Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 121: CHƯƠNG 121:
Lê Nhất Ninh chớp mắt.
Hoắc Thâm xoa gương mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà phải đợi anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cứ nhìn Lê Nhất Ninh chăm chú như vậy: “Được không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Được.”
Sao có thể không đợi chứ.
Hoắc Thâm nắm tay cô, hạ giọng hỏi: “Còn muốn đi nơi nào nữa, nói hết một lượt đi.”
Lê Nhất Ninh rất nghe lời