Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full) - Chương 323: CHƯƠNG 323: KHÔNG BIẾT HÍT THỞ
- Trang Chủ
- Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba - Hạ Thiên Tường (full)
- Chương 323: CHƯƠNG 323: KHÔNG BIẾT HÍT THỞ
“Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết”
“Đang yên đang lành tại sao miếng ngọc lại mất được chứ?”
Còn mất cả hai mảnh.
Mất sạch không còn gì nữa.
Mà ban nãy rõ ràng máy tính vang lên hai tiếng.
Trừ khi miếng ngọc quay về, nếu không sẽ sống không bằng chết, Tô Nhược Hân thẫn thờ nhìn câu nói này rồi ngẩn người.
Mất miếng ngọc thì Hạ Thiên Tường sẽ sống không bằng chết sao?
Nhưng cô đã kiểm tra qua cơ thể của anh, trừ việc ngủ không ngon giấc nên hơi mệt mỏi ra thì cơ thể không hề có dấu hiệu gì khác thường.
Điều này so với sống không bằng chết xa tít mù khơi.
Không thể nào.
Hạ Thiên Tường không thể sống không bằng chết được.
“Bức hình này đẹp không?” Tô Nhược Hân đang nhìn đăm đăm thì đột nhiên bên tai vang lại giọng quyến rũ của người đàn ông.
Tô Nhược Hân bị dọa giật mình, hoảng hốt gập màn hình laptop lại theo phản xạ, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường.
Không được hoảng, không được hoảng, không được hoảng.
Nhủ thầm ba lần không được hoảng xong, Tô Nhược Hân mới dần thả lỏng hơn, khóe môi lập tức cong lên, cô cười nhạt: “Đẹp thì đẹp thật nhưng em có ý kiến.
“Ồ, ý kiến gì?” Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nhược Hân vào lòng mình, đồng thời mở màn hình laptop vừa mới đóng lại trên đùi cô ra.
“Tại sao lại không có anh trong đây? Những bức ảnh này không hề có anh trong đó, Hạ Thiên Tường, tốt xấu gì anh cũng nên có một tấm ảnh của mình chứ, hoặc là ảnh chụp chung của hai chúng ta cũng được, vậy mà ngay cả nửa tấm cũng không có.” Tô Nhược Hân bĩu môi, nhỏ giọng kháng nghị, đồng thời trong lòng luôn ngầm ám chỉ cho bản thân không được phép nghĩ về câu nói đó nữa.
Hạ Thiên Tường giơ ngón tay rõ khớp xương, dịu dàng vuốt gương mặt của cô: “Đây là màn hình chờ đấy, anh tự ngắm bản thân thế chẳng phải ý chỉ anh đây rất tự luyến sao?”
“Phụt” Tô Nhược Hân bật cười thành tiếng: “Được thôi, anh có lý.
“Thật ra màn hình chờ có thể để hình của em mà, để hình chụp chung của hai ta cũng được.”
“Để đi, em muốn xem.” Tô Nhược Hân si mê cười nói.
Đúng vậy, cô ngay lúc này đang mang vẻ mặt mê trai vô cùng.
Tuyệt đối cô không thể để Hạ Thiên Tường phát hiện ra đáy lòng mình đang nổi sóng dữ ngay lúc này.
Miếng ngọc.
Sống không bằng chết.
Kề cận Hạ Thiên Tường như vậy khiến cô một lần nữa cảm nhận được cơ thể của anh, sau đó lập tức đưa ra kết luận, cơ thể người đàn ông này vô cùng khỏe mạnh.
Cho nên cô càng không hiểu câu nói hiển thị trên màn hình laptop vừa rồi có ý nghĩa gì.
Càng không hiểu thì càng lo lắng, càng muốn tìm ra nguyên nhân hơn.
Không biết người nói chuyện với Hạ Thiên Tường trong máy tính là ai, vậy cô chỉ có thể bắt đầu ra tay từ Hạ Thiên Tường mà thôi.
“Được, anh để luôn.” Sau đó Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, đứng dậy rời đi.
Nhưng hướng đi của anh lại là… là phòng ngủ của cô: “Hạ Thiên Tường, anh vào phòng ngủ của em làm gì vậy?”
“Đặt ảnh màn hình chờ.”
“Laptop của anh đang ở đây” Tô Nhược Hân chỉ vào máy tính của anh đang nằm trên đùi mình, cô bị anh xoay mòng mòng đến choáng váng luôn rồi.
“Ồ, anh bảo rồi anh không tự luyến, cho nên ảnh của anh đương nhiên sẽ không đặt trong máy tính của anh.”
“Anh… anh không được động vào máy tính của em.” Cuối cùng Tô Nhược Hân mới muộn màng nhận ra, lý do người đàn ông này đi về phòng cô là muốn đặt ảnh của mình thành màn hình chờ trong máy tính của cô.
Thật là, không kịp nữa rồi.
Hạ Thiên Tường đã vào được phòng cô, lúc cô đuổi theo vào trong thì máy tính đã được khởi động.
Sau đó, anh bật trình duyệt web rồi mở mail của cô lên, thoắt cái từng bức ảnh một đã được tải về thư mục trong máy tính của cô.
Sau đó lập tức biến thành màn hình chờ.
