đe dọa anh. Gã cố tình để búa vung sát mặt anh, khi nào gần đánh trúng thì mới ngừng lại, khiến một kẻ cứng cỏi như anh cũng phải lạnh sống lưng.
– Thích thì giết đi. – Phong lấy lại can đảm, hít một hơi rồi nói. – Nhưng hãy thả Bảo Ngọc đi, rồi đưa Nguyên Phong đến bệnh viện.
Điều kiện của Phong khiến gã thầy giáo phải ngửa cổ, phá lên cười. Cũng phải, gã chính là kẻ có lợi thế, chẳng có lý do gì phải làm theo điều kiện của anh. Nhưng Phong vẫn nói ra, anh không cam tâm để tất cả đều phải bỏ mạng như vậy.
– Học trò cũ này. – Gã thầy giáo cười nói. – Em không nhận ra, từ nãy đến giờ đều không nghe thấy tiếng của cô bé kia à?
Nghe vậy, trái tim của Phong liền nảy lên một nhịp.
Đúng vậy. Từ nãy đến giờ, Bảo Ngọc chưa hề nói một lời nào. Cô ấy đâu rồi? Hay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy? Điệu cười ám ảnh của gã thầy giáo càng khiến Phong hoảng loạn hơn.
– Cô ấy đã sớm bị tôi bẻ cổ chết rồi. – Một giọng nói quen thuộc từ đằng sau vang lên, có hơi khàn khàn. – Anh yêu, trò đùa nên kết thúc ở đây rồi.
Đây chính là giọng nói của Nguyên Phong, giọng nói mà anh đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần, muốn nhầm lẫn cũng khó mà nhầm lẫn được.
Phong vốn muốn quay đầu lại để kiểm chứng, nhưng một đồ vật lạnh lẽo đã dán vào thái dương của anh.
Nguyên Phong ung dung ngồi xuống ghế hành khách bên cạnh, tay vẫn cầm chắc súng bắn đinh, chĩa vào anh.
Hóa ra từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ giả vờ hôn mê, vết thương trên tay cậu vốn không quá nghiêm trọng. Nhờ vậy, cậu mới không bị thủ tiêu giống như anh chị mình, thậm chí còn được nạn nhân cõng ra bên ngoài. Nhưng bố đã ở đây rồi, cậu đành tiếc nuối trút bỏ vai diễn của mình.
Gã thầy giáo rất hài lòng với màn kịch của con trai mình, không nhịn được mà nở nụ cười chế giễu với Phong. Tuy nhiên, bấy giờ, tai anh đã ù đi, cơn buồn nôn lại kéo đến dữ dội hơn bất cứ lúc nào.
Nhưng Nguyên Phong không chịu buông tha cho anh, tiếp tục nỉ non bên tai anh:
– Anh biết không, tôi vốn là một kẻ ăn thịt người, đúng như lời cha tôi vừa nói đấy. Nhưng tôi lại yêu anh, nói đúng hơn là máu thịt của anh. Còn nhớ khi còn học ở lò vẽ, anh đã từng vẽ một bức tranh bằng máu của mình không? Đúng vậy, và rồi tôi đã nếm thử nó…
Mùi vị máu đó khác hẳn với những mùi vị mà cậu đã từng nếm qua.
Từ đó, Nguyên Phong đã không thể nào rời mắt khỏi anh.
– Câm miệng! – Phong không thể chịu đựng được nữa, liền quát lên.
– Đừng buồn, dù sao thì anh cũng có thích tôi thật đâu. – Nguyên Phong vừa nói, vừa dùng bàn tay còn lại lau nước mắt cho đối phương. – Khi ở bên nhau, tôi luôn khiến anh nảy sinh đủ các cung bậc như nghi ngờ, phẫn nộ, bất an,… Điều này khiến cho tim anh đập nhanh hơn, đổ mồ hôi, tay chân run rẩy. Đó là biểu hiện của stress, nhưng cũng khá giống với dấu hiệu khi phải lòng một người. Anh đã bị nhập nhằng và nhầm lẫn giữa hai khái niệm này, anh yêu.
Hai chữ “anh yêu” này bị cậu cố tình ngân dài, mang theo theo ý châm chọc, mỉa mai, khiến cho người nghe phải sởn gai ốc.
Phong vùng lên, mặc kệ súng bắn đinh đã nã vào thái dương, anh vẫn muốn đánh chết đối phương. Niềm tin trong lòng bị sụp đổ, bị phản bội, dù là ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ phát điên.
Tuy nhiên, một cú đấm ngay lập tức giáng xuống mặt Phong, khiến đầu óc anh choáng váng, trời đất quay cuồng. Gã thầy giáo đã kịp khống chế anh lại, siết còn chặt hơn gông cùm.
– Máu con lại chảy kìa, mau kết thúc đi. – Gã thầy giáo nhắc nhở con trai mình.
– Vâng ạ.
Nguyên Phong nhìn qua cổ tay mình, rồi khẽ gật đầu. Có lẽ máu chảy quá nhiều khiến cổ tay run run, nên cậu đành phải giữ súng bằng cả hai tay. Ngay sau đó, Nguyên Phong không chút do dự bấm cò súng. Một tiếng “tách” bỗng vang lên, khiến người ta rợn người.
