Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh - Vũ Phong - Chương 17: Sáng Thứ Bảy (2) - Dầu lanh là chất dung môi
- Trang Chủ
- Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh - Vũ Phong
- Chương 17: Sáng Thứ Bảy (2) - Dầu lanh là chất dung môi
* Cảnh báo chương:
Lúc 7 giờ, mọi người bắt đầu rời khỏi phòng ngủ để ăn sáng.
Bây giờ là đến phiên Quỳnh canh chừng trước cửa nhà kho. Mặc dù rất sợ Nguyên Phong, nhưng cô vẫn cố gắng đảm nhận, không dám làm phiền đến mọi người.
Vĩ Văn, Trâm Anh, Phong và bạn gái của Hiếu ngồi vào bàn ăn. Bầu không khí im ắng bao trùm.
Điều khiến họ bất ngờ nhất chính là chỉ sau một giấc ngủ, cô bạn gái của Hiếu đã có sự thay đổi một cách ngoạn mục.
Cô ấy không còn mang dáng vẻ mờ nhạt, nhu mì và ủy mị. Cô ấy dặm lại son môi, cắt đi phần tóc dính màu sơn, mặc một bộ váy ngắn mà Hiếu chưa bao giờ cho phép cô mặc. Nhìn cô của hiện tại, không ai có thể liên tưởng đến cô gái bẩn thỉu và điên cuồng ôm lấy đầu người đêm qua.
Sau một đêm, cô mới nhận ra rằng cái chết của người bạn trai chính là sự giải thoát của cô ấy. Giống như chiếc vòng buộc cổ đột nhiên bị đứt, con thú liền liều mạng chạy đi, để thoát khỏi người chủ tàn nhẫn của mình.
Khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, không phải làm công cụ tình dục, cô ấy cảm thấy những vết thương trên người mình không còn đau nữa, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.
Cô ấy nhớ ra tên mình là Bảo Ngọc. Hóa ra lâu nay cô có một cái tên rất đẹp, ấy vậy mà cô lại chẳng hề hay biết.
Bảo Ngọc nhìn mọi người một lượt, tự giới thiệu tên của mình. Bọn họ nói vài câu chúc mừng cô, không biết là thật lòng hay phép lịch sự hời hợt.
Sau đó, Vĩ Văn đặt tuýp màu nâu cánh gián ở hiện trường vụ án lên bàn. Anh ta nói:
– Chúng ta sẽ dành buổi sáng để tìm ra chữ số thứ năm từ gợi ý này. Tuy nhiên, đây không phải là cách lâu dài. Việc cấp thiết bây giờ là phải ép Nguyên Phong nói ra mật khẩu.
Mọi người rơi vào trầm mặc, bởi vì bọn họ đều biết rằng cạy miệng thằng nhóc đó không phải là một việc dễ dàng.
Phong nghe thấy có người nhắc đến cái tên Nguyên Phong, liền khó chịu đứng dậy, không muốn ăn uống gì nữa.
Bảo Ngọc ngước mắt nhìn, hỏi anh:
– Cậu đi đâu thế?
– Đến giờ trực của tôi rồi.
Phong nói, vừa nói vừa cẩn thận lựa chọn đồ ăn trên, gắp vào tô cơm. Rất nhanh, anh đã rời đi cùng với một khay đồ ăn lành mạnh và đủ chất dinh dưỡng.
Thực ra, Quỳnh vừa mới bắt đầu ca trực, còn rất lâu nữa mới đến lượt Phong. Mọi người thừa biết việc anh đang nói dối, nhưng họ đều ăn ý không vạch trần.
Lúc này, Quỳnh đang ngồi ở trước cửa nhà kho, run rẩy niệm kinh. Khi thấy Phong đến, cô không khỏi mừng thầm trong lòng, cầu còn không được. Chỉ cần nghĩ cách mình một cánh cửa là sát nhân có thể cắt lìa bộ phận người, cô liền cảm thấy gây họng, buồn nôn.
Hơn nữa, Nguyên Phong ở bên trong luôn miệng bắt chuyện với cô. Cậu ấy đói, muốn ăn sáng.
Quỳnh chỉ dặn dò Phong nên cẩn thận vài câu, sau đó vội vã rời đi.
Phong gật đầu qua loa, sau đó lấy chìa khóa ra, mở cửa. Cánh cửa nặng nề mở ra, mang theo tiếng “ken két” chói tai.
