Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 124: CHƯƠNG 124:
Lê Nhất Ninh rối rắm nhưng chẳng có cách nào để giải quyết, ai bảo lúc đó cô ngủ như chết rồi chi chứ.
Cô gãi đầu, lúc đang thất thần thì điện thoại rung lên, là tin nhắn Hoắc Thâm gửi tới hỏi cô dậy chưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người còn đang quay chương trình, cho dù là tình nhân nhưng vẫn phải chia phòng.
Để tránh bị nghi ngờ.
Lê Nhất Ninh trả lời tin nhắn cho Hoắc Thâm rồi mới vén chăn ra đứng dậy.
Chẳng mấy chốc chuông cửa vang lên, cô nhảy nhót đi mở cửa.
Vừa mở ra, cô đang định vươn tay đòi ôm cầu an ủi thì bị đám người phía sau lưng Hoắc Thâm làm cho giật mình.
Mạnh Lạc Xảo cười vui vẻ nhìn cô, vô cùng vui mừng: “Ninh Ninh, cuối cùng chị cũng dậy rồi.”
Lê Nhất Ninh nghẹn, dở khóc dở cười: “Sao mọi người đều đến cả rồi?”
Cố Diên Trạch nhàn nhạt nói: “Hôm nay mọi người đến đủ cả rồi, cùng nhau ăn một bữa để ngày mai sau khi ghi hình xong thì sợ là chẳng có thời gian.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức hiểu ra.
Sau khi ghi hình thì đường ai nấy đi, đúng là chưa chắc đã có thời gian tụ họp.
Khoang ngồi của mọi người khác nhau, nhất định là chẳng thể gặp mặt được.
Cô gật đầu rồi liếc nhìn Hoắc Thâm.
Anh cúi đầu cười, quay sang nhìn sang những người khác: “Mọi người đi trước đi, tôi đợi cô ấy.”
Dịch Tử Mặc nhìn chăm chằm cô hai cái, gật đầu nói: “Vậy bọn tôi qua đó trước đây.”
Mạnh Lạc Xảo nháy mắt với Lê Nhất Ninh, nói nhanh: “Ninh Ninh chị mau lên nha, em đợi chị nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
Đợi người đi cả rồi, Hoắc Thâm mới đóng cửa đi vào trong.
Lê Nhất Ninh nhìn bộ dạng này của anh, nhướng mày hỏi: “Đợi em làm gì?”
Anh mở rộng tay, tủm tỉm nhìn cô: “Vừa rồi muốn làm gì?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô cười, nhìn tư thế này của Hoắc Thâm hỏi: “Sao anh biết là em muốn ôm anh?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Bởi vì anh cũng muốn ôm em.”
Nói xong, anh vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô từ từ ma sát.
Tóc Lê Nhất Ninh mềm mại, sợi tóc đâm vào lòng người.
Có hơi ngứa nhưng Hoắc Thâm rất hưởng thụ cảm giác này.
Hai người ôm nhau một lúc, Lê Nhất Ninh mới nói: “Sao anh không nói với em là họ cũng tới đây rồi.”
Hoắc Thâm sững người, nói bằng giọng bất lực: “Ban đầu anh cũng không biết.”
Lúc đó chỉ nói là ăn cùng một bữa cơm, chứ không hề nói là muốn đi cùng anh tới đây gọi người thức dậy.
Do lúc anh vừa ra khỏi phòng thì trùng hợp đụng phải họ, cho nên…… bèn cùng tới đây.
Họ đã đề nghị như vậy rồi đương nhiên anh không thể từ chối được nên đồng ý.
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng, nằm trong lòng Hoắc Thâm: “Được rồi, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì.”
“Ừm.”
Anh vỗ đầu cô: “Đi trang điểm thay quần áo.”
Lê Nhất Ninh cười: “Vậy anh đợi em nửa tiếng nhé.”
“Được.”
Lúc hai người ra ngoài, chẳng tốn bao nhiêu thời gian vừa đủ nửa tiếng.
Mấy người Mạnh Lạc Xảo muốn ăn lẩu nên trực tiếp muốn một phòng bao, mấy người họ lặng lẽ đi vào.
Quán lẩu này là quán đông khách và nổi tiếng nhất vùng, mùi vị vô cùng ngon.
Trong đêm đông thế này, ăn lẩu là thích hợp nhất.
Mọi người ai cũng thích, cũng chẳng cần đi chọn xem ai thích ăn cái gì.
Lê Nhất Ninh lấy làm vui vẻ.