Phong vốn đã chuẩn bị tâm lý cho cái chết, nhưng vẫn chưa có gì xảy ra.
Đúng vậy, chẳng có gì xảy ra hết.
Rõ ràng Nguyên Phong đã bấm cò. Ngay cả cậu cũng tỏ ra nghi hoặc, nghiêng đầu kiểm tra ổ đinh.
– À, chết tiệt. Chiếc này hết đinh rồi. – Nguyên Phong cắn môi, liền ném cây súng trong tay đi. – Nhưng tôi vẫn còn một chiếc khác…
Tạch!
Chưa nói hết câu, Nguyên Phong đã rút một chiếc súng bắn đinh khác ra, bắn thẳng vào thái dương của bố mình. Máu đỏ phụt ra, bắn vào mặt Phong. Hai mắt của gã thầy giáo trợn trừng lên, chưa kịp quay đầu nhìn con trai mình thì đã đổ gục xuống.
Cả quá trình này đều diễn ra quá đột ngột, phỏng chừng chỉ trong một tích tắc. Gã thầy giáo còn chưa kịp nhận thức được mình bị con trai giết hại, Phong cũng chưa kịp hoàn hồn, tay của Nguyên Phong thì vẫn còn run rẩy.
Phải mất vài giây nhìn vào xác chết, Phong mới nhận ra Nguyên Phong từ nãy đến giờ chỉ đang diễn kịch. Cậu ấy bị thương, nhưng vẫn cố gắng cứu sống anh.
Tuy nhiên, tiếng ngã nặng nề liền vang lên. Nguyên Phong thể nào chống đỡ được nữa, liền đổ rạp xuống sàn giống như một con búp bê dùng hết pin.
Phong vội vàng đỡ đối phương dậy, mới phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch vì máu chảy quá nhiều. Do vận động quá nhiều nên vết thương bị nứt, băng vải cũng tuột ra.
– Xin lỗi… Vừa rồi… tôi đã định giết anh thật. – Nguyên Phong đã yếu đến nỗi chỉ có thể nói lí nhí, giống như tiếng muỗi kêu.
Quả thật, ngay từ khi bước chân lên chiếc xe này, cậu đã biết rằng mình nhất định phải giết người.
Nếu Nguyên Phong về phe của bố mình, cậu sẽ bị gã ép phải giết chết Phong và Bảo Ngọc.
Nếu Nguyên Phong theo phe của Phong và Bảo Ngọc, cậu sẽ phải giết bố mình, nếu không gã sẽ chẳng đời nào để bọn họ thoát khỏi đây.
Trên người Nguyên Phong có tận hai cây súng bắn đinh, nhưng một cái đã sớm dùng hết, một cái thì chỉ còn đúng một cây đinh. Kiểu dáng hai cây súng y hệt nhau, chỉ chênh nhau một cây đinh nên khi cầm lên rất khó phân biệt được.
Nếu như cậu không thể quyết định được phải giết ai, thì đành để hai cây súng này quyết định đi.
Vậy là Nguyên Phong bắn bố mình và Phong bằng hai cây súng khác nhau. Ai xui xẻo thì sẽ bị súng có đinh bắn phải. Độ rủi ro này giống như trò chơi cò quay của Nga, vô cùng điên rồ.
Trong cơ mê man, Nguyên Phong không ngừng nói lời xin lỗi, bởi vì so với những điều mà cậu đã làm với đối phương thì bao nhiêu lời xin lỗi cũng không đủ.
Ngay từ lúc bắt đầu, chính cậu là người đã đề xuất Kiều Hương nên mời Phong đến căn biệt thự.
Cậu đã sớm dự đoán được đây sẽ là một chuyến đi chết chóc. Nhưng cậu không quan tâm, bởi vì cậu ích chỉ, chỉ muốn sớm được gặp anh.
Chính cậu. Chính cậu là người đã từng bước, từng bước dẫn dắt anh đến cánh cổng của địa ngục.
Đáng nhẽ ra ngay từ đầu bọn họ không nên gặp nhau.
Tuy nhiên, hiện tại Phong không muốn nghe bất cứ điều gì hết. Anh ôm lấy đối phương, khổ sở đến bật khóc. Kỳ lạ thay, anh lại cảm thấy đau xót cho đối phương hơn là phẫn nộ, dù bản thân vừa suýt bị bắn chết.
– Đừng nói nữa. Anh cứu em.
Anh sẽ cứu em. Em nhất định phải sống sót.
Dứt lời, Phong liền chạy về phía buồng lái, vừa tìm điện thoại vừa tìm cách khởi động xe.
Điện thoại của gã thầy giáo vẫn ở đây, dù có cài mật khẩu thì anh vẫn có thể gọi cuộc gọi khẩn cấp. Nơi này có lẽ đã thoát khỏi vùng mà thiết bị phá sóng hoạt động. Vậy là Phong gọi đến tổng đài cấp cứu 155, khẩn thiết nói:
– Cứu… cứu với… Em trai tôi chảy rất nhiều máu… Nơi đây là ở…
Chiếc du lịch bắt đầu lăn bánh, vụng về lách qua từng thân cây thông.
HẾT.
(Còn ngoại truyện)