Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu - Tác giả: Hạ Vũ - Chương 80
Cô đi tới đưa tay ra, nhìn anh nói: “Anh đưa mấy túi quà cho em cầm đi. Bên trong có nhiều đồ chắc chắn sẽ nặng.”
Anh cong khóe môi nhìn cô: “Không cần đâu, mấy túi quà này cũng không có nặng như em nghĩ đâu.”
Cô nghe anh nói vậy nhưng vẫn không thu tay lại: “Không được, vẫn là đưa cho em vài túi để em cầm đi.”
Anh nhìn thấy cô như vậy thì để túi quà cầm hết một bên tay, tay trống còn lại anh đưa ra nắm lấy tay cô đang giơ ra: “Em cầm rồi. Chúng ta mau đi vào thôi, mọi người đang đợi.”
Đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đã thấy tay cô bị anh nắm lấy, đi bên cạnh anh vào bên trong nhà. Vào bên trong phòng khách cô thấy Vu Hạo đang ngồi ở trên ghế sofa trò chuyện với Vu Thành. Hai người nghe tiếng động thì quay sang nhìn, Vu Thành nở nụ cười, nói: “Về rồi đó à.”
Vu Dương gật đầu, nói: “Bọn con mới về. Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Uyển Ngưng đứng bên cạnh tay vẫn nắm lấy tay anh. Vu Thành cầm ly trà lên, nói: “Đang nói chút việc ở công ty. Hai đứa mau qua đây ngồi xuống đi.”
Vu Dương nắm tay cô đi vào dẫn đến chiếc ghế trống bên cạnh, nói: “Em ngồi xuống đi.”
Cô ngồi xuống ghế, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Vu Hạo nhìn hai người rồi hỏi: “Anh hai, chị dâu, mấy túi đồ đó là gì thế?”
Cô nghe vậy thì nhìn xuống mấy túi đồ đang đặt ở dưới: “À đây là quà Tết chị mua cho mọi người trong gia đình.”
Vu Hạo nghe vậy thì cười nói: “Thế là có quà của em phải không chị dâu?”
Cô cười gật đầu: “Tất nhiên là có rồi.”
Vu Hạo đang định nói gì tiếp thì tiếng chuông điện thoại reo lên, anh lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn người gọi đến sau đó quay sang nhìn mọi người: “Con có điện thoại, con ra ngoài nghe máy. Mọi người trò chuyện vui vẻ.”
Vu Thành nghe vậy thì gật đầu: “Được rồi, mau ra ngoài nghe điện thoại đi.”
Vu Hạo cười cười gật đầu rồi cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Vu Dương nhìn xung quanh rồi hỏi: “Mẹ đâu rồi ba? Cả ông nội nữa.”
Ông đưa mắt nhìn vào phòng bếp: “Mẹ con đang ở trong bếp nấu ăn, còn ông nội con thì đang ở trên phòng đọc sách.”
Uyển Ngưng ngồi bên cạnh nghe ông nói vậy thì nói: “Vậy con vào trong bếp xem có thể giúp gì cho mẹ không.”
Vu Dương quay sang dặn dò: “Nhớ cẩn thận đấy, đừng để bị thương.”
“Em biết rồi.” Cô nói rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Bây giờ trong phòng khách cũng chỉ còn hai người đàn ông bọn họ, Vu Thành dựa lưng vào ghế nhìn anh hỏi: “Lần này xin được nghỉ phép mấy ngày?”
Anh nhìn ông trả lời: “Con được xin nghỉ năm ngày, năm ngày sau về lại quân khu.”
Ông nghe vậy thì cũng không bất ngờ gì, mấy năm trước rất ít khi anh được nghỉ phép về đón Tết với gia đình. Ông chỉ bàn cờ đặt ở gần đó, hỏi: “Lâu rồi chúng ta không chơi cờ. Con hôm nay muốn chơi cờ không?”
Anh nhìn bàn cờ gật đầu: “Dạ được, lâu rồi con cũng không chơi.”
Ở bên trong phòng bếp, Uyển Ngưng bước vào nhìn thấy Tư Ảnh đeo trên người chiếc tạp dề hay mặc, đang loay hoay nấu ăn trong bếp. Cô đi tới bên cạnh bà, hỏi: “Mẹ có cần con phụ gì không?”
Tư Ảnh nghe thấy giọng cô thì ngừng động tác lại, quay sang nhìn cô nở nụ cười: “Uyển Ngưng về rồi đó à? Con về lúc nào thế?”
“Con cũng chỉ mới về thôi mẹ. Mẹ có cần con giúp gì không để con phụ một tay.”
Bà nghe vậy thì lắc đầu: “Không đâu, ở đây mẹ làm được. Con ra ngoài trò chuyện với mọi người đi, ở đây coi chừng trên người con bị ám mùi dầu mỡ đấy.”
Cô cười cười xắn tay áo lên, nói: “Không sao đâu mẹ. Con ở đây phụ mẹ là được rồi.”
Bà thấy cô như vậy thì cũng không ngăn cản nữa, đưa rổ rau sang cho cô: “Đây, con đem rổ rau này đi rửa cho mẹ đi.”