Bên cạnh cô là Hoắc Thâm, bên còn lại là Mạnh Lạc Xảo.
Quan hệ của cô và Mạnh Lạc Xảo luôn rất tốt, vừa nhìn thấy cô tới thì cô ấy đã cười nói: “Ninh Ninh mau ngồi xuống.”
Cô ấy cong môi: “Sao hôm nay nhanh như vậy?”
Trang Lam ngồi cạnh đó nhìn Lê Nhất Ninh, cười nói: “Hôm nay cô Lê trang điểm hơi nhanh.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày, trả lời một cách ôn hòa: “Không có trang điểm, chỉ tô một lớp kem chống nắng thôi.”
Mạnh Lạc Xảo trợn tròn mắt nhìn cô: “Chỉ một lớp chống nắng thôi mà có thể đẹp như vậy sao?”
Cô ấy lẩm bẩm: “Em cảm thấy thế giới này đúng là bất công mà.”
Lê Nhất Ninh phì cười, vừa định an ủi cô ấy thì Cố Diên Trạch ngồi bên kia đã nhàn nhạt cất tiếng: “Cô cũng không tệ.”
Mạnh Lạc Xảo: “? ? ?”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nghi ngờ lỗ tai mình có xuất hiện ảo giác hay không.
Cố Diên Trạch nổi tiếng độc mồm độc miệng nay lại biết khen người ta?
Đối với ánh mắt hoảng hốt kinh ngạc của hai người, Cố Diên Trạch đảo mắt bỏ lại một câu: “Ăn cũng không bịt được miệng của các cô.”
Mạnh Lạc Xảo: “…… Miệng của thầy Cố cũng chưa bịt mà.”
Cố Diên Trạch: “……”
Lê Nhất Ninh: “Ha ha ha ha ha ha.”
Cô dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Mạnh Lạc Xảo, lặng lẽ giơ ngón cái với cô ấy.
Ở đây chỉ có cô và Hoắc Thâm mới dám trêu chọc Cố Diên Trạch như vậy, tuy cô cũng dám nhưng do hai người chưa quen thuộc đến mức đó cho nên thỉnh thoảng khi chọc ghẹo vẫn sẽ chừng mực một chút.
Cô cười, nhìn Cố Diên Trạch và Mạnh Lạc Xảo đấu võ mồm mà cảm thấy vô cùng thú vị.
Hai người cãi được hai câu, Lê Nhất Ninh ngồi bên cạnh xem náo nhiệt lúc này cũng nhảy ra, dùng ‘lời chính nghĩa’ để ngăn cản hai người, tránh cho họ đánh nhau: “Được rồi được rồi, im lặng chút đi, đừng cãi nhau nữa.”
Cô kéo Mạnh Lạc Xảo: “Xảo Xảo chúng ta ăn cơm, đừng so đo với thầy Cố nữa.”
Mạnh Lạc Xảo: “Nói cũng đúng, làm trễ bữa ăn của tôi.”
Cố Diên Trạch: “? ? ?”
Anh ta ngẩng đầu, cách hai chỗ ngồi trừng mắt với Hoắc Thâm một cái.
Hoắc Thâm làm như không thấy, anh gắp đồ ăn cho cô, nhẹ nhàng dặn dò: “Ăn nhiều vào, để tránh cho buổi tối lại đói.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười cong mắt: “Được.”
So với bốn người bọn họ thì Trang Lam và Dịch Tử Mặc tương đối im lặng hơn.
Thỉnh thoảng họ có ngẩng đầu lên nhìn hai người nhưng chẳng nói gì nhiều.
Tầm mắt của Dịch Tử Mặc lơ đãng rơi trên người Lê Nhất Ninh, cô không hề phát hiện ra chỉ có Hoắc Thâm vô tình ngước mắt nhìn anh ta một cái.
Dịch Tử Mặc khựng lại, chẳng hiểu sao lại nhìn ra ý cảnh cáo trong mắt của Hoắc Thâm.
Anh ta cười khổ một tiếng, cụp mắt thôi không nhìn nữa.
Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn hồi lâu, sau đó lại dịu dàng tiếp tục nói chuyện với Lê Nhất Ninh.
Ở trước mặt anh ta, Lê Nhất Ninh chính là một đứa trẻ mãi không lớn, thích làm nũng không nói còn giống y như một ‘phế vật’ vậy.
Còn Hoắc Thâm cũng vui vẻ hầu hạ cô.
Bởi cảm thấy như vậy rất có cảm giác thành tựu.