Bên trong, đồ đạc ngổn ngang đã được Nguyên Phong dọn dẹp ngăn nắp. Cậu đang đứng bên giá vẽ, cánh tay bị xích không ngừng pha trộn màu, tạo ra loạt âm thanh “leng keng, leng keng”. Nhìn qua, không ai nghĩ cậu ấy đang bị giam cầm, mà là một nghệ sĩ đang ẩn mình để đi tìm cảm hứng sáng tác.
Ngay khi nhìn thấy Phong bước vào, cậu ấy liền mừng rỡ reo lên:
– Anh mang bữa sáng cho tôi à? Tôi muốn ăn gà nướng.
Phong lẳng lặng để khay thức ăn xuống bàn, sau đó đưa mắt nhìn động tác vẽ tranh của đối phương. Anh tùy tiện hỏi:
– Vẽ gì thế?
Động tác của Nguyên Phong khựng lại một chút. Cậu bật cười, nhưng ánh mắt lại man mác buồn.
– Bức tranh mà tôi hứa vẽ tặng anh đấy. – Cậu nói. – Dù sao ở trong đây tôi cũng rảnh rỗi, chẳng có việc làm.
Phong sửng sốt, anh không ngờ rằng Nguyên Phong lại có thể tiếp tục vẽ bức tranh cầu vồng này. Hôm qua, anh đã nghĩ rằng cậu muốn kéo dài thời gian để không phải hoàn thành nó.
Phong nôn nóng nhìn sang bức tranh. Bức tranh chưa được hoàn thiện, nhưng cách tô màu của Nguyên Phong cũng chẳng ra làm sao. Hình họa lệch lạc, màu sắc lem nhem và vụng về, thà chẳng bằng đưa cho một đứa trẻ con vẽ hộ. Tuy nhiên, khay pha màu của Nguyên Phong lại cầm rất nhiều gam màu đẹp và tươi sáng. Dường như cậu rất thích thú khi pha trộn màu sắc.
Phong cảm thấy không thể tin vào mắt mình, cảm xúc vô cùng khó tả.
– Em… biết pha màu, vẽ tranh? – Anh hỏi, giọng nói hơi run run.
Nguyên Phong có chút khó hiểu, trả lời anh:
– Tất nhiên, ngay cả động vật cũng có thể làm vậy mà. Hay là anh đang mỉa mai cách dựng hình thảm họa của tôi? Sao ai cũng mặc định con trai của họa sĩ phải vẽ tranh đẹp thế?
Dù có dùng hết chất xám, Phong cũng không đoán được đối phương sẽ trả lời như vậy.
Nguyên Phong còn nói rất nhiều. Cậu ấy nói nghệ thuật vốn không có chuẩn mực cho cái đẹp, nên anh không thể khẳng định bức tranh của cậu đẹp hay xấu. Cậu cũng nói nhân loại không nên vùi dập bất cứ họa sĩ nào, bởi vì người đó rất có thể sẽ trở thành Adolf Hitler thứ hai.
Tuy nhiên, hai bên tai của Phong đều không nghe lọt thêm câu chữ nào nữa. Anh run rẩy chỉ tay vào cánh cửa sắt sau lưng mình:
– Kia là màu gì?
– Xanh tím than – Nguyên Phong không biết vì sao đối phương bỗng hỏi vậy, nhưng vẫn rất phối hợp mà trả lời.
– Còn đây? – Phong lại chỉ tay về phía bức tường.
– Màu kem trứng.
– Này? – Phong giơ một cái thùng carton lên.
– Màu sữa Milo.
Phong còn định chỉ thêm vài đồ vật nữa nhưng cổ tay đã bị đối phương giữ lại. Nguyên Phong đã chán ngấy với phần thi vấn đáp này, bất mãn nói:
– Không cho đố nữa.
Phong gật đầu. Bề ngoài trông anh rất bình tĩnh, nhưng có trời mới biết trong lòng anh vui đến nhường nào.
Thật may mắn, cậu ấy không bị mù màu.
Cậu ấy không phải là hung thủ.
Cậu ấy không vẽ tranh, đơn giản là vì cậu ấy không có năng khiếu, chỉ vậy thôi.
Trong cơn xúc động, Phong bỗng nhiên bước đến. Anh chủ động hôn môi đối phương, động tác tuy nóng vội nhưng vẫn rất cẩn trọng, bởi vì không muốn làm cậu bị đau.
Nguyên Phong bất ngờ đến nỗi sửng sốt, làm rơi cả họa cụ đầy màu vẽ ở trên tay mình. Cậu loạng choạng bước lùi lại, từng bước, từng bước, cho đến khi bị Phong dồn vào chân tường.
Nguyên Phong nhíu mày, dùng sức để đẩy đối phương ra. Môi của cả hai bị tách ra, bấy giờ họ mới có thể hít thở một cách bình thường. Hơi thở phả ra nóng rực.
Cậu quát lên:
– Anh bị điên rồi à? Tôi chính là kẻ giết người đấy. Hay là anh mắc chứng ái phạm nhân?
Miệng lưỡi của Nguyên Phong kể từ khi bị nhốt đã trở nên khó nghe hơn nhiều. Tuy nhiên, Phong biết rằng cậu cũng chỉ là một thằng nhóc mang nhiều vết thương trong lòng. Anh vươn tay xoa đầu cậu, giống như đang vuốt ve một con cáo bạc thuần chủng. Anh nói:
– Anh biết là em không phải. Hơn nữa, khi thú tội, em còn nói một câu: “Tôi đã bị mọi người lật tẩy. Vậy là đêm nay không thể có thêm người chết nữa”.
Câu nói này của Nguyên Phong không dành cho mọi người, mà dành riêng cho hung thủ. Nếu mọi người trừng phạt cậu ấy bằng cách giam cầm hay thậm chí giết chết, thì đêm nay cậu ấy không thể giết người được nữa. Nếu đêm nay vẫn xuất hiện thi thể và tranh vẽ thì mọi thứ sẽ trở nên bất thường.
Để kết thúc một cách êm đẹp, Nguyên Phong sẵn sàng nhận tội lỗi về mình, miễn là những người còn lại được sống sót.
Viền mắt của Nguyên Phong đã sớm hồng lên. Một câu “anh tin em” này là thứ cậu vẫn luôn chờ đợi từ lâu. Cậu dám nhận mình là hung thủ, bởi vì chẳng một ai dám đặt niềm tin lên cậu. Cậu cảm thấy vô cùng tủi thân.
– Đúng rồi… em đã nói là em không phải hung thủ mà…
Nói xong, Nguyên Phong òa khóc, nhảy lên người đối phương, giống như cái cách mà những con cáo Bắc Cực phi thân rồi cắm đầu vào trong tuyết.
Nguyên Phong bất ngờ đè đối phương xuống, nháy mắt đã hoán đổi vị trí giữa hai người bọn họ.
Phong vốn định phản ứng, nhưng Nguyên Phong đã áp xuống, cắn môi anh, giống như một con thú điên cuồng. Đầu lưỡi quấn quýt, việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Cậu vừa hôn vừa ấn anh nằm xuống sàn, dùng cơ thể để cọ xát lên người anh.
Phong đã từng hẹn hò, nhưng anh chưa quen người bạn gái nào mạnh bạo đến nỗi vừa đè vừa hôn như thế này.
– Khoan đ… – Phong đẩy đối phương ra, vừa nói vừa thở dốc.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn bày tỏ tình cảm đơn thuần ngày hôm qua. Nguyên Phong đang cố tình kích thích anh. Phong có thể cảm nhận được mùi hương cơ thể của cậu, do androsterone tiết ra. Đều là nam giới, anh chỉ cần nhìn qua là biết đối phương đã có phản ứng sinh lý.
Phong quay mặt đi, trong lòng đang dấy lên từng cơn sóng. Vốn dĩ, anh chỉ muốn bày tỏ cảm xúc một cách đơn thuần với đối phương, chưa từng có ý định muốn tiến xa hơn.
Dường như Nguyên Phong đọc được suy nghĩ của anh. Cậu liếm môi, nói bằng chất giọng khàn khàn, giống như đang cố gắng kìm nén. Đồng thời, cậu đưa tay giữ mặt Phong, ép đối phương phải nhìn mình.
– Anh, đừng nhìn đi hướng khác.
Phong im lặng, cũng không phản kháng.
Cả hai nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, Nguyên Phong khe khẽ nói:
– Anh, cùng em vẽ một bức tranh được không?
– Tranh gì? – Phong khó hiểu nói.
Rõ ràng cậu không biết vẽ tranh. Anh nghi ngờ thằng nhóc này đã bị dục vọng làm cho ngớ ngẩn.
– Bức tranh Nụ Hôn (Der Kuss) của danh họa Gustav Klimt.
Nguyên Phong cười nói, vừa dịu dàng, vừa chân thành.
Nụ Hôn của Gustav Klimt là bức họa nổi tiếng vẽ một đôi nam nữ quấn quýt nhau, hôn nhau. Bao quanh cặp tình nhân là sắc vàng, nhiều hình khối và phông nền màu đồng. Bức tranh này không chỉ vẽ lên tình yêu, mà còn nhắc đến tình dục.
