Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu - Tác giả: Hạ Vũ - Chương 83
Nghe thấy giọng nói của cô hai người ngừng động tác lại, chú Dương nhìn cô nói: “Thiếu phu nhân năm mới vui vẻ.”
Tư Ảnh quay sang nhìn cô cười nói: “Năm mới vui vẻ. Mà sớm như vậy con đã thức rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Cô đi tới bên cạnh bà, nói: “Dạ không sao, con xuống xem có phụ mẹ được cái gì không.”
Bà lắc đầu tay tiếp tục động tác còn dang dở: “Mấy cái này mẹ với chú Dương làm được rồi, việc của con là ngồi chơi thôi không cần phụ giúp gì đâu.”
Nghe bà nói như vậy cô cũng không thể đứng đây nữa nên ra phòng khách ngồi xem TV. Ngồi một lát thì cô nghe thấy trên lầu truyền tới tiếng bước chân sau đó là giọng nói của Vu Dương: “Chúc mẹ năm mới vui vẻ. Chú Dương năm mới vui vẻ.”
Cũng không biết ba người nói gì một lát sau anh đi vào phòng khách ngồi xuống cạnh cô. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Thức sớm vậy giờ có buồn ngủ không?”
Cô quay sang nhìn anh lắc đầu: “Không có đâu.”
Lúc này Tư Ảnh bước vào nhìn hai người rồi nói: “Hai đứa lên phòng ông nội kêu ba với ông nội xuống ăn sáng đi còn Vu Hạo chắc trưa mới chịu dậy nên không cần kêu đâu.”
Hai người cũng lên phòng ông nội kêu họ xuống ăn sáng. Sau khi dùng bữa sáng mọi người đều có mặt ở trong phòng khách để chúc Tết và nhận lì xì. Lúc này chuông cửa vang lên, chú Dương bước ra mở cửa. Sau đó cô nghe thấy tiếng nói của nhiều người, khá ồn ào.
Vu Hạo ngồi trên ghế nghe thấy tiếng động thì tặc lưỡi một cái: “Lại đến rồi.”
Vu Dương quay sang nhìn anh ấy, nói: “Thu lại vẻ mặt đó của em vào đi. Để ba nhìn thấy lại la cho.”
Lúc này Uyển Ngưng nhìn thấy khá nhiều người đang đứng trước cửa phòng khách cười nói chào hỏi với Vu Thành và Vu Kiến An. Có một cô gái chạy tới chỗ Vu Dương sau đó ôm chầm lấy cánh tay anh khiến cô phản ứng không kịp.
Cô nghe cô gái nó nhẹ nhàng bảo: “Anh Vu Dương, lâu rồi em mới gặp lại anh. Anh còn nhớ em không?”
Vu Dương phản ứng lại thì nhanh chóng gỡ tay con bé ra, rồi đưa tay ôm lấy eo cô nhìn cô ấy nói: “Anh vẫn còn nhớ. Vu Mộng sau này gặp anh không cần phải ôm tay như thế, vợ anh sẽ thấy không thoải mái.”
Vu Mộng nghe thế thì đưa mắt nhìn cô đang ngồi bên cạnh, cô mỉm cười gật đầu chào cô ấy. Sau đó cô nghe cô ấy nói: “Anh có vợ rồi sao em lại không biết?”
“Anh chị dâu cũng chỉ mới đăng ký kết hôn chưa tổ chức đám cưới nên em không biết cũng phải. Với lại em du học ở bên nước ngoài, tình hình trong nước sao biết rõ được nên giờ em mới biết cũng không có gì bất ngờ.” Vu Hạo ngồi cách đó không xa nói thêm vào khiến cho mọi người đều quay sang nhìn.
Uyển Ngưng thấy được ánh mắt của Vu Mộng dành cho cô là ánh mắt giận dữ, căm ghét cô. Cô không cần đoán nhìn phản ứng của cô ấy cũng biết cô em họ này có vấn đề, chắc chắn cô ấy có tình cảm với Vu Dương. Cô cũng chẳng sợ ôm lấy anh nhìn thẳng cô ấy như muốn tuyên bố chủ quyền.
Lúc này một người phụ nữ đi đến, trên người bà ta ăn mặc khá sang trọng. Bà ta đi đến chỗ bọn họ rồi nói: “Vu Dương lâu rồi cô mới gặp lại con đấy, nhìn con bây giờ đã cao lớn hơn cũng trưởng thành hơn rồi. Vu Mộng mới về nước mấy hôm, hay Tết nhất mấy đứa dẫn con bé ra ngoài chơi giùm cô đi được chứ?”
Vu Hạo ngồi nghe vậy thì định lên tiếng từ chối nhưng Tư Ảnh đã nói: “Thế cũng được, để Vu Dương, Vu Hạo với con dâu của tôi Uyển Ngưng dẫn Vu Mộng đi chơi.”