Lần này quả nhiên đều là ảnh của người đàn ông kia, không bức nào có Tô Nhược Hân cả.
“Anh… Anh đang… Hành động này có hơi vô liêm sỉ.
“Những lúc rảnh rỗi ngẩn ngơ thì nhìn màn hình chờ đi.”
Tô Nhược Hân hoàn hồn: “Anh bá đạo quá rồi đó. Bá đạo đến nỗi chỉ cho phép cô nhìn anh thôi.
“Đây không phải là bá đạo, để cho công bằng và báo đáp lại, những lúc anh rảnh rỗi cũng chỉ nhìn em thôi.” Hạ Thiên Tường xem nó như lẽ đương nhiên, anh khẽ cười.
Tô Nhược Hân cạn lời trừng mắt với anh: “Vẫn bá đạo như vậy.
Cô gái mảnh mai yếu đuối đứng ở đó với nét mặt đầy sự lên án anh, bỗng nhiên khuôn mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường tiến lại gần, khàn giọng nói: “Nếu như đây đã được gọi là bá đạo thì em vẫn chưa thấy thứ báo đạo hơn đâu, có muốn thử chút không?”
“Không… không thử đâu.” Tô Nhược Hân vội vàng lắc đầu, nếu không thì cô có cảm giác người đàn ông này chắc chắn lại nghĩ… nghĩ đến…
Đối diện với gương mặt thoáng chốc đã đỏ bừng của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lập tức buông máy tính của cô xuống, đột nhiên kéo nhẹ một cái, kéo Tô Nhược Hân ngã xuống ga giường in đầy hoa của cô, tiếp đó cảm giác choáng váng mặt mày, trời đất quay cuồng như ập tới.
Tô Nhược Hân cảm thấy khó thở.
Mỗi lần như vậy cô đều quên cả hít thở.
Cho dù là Hạ Thiên Tường đã từng nhắc nhở cô nhưng cô đều choáng váng đến mức không nhớ ra mình phải thở.
Nói tóm lại chỉ cần đối mặt với gương mặt đẹp trai, yêu nghiệt này của Hạ Thiên Tường thì cô sẽ không thở nổi.
Vì vậy mỗi lần đến giây phút này đều là Hạ Thiên Tường bất lực thả đôi môi cô ra: “Ngốc thật.”
“Anh… anh mới ngốc.” Tô Nhược Hân hít từng hơi thật sâu.
“Đến bây giờ còn không học được cách hít thở.
“Ấy, đó cũng là vì em chỉ thử chuyện này với một mình anh, em không giống anh, thường xuyên được tiếp xúc với người khác giới, rồi còn có cơ hội luyện tập, không học được không phải là lỗi của em” Tô Nhược Hân rầu rĩ cấu Hạ Thiên Tường.
“Ừm, vậy em không ngốc.” Hạ Thiên Tường khàn giọng nói, đưa tay nhẹ nhàng vuốt má của Tô Nhược Hán.
“Em không còn ngốc nữa à?” Đối với việc Hạ Thiên Tường lúc nói cô ngốc lúc lại không, Tô Nhược Hân sắp không bắt kịp suy nghĩ của người đàn ông này rồi. “Ừm, không ngốc, trừ anh ra không cho phép em tìm người đàn ông khác để luyện tập, nếu không thì em hiểu rồi đấy.” Hạ Thiên Tường dứt lời, ánh mắt dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước bụng dưới của Tô Nhược Hân, hai mắt khẽ híp lại.
Đầu Tô Nhược Hân lại quay mòng mòng, một lúc lâu mới phản ứng lại được: “Vậy anh thì sao?” Anh không cho em tìm đàn ông vậy anh cũng không thể tìm phụ nữ đâu đấy, nếu không thì không công bằng chút nào.
“Không tìm, chỉ có một mình em thôi, chỉ luyện tập với em, ừm, bây giờ nên luyện thêm một lần nữa.”
Vốn Tô Nhược Hân đang nghiêm túc lắng nghe, kết quả đột nhiên đã nghe thấy anh nói luyện thêm một lần, đợi đến khi cô phản ứng lại được thì Hạ Thiên Tường đã chặn đứng hành động của cô lại rồi…
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, hàng mi dài chạm vào gương mặt của Hạ Thiên Tường làm anh ngứa ngáy.
“Hít thở.” Đang lúc Tô Nhược Hân còn mơ màng thì mặt bị xoa một cái, đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở của Hạ Thiên Tường.
Lúc này Tô Nhược Hân mới hít thở một hơi, sau đó thì nghe thấy giọng nói khàn đặc, trầm thấp của người đàn ông: “Như vậy mới ngoan.
Nghe thấy giọng anh, cô ngơ ngác quay sang nhìn. Đây là hậu di chứng chắc chắn cô sẽ mắc phải sau mỗi lần chơi trò hôn hít với anh, đầu óc trống rỗng hồi lâu, cần một khoảng thời gian mới hoàn hồn lại được.
Đương nhiên, cô vừa tỉnh táo lại đã thấy môi anh kề xuống một lần nữa.
Tô Nhược Hân luống cuống đẩy Hạ Thiên Tường ra, chợt nghe thấy tiếng cái bụng mình rớt giá sôi lên “ục ục”.
Cô huơ nắm đấm về phía Hạ Thiên Tường: “Em đói rồi.”