Phong hiểu hàm ý của đối phương. Cậu ấy muốn cùng anh trở thành cặp tình nhân giống như bức tranh, ôm nhau, hôn nhau, thậm chí là chìm đắm trong nhục dục cùng nhau.
Sợi dây lý trí của Phong liền bị đứt phụt.
Cách mà Nguyên Phong từng bước chinh phục anh cũng thật thần kỳ. Cậu ranh ma, láu cá như loài cáo trong truyện cổ của phương Tây; đồng thời cũng mị hoặc, quyến rũ như hồ ly tinh trong truyền thuyết của phương Đông.
Rất nhanh, quần áo trên người bọn họ đều đã cởi sạch. Quần áo đen và quần áo sặc sỡ rơi bừa bãi, khiến cho nền nhà giống như cái bảng pha màu đang dùng dở.
Đáng tiếc là trong nhà kho không có bao cao su. Trong đống thùng họa cụ chỉ có một lọ dầu lanh để làm dung môi vẽ tranh sơn dầu, hai người họ đành dùng nó thay cho gel bôi trơn.
Và sau đó, trong phòng đã phát ra loạt âm thanh va chạm ái muội, tiếng thở dốc, tiếng dây xích đánh vào nhau.
Không biết đã thời gian đã trôi qua bao lâu, khi cơ thể không chịu đựng được nữa, cả hai mới chịu dừng lại. Trong không khí thoang thoảng mùi xạ hương, đống vỏ carton lót sàn cũng dấp dính mồ hôi.
Trong phòng không có gương, nhưng Phong có thể mường tượng được tình trạng thảm khốc trên cơ thể mình. Mặt và cổ có đầy vết răng cắn, lưng có vài vết cào, cổ chân và cổ tay đều bầm tím. Anh có cảm giác mình vừa mới đánh nhau với một con cáo bị dại.
Ngược lại, Nguyên Phong lại nằm cuộn mình trên sàn nhà, tỏ ra vừa thỏa mãn vừa lười nhác. Trên người cùng lắm chỉ có vài vết hằn đỏ, bởi vì những động tác của Phong vẫn luôn nhẹ nhàng, tránh làm cậu bị thương.
Phong ngồi bên đầu giường, liếc nhìn đối phương. Anh bất giác nhớ lại ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, đó là ngày Thứ Hai đầu tuần.
Thứ Hai, Nguyên Phong bắt chuyện với anh. Tính cách thân thiện của cậu khiến cuộc đối thoại của hai người không trở nên gượng gạo, nhàm chán. Anh chưa bao giờ nói chuyện với ai nhiều như vậy.
Thứ Ba, Nguyên Phong luôn bám theo anh, nói rất nhiều chuyện.
Thứ Tư, cũng giống như Thứ Ba. Nguyên Phong tiết lộ cho anh biết điểm yếu chết người của mình. Cậu muốn kết bạn với anh.
Thứ Năm, Nguyên Phong vẫn tiếp tục bám theo, nói rất nhiều chuyện.
Thứ Sáu, Nguyên Phong tỏ tình với anh.
Thứ Bảy, làm tình.
Bọn họ quen nhau còn chưa được một tuần.
Phong tự trách mình là một thằng con trai dễ dãi, anh hết sức quan ngại về vấn đề này.
Hoặc có lẽ, anh đang phải sống ở một nơi xa lạ, tách biệt với thế giới bên ngoài. Những người xung quanh anh đều là những kẻ cổ quái, có vấn đề về tâm lý, một trong số họ còn là sát nhân giết người. Anh luôn sống trong trạng thái lo âu và hoài nghi.
Khi đối diện với hoàn cảnh khủng hoảng như vậy, con người thường bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, dễ dàng đồng cảm và thân thiết với người bên cạnh mình hơn.
Vậy là Nguyên Phong xuất hiện, cậu luôn ở bên cạnh anh, sẵn lòng chịu đựng tính cách lạnh nhạt của anh. Phong không biết rằng mình đã vô thức mở lòng với cậu.
Hiện tượng tâm lý này đã được khoa học chứng minh. Bởi vậy, các cặp đôi yêu nhau thường vào rạp chiếu phim chỉ để xem phim kinh dị. Những bộ phim này khơi gợi nỗi sợ của họ, khiến họ trở nên gắn bó và kết nối với nhau hơn.
Tóm lại, Phong chỉ đang cố biện minh cho việc mình lên giường với một người mới quen biết vài ngày là một điều dễ hiểu.
Nguyên Phong thì lại không nghĩ nhiều như vậy. Cậu ngồi dậy, hôn lên khóe miệng của anh, rồi khẽ nói:
– Anh có biết không? Em đã thích anh từ lâu, rất lâu rồi.
Phong ngạc nhiên nhìn cậu, tỏ ra không thể tin được. Trước đây, hai người họ còn chưa gặp nhau. Vậy thì đối phương có thể yêu thích anh bằng cách nào?
Vậy là Nguyên Phong bắt đầu kể về câu chuyện của bốn năm trước. Khi ấy, cậu mới chỉ học lớp 8. Còn Phong thì đã lên lớp 10, bắt đầu đăng ký vào học lò vẽ.
Lò vẽ của bố Nguyên Phong có lắp camera ở ngoài sân. Mặc dù ông ta nói rằng nó đã sớm bị nước mưa làm hỏng, nhưng cậu vẫn có thể kết nối màn hình camera với máy tính xách tay của mình.
Nguyên Phong rất thích mở camera lên xem, nhưng cậu chẳng có ý đồ gì đặc biệt, chỉ đơn giản là vì cậu thích quan sát mà thôi. Cũng chính từ đây, cậu đã nhìn thấy một anh trai nhỏ vô cùng đặc biệt.
Anh trai này này chỉ mặc nguyên một bộ đồ đen, ngồi tách biệt với tất cả học sinh khác, trông vô cùng thần bí. Tranh mà anh trai vẽ ra cũng không phải hình họa người, tượng thạch cao hay đường kỷ hà để luyện thi giống như bao người khác. Anh đang một bức tự họa bản thân, từ tỉ lệ cho đến độ sáng tối đều rất chân thực, khéo léo.
Dường như người này đến đây học vẽ chỉ vì đam mê, chỉ qua màn hình máy tính, Nguyên Phong đã đoán được ít nhiều.
Sau đó, ít lâu sau, Nguyên Phong được biết rằng học sinh này cũng có tên là Phong, bằng cách hỏi anh trai mình. Cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cả hai trùng tên với nhau, nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược.
Phong thích mặc đồ đen, cậu thích mặc đồ có nhiều sắc màu.
Phong vẽ tranh rất đẹp, cậu chỉ biết vẽ người que.
Phong không thích nói chuyện, cậu thì rất ồn ào.
Phong rất đẹp trai, có khí chất của con lai; còn cậu khi đó chưa phẫu thuật thẩm mỹ, cảm thấy bản thân trông rất xấu xí, khó coi.
Anh giống như một “Phong” khác mà cậu vẫn luôn hướng tới, có thể nói là hình mẫu lý tưởng. Vậy là ngay cả khi không rảnh rỗi, Nguyên Phong cũng phải mở cam lên để xem người nọ đang làm gì, nếu trong trong lòng sẽ cảm thấy bứt rứt, khó chịu.
Dần dần, mọi thói quen và sở thích của Phong đã bị cậu nắm trong lòng bàn tay. Anh thích vẽ tranh mang hơi hướng kinh dị, khi tẩy chì không thích dùng gôm mà phải dùng lõi bánh mì, khi trang trí màu thích dùng tông lạnh hơn tông nóng, khi ngắm tỉ lệ thường dùng bút chì hơn là que đo,… và rất nhiều thứ khác.
– Em có thể si mê ngắm nhìn anh cả ngày. Anh có đọc truyện “Hoàng tử bé” của nhà văn Saint Exupéry không? Mỗi ngày, mỗi giờ em lại thích anh hơn một chút, giống như cách con cáo bị hoàng tử bé cảm hóa vậy…
Trong câu chuyện này, con cáo đã nói với hoàng tử bé rằng: “Bạn đối với mình mới chỉ là một cậu bé giống như cả trăm nghìn cậu bé. Và mình không cần đến bạn. Còn bạn cũng chẳng cần gì đến mình. Mình đối với bạn chỉ là một con cáo giống như cả trăm nghìn con cáo. Nhưng, nếu bạn cảm hoá mình, tụi mình sẽ cần đến nhau. Lúc đó bạn đối với mình sẽ là duy nhất trên đời. Mình đối với bạn sẽ là duy nhất trên đời…”
Nguyên Phong tựa cằm lên vai Phong, giọng nói dần dần nhỏ đi, nhỏ đi, cho đến khi anh không thể nghe thấy gì nữa. Có lẽ một loạt biến cố xảy ra đã khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, nên đành ngủ thiếp đi.
HẾT CHƯƠNG 17