Cô nhận lấy rổ rau, nói: “Dạ được.”
Cô đem rổ rau đi rửa còn Tư Ảnh đứng bên cạnh nấu đồ ăn. Cô đang rửa rau thì nghe bà hỏi: “Dạo này con quay phim có phải là vất vả lắm không? Mẹ thấy con có chút gầy đi rồi.”
Cô vừa rửa rau vừa cười nói: “Đúng là dạo này con đi quay có chút mệt nhưng cũng không có gầy đi đâu. Con còn đang sợ mình tăng cân lên đấy.”
“Con thì tăng cân lên một chút nữa như vậy mới có da có thịt hơn. Mẹ thấy có mấy cô diễn viên, người mẫu, người ta kiêng ăn để giảm cân giữ dáng. Con không được như thế, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Cô đem rổ rau đã được rửa sạch xong đi tới đưa sang cho bà: “Đây mẹ, rau con đã rửa xong rồi. Với lại mẹ yên tâm con không có ăn kiêng như vậy đâu.”
Bà gật đầu hài lòng, nhận lấy rổ rau từ tay cô: “Cảm ơn con. Thế thì tốt rồi, chuyện gì chứ sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Cô nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao con không thấy chú Dương đâu vậy mẹ?”
“Ba con kêu chú ấy đi mua đồ về trang trí cho nhà cửa rồi sẵn mua thêm nguyên liệu nấu ăn.”
“Ra vậy, làm con cứ thắc mắc từ lúc về tới giờ không thấy chú Dương đâu.”
Hai người ở trong phòng bếp vừa trò chuyện vừa nấu ăn. Rất nhanh đồ ăn đã được nấu xong và dọn lên bàn, Tư Ảnh cầm dĩa đồ ăn đi tới đặt lên bàn, nói: “Uyển Ngưng à, con ra ngoài kia kêu mọi người vào ăn cơm đi. Ở đây mẹ dọn đồ ăn lên được rồi.”
“Dạ, để con đi kêu mọi người.” Uyển Ngưng nghe vậy thì gật đầu, trả lời xong thì xoay người đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra phòng khách thì thấy cảnh Vu Dương và Vu Thành đang ngồi tập trung đánh cờ, Vu Hạo thì ngồi bên cạnh nhìn hai người họ. Cô đi tới chỗ bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì Vu Dương đã ngẩng đầu lên nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Đã nấu xong rồi sao?”
Cô gật đầu: “Mẹ đã nấu đồ ăn xong rồi, mẹ kêu em ra gọi mọi người vào trong dùng bữa.”
Vu Hạo đứng dậy, vươn vai một cái cười nói: “Em vào trong phụ mẹ dọn đồ ăn đây.”
Vu Hạo nói rồi đi vào trong phòng bếp, Vu Thành đặt quân cờ xuống bàn, nói: “Vậy chúng ta mau vào trong phụ mẹ con một tay rồi ăn cơm thôi, cũng trễ rồi. Để ba lên kêu ông nội.”
Vu Dương ngồi đối diện cầm ly trà lên uống một ngụm, nói: “Không cần đâu ba. Ba cứ vào phòng bếp trước đi. Con với Uyển Ngưng đi lên lầu gọi ông nội cho.”
Ông nghe vậy thì cũng không có ý kiến gì, đứng dậy: “Vậy giao cho hai đứa, ba vào trong kia trước đây.”
Nhìn ông đi vào trong phòng ăn rồi, anh đặt ly trà lên bàn rồi đứng dậy đi đến cạnh cô: “Đi thôi, chúng ta đi kêu ông nội xuống ăn cơm.”
Cô gật đầu đi theo sau anh, anh dẫn cô đi vào bên trong thang máy. Ở đây còn có thang máy để cho ông nội thuận tiện việc đi xuống. Rất nhanh thì đã đến tầng hai, hai người từ trong thang máy bước ra. Anh nắm tay cô đi đến căn phòng ở gần cuối hành lang, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói của ông nội: “Vào đi.”
Anh mở cửa phòng ra rồi nắm tay cô đi vào trong phòng. Vu Kiến An đang ngồi trên xe lăn ở gần cửa sổ, đeo kính trên tay còn cầm quyển sách chăm chú đọc. Anh nắm tay cô đi tới gần cạnh ông nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nói: “Con với Uyển Ngưng lên đây kêu ông nội xuống dùng bữa. Mẹ con đã nấu xong món ăn rồi.”
Ông nghe vậy thì khép sách lại, quay sang nhìn hai người họ, nở nụ cười hiền từ: “Ông nội biết rồi. Uyển Ngưng về rồi đó à?”
“Dạ phải, con mới về thôi ông nội.”
“Vậy con sang đây đẩy xe cho ông nội đi.”
Cô đưa mắt nhìn anh, anh gật đầu thì lúc này cô mới đi sang phía sau xe ông rồi bắt đầu đẩy xe. Vu Dương đi phía trước mở cửa còn cô đẩy xe lăn đi theo sau. Trên suốt đường đi, cô thấy bầu không khí giữa ông nội và anh có gì đó rất lạ nhưng cũng không biết rõ là lạ ở đâu.