Ăn tối xong, mọi người còn phải quay một chút tư liệu sống cho tổ tiết mục rồi mới giải tán.
Xét thấy buổi phát sóng trực tiếp ngày mai dài, mọi người chẳng còn tâm tư đi dạo phố nữa mà đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Đúng tám giờ sáng chương trình bắt đầu ghi hình, gương mặt và giọng nói của đám người Lê Nhất Ninh cũng đúng tám giờ xuất hiện trong kênh trực tiếp.
Mỗi người đều có một phòng trực tiếp riêng của mình, tất cả tập trung lại.
Để khán giả muốn xem của người nào thì xem của người đó.
Phát sóng trực tiếp được thực hiện vào ban ngày, tối đến trên tivi còn phát sóng bản đã được cắt nối biên tập lại, phải công nhận một điều vì chương trình này mà tổ tiết mục đã bỏ ra không ít vốn.
Tám giờ, đám người Lê Nhất Ninh bị dẫn vào trong một tòa thành cổ.
Mắt cô được bịt kín như cũ.
Điều khán giả nhìn thấy chính là bộ dạng mò mẩm trong bóng tối của cô cảm thấy rất buồn cười.
[A a a a a tôi tới rồi đây! !]
[Vào kênh của cô Lê mà không hề do dự! Tôi tin vào kênh của cô Lê thì sẽ sớm nhìn thấy thầy Hoắc!]
[A a a a a cho dù cô Lê đeo bịt mắt nhưng vẫn xin đẹp như thường.]
[Giờ bắt đầu rồi ư, chưa gì đã bắt đầu rồi.]
……
Lúc trong tai nghe của Lê Nhất Ninh truyền tới giọng nói có thể tháo bịt mắt, cô mới tháo xuống.
Cô quay đầu, gương mặt lập tức chạm phải ống kính.
“Hơ.” Lê Nhất Ninh kinh ngạc hô một tiếng, nhìn VJ: “Tại sao đứng gần tôi như vậy chứ?”
VJ: “Bởi vì làn da của cô Lê tốt, mọi người đều muốn ngắm.”
Lê Nhất Ninh nghẹn, liếc mắt nhìn VJ: “Nói bừa, làn da fan của tôi mới tốt á.”
VJ bật cười.
Lê Nhất Ninh cười nói: “Chào mọi người, có ai đang trong kênh trực tiếp của tôi không?”
Cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ còn chưa có ai gào thét, chúng ta có thể mặc sức chơi đùa một lúc.”
Đạo diễn: “? ? ?”
VJ: “……”
Không còn thiết tha gì nữa.jpg.
Lê Nhất Ninh phì cười, cong môi nói: “Giờ còn chưa bắt đầu đâu, mọi người có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
“Tôi ghi hình nhiều kỳ như vậy sớm đã nhìn thấu mánh lới của đạo diễn rồi, lát nữa sau khi có người hét lên thì sẽ có người biến mất.”
Fan: [Ha ha ha ha ha ha Lê Nhất Ninh buồn cười quá.]
[Lê Nhất Ninh, lúc này đạo diễn đang nhìn chị đấy, chị lại đi tiết lộ kế hoạch của tổ tiết mục ra ngoài rồi.]
[Cô Lê muốn nói gì thế, hay là nói chuyện của chị và thầy Hoắc đi.]
……
Lúc này Lê Nhất Ninh hỏi VJ: “Tôi có thể trò chuyện một lúc không? Anh có nhìn thấy fan hỏi gì không?”
VJ đáp đâu ra đấy: “Có thể.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ? Họ hỏi gì?”
Thật ra VJ không nhìn thấy đạn mạc nhưng anh ta rất rõ trong đạn mạc sẽ hỏi gì.
Anh ta nói: “Fan hỏi cô, khi nào thầy Hoắc mới tới tìm cô.”
Lê Nhất Ninh khẽ cười.
“Muốn biết thật sao?”
VJ gật đầu.
Lê Nhất Ninh sờ cằm nói: “Chỗ tôi đứng hôm nay sáng sủa có lẽ thầy Hoắc sẽ không tới đây nhanh như vậy đâu, trừ phi tôi hét lên một tiếng anh ấy sẽ tới ngay.”
VJ: “……”
Anh ta vừa muốn mở miệng thì trong tai nghe truyền tới giọng nói hổn hển của tổng đạo diễn: “Vậy cậu cứ để cô ấy kêu, tôi ngược lại muốn xem xem Hoắc Thâm có thể nhanh chóng đi tìm cô ấy không!”