Người phụ nữ đó nghe vậy thì sắc mặt thoáng thay đổi, bà ta dời ánh mắt nhìn sang cô sau đó hỏi: “Cô gái này là vợ của Vu Dương sao?”
Vu Dương nhìn bà ta gật đầu: “Đúng vậy đó cô ba, đây là vợ con tên là Uyển Ngưng. Do mọi người đều ở nước ngoài nên gia đình con đợi Tết này thông báo cho gia đình cô biết luôn.”
Bà ấy nở nụ cười gượng chào hỏi cô, Vu Hạo đứng dậy nói: “Không phải là nói dẫn Vu Mộng đi chơi sao. Chúng ta mau đi thôi.”
Bà nghe vậy thì quay sang lay cánh tay của Vu Mộng, nói: “Con đi chơi với các anh đi, kêu các anh dẫn con đi tham quan.”
Vu Mộng nghe vậy thì miễn cưỡng đứng dậy theo sau Vu Hạo, Uyển Ngưng và Vu Dương cũng đứng dậy đi cùng. Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn người lớn.
Ở trên xe Vu Hạo là người lái xe, Vu Mộng ngồi ghế phụ còn hai người thì ngồi sau xe. Vu Hạo nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
Uyển Ngưng nắm lấy tay anh rồi nói: “Hay là chúng ta đi vào trung tâm thương mại xem xem em ấy có muốn mua gì không.”
Vu Hạo nghe thấy cũng hợp lý nên lái xe đi tới trung tâm thương mại. Trên suốt đường đi Vu Mộng hay nhắc lại những chuyện lúc nhỏ khiến cô chỉ có thể ngồi nghe chứ cũng không biết nói gì. Cũng may là trung tâm thương mại cách nhà bọn họ không xa nên rất nhanh đã tới đó.
Đi dạo bên trong trung tâm thương mại, Vu Hạo đi phía trước nhưng thường xuyên dán mắt vào điện thoại, Vu Mộng đi bên cạnh đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói cái nào cũng đẹp cũng muốn mua. Vu Dương thì đi bên cạnh Uyển Ngưng, hai người nắm tay nhau đi xem mọi thứ nhưng cũng không có hứng thú muốn mua món gì.
Lúc này có một giọng nữ vang lên phía sau lưng cô: “Xin cho hỏi, chị có phải là chị Uyển Ngưng không ạ?”
Cô dừng bước quay lại nhìn thì thấy có ba cô gái đang đứng. Cô hiện giờ đang đeo khẩu trang nên họ phải hỏi như thế là điều hiển nhiên, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
Ba người bọn họ nghe vậy thì đôi mắt sáng lên, họ đưa tờ giấy sang cười nói: “Chị Uyển Ngưng, bọn em là fan hâm mộ của chị. Chị có thể cho em xin chữ ký được không ạ?”
Cô nhận lấy bút và giấy từ họ rồi kí tên lên sau đó còn ghi thêm câu chúc mừng năm mới ở dưới chỗ kí tên. Cô trả lại cho họ: “Đây của các em.”
Một cô gái khác lấy điện thoại ra, nhìn cô nói: “Có thể chụp hình chung với chị không ạ?”
Cô gật đầu đồng ý: “Tất nhiên là được.”
Trong suốt quá trình kí tên chụp ảnh thì Vu Dương đứng bên cạnh yên lặng quan sát cũng không nói gì. Đôi mắt anh vẫn chăm chú dõi theo cô. Làm xong thì cô nhanh chóng chạy lại chỗ anh, cười hỏi: “Đợi em có lâu không?”
Anh đưa tay xoa đầu cô, lắc đầu: “Không lâu.”
Vu Hạo lúc này cũng đứng bên cạnh nói: “Được rồi, chúng ta mau đi tiếp thôi.”
Vu Mộng vừa đi vừa nói: “Cũng chỉ là mấy fan hâm mộ thôi mà, lại làm trễ thời gian của mọi người.”
Cô đang đi phía sau nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Họ là fan hâm mộ của chị nên chị dành ra thời gian chút ít cho họ. Nếu em thấy trễ nải thì em có thể đi trước, không cần ở lại đợi chị.”
Vu Dương đứng bên cạnh, sắc mặt lúc này cũng không hòa nhã như lúc nãy: “Anh đợi cô ấy là được rồi, anh không cần em phải đứng đợi.”
Thấy tình hình không được tốt, Vu Mộng cũng biết mình đã lỡ lời nên nhìn hai người họ, nhẹ giọng nói: “Em…em chỉ nói thế thôi, không có ý gì đâu. Anh chị đừng hiểu nhầm.”
Vu Hạo thấy sắc mặt con bé tái mét thì vui sướng khi người khác gặp phải họa. Đang đứng vui vẻ thì bỗng cảm nhận được ánh mắt của Vu Dương, anh hắng giọng nói: “Thôi được rồi, mới đầu năm đầu tháng chúng ta bỏ qua đi. Đừng làm không khí mất vui. Ở phía trước có tiệm kem, chúng ta qua đó đi.”