Phải biết, khoảng cách bây giờ của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh là từ phía Nam tới phía Bắc của tòa thành.
Tòa thành rất lớn, đi chậm từ phía Nam tới phía Bắc cũng phải mất mười mấy phút.
VJ cũng bị lời nói của đạo diễn làm cho ngây người.
Anh ta ho một tiếng, nhìn Lê Nhất Ninh: “Vậy cô Lê thử hét một tiếng? Để gọi thầy Hoắc tới đây?”
Lê Nhất Ninh: “…… Anh bị ngốc à?”
Cô nói: “Tại sao tôi phải hét, toàn thành lớn như vậy lỡ như Hoắc Thâm cách xa tôi quá dù tôi có gọi anh ấy cũng đâu nghe thấy.”
VJ tốt bụng nhắc nhở: “Mọi người có thiết bị liên lạc mà.”
Đó là do tiết mục phát cho, lúc ấn vào tần số nào đó thì bọn họ có thể trò chuyện với nhau.
Lê Nhất Ninh liếc xéo anh ta: “Tôi không đấy.”
VJ: “……”
Lê Nhất Ninh lẩm bẩm: “Tôi phát hiện chương trình của mấy người quá đáng lắm nhá, bảo tôi gọi Hoắc Thâm tới đây lỡ như anh ấy đang ở tận bên kia khi chạy tới đây không phải mệt chết sao?”
VJ: “…… Vì cô Lê mà lo lắng, không tốt sao.”
Lê Nhất Ninh bĩu môi, nghiêm giọng nói: “Không tốt.”
Cô bỉnh thản nói: “Tôi lại không cần dùng cách này để chứng minh cảm giác khẩn trương của thầy Hoắc dành cho tôi.”
VJ: “……”
Tổng đạo diễn: “……”
Được rồi, cô đừng nói nữa! Phiền chết!
Khán giả trong kênh trực tiếp sắp bị đoạn đối thoại của họ chọc cười vỡ bụng rồi.
Lê Nhất Ninh rất biết chống đối người khác, nghe cách VJ trả lời là bọn họ biết rồi.
[Ha ha ha ha ha ha ban đầu tôi cho rằng cô Lê sẽ gọi thật đấy, kết quả không ngờ cô ấy còn có cách biện giải như thế!]
[Ha ha ha ha ha ha chắc VJ cũng hết cách rồi.]
[Nếu nói ai biết giảng đạo lý nhất, đó nhất định là Lê Nhất Ninh rồi.]
[Lê Nhất Ninh buồn cười quá đi.]
[Hu hu hu hu mọi người cảm thấy buồn cười chỉ có tôi là cảm thấy ngọt thôi sao, Lê Nhất Ninh nói như vậy chứng tỏ giữa hai người rất ngọt ngào, cô ấy suy nghĩ vì Hoắc Thâm, Hoắc Thâm khẩn trương vì cô ấy, đây là tình yêu thần tiên gì vậy chứ.]
[Haiz, thật ra tôi vẫn rất muốn nhìn thấy thầy Hoắc xuất hiện cơ.]
Lê Nhất Ninh không nhìn thấy đạn mạc nên không biết mọi người mong điều gì.
VJ bị lời cô nói chẳng còn cách nào phản bác được, anh ta lặng lẽ chuyển sang đề tài khác: “Vậy thì không gọi thầy Hoắc tới nữa.”
Lê Nhất Ninh im lặng.
Anh ta nghe chỉ thị của đạo diễn, hỏi tiếp: “Tối qua hình như cô Lê có lên hot search nhỉ.”
Lê Nhất Ninh đề phòng liếc nhìn anh ta: “Rồi sao.”
VJ sờ mũi chột dạ nói: “Chỉ muốn phỏng vấn cô Lê một chút…… có cảm giác gì khi được thầy Hoắc bế kiểu công chúa?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh nhìn VJ bằng gương mặt lạnh lùng.
“Vấn đề này của anh…… là tổng đạo diễn bảo anh hỏi đúng không?”
VJ: “……”
Fan trong kênh trực tiếp: “Ha ha ha.”
Lê Nhất Ninh cười, nhìn ống kính nói: “Tổng đạo diễn thật là chẳng thú vị, vấn đề này tôi có nhắm mắt cũng trả lời được mà.”
Cô cong môi cười phơi phới, vui vẻ nói: “Để thầy Hoắc bế mọi người một chút, không phải biết rồi sao.”
Mọi người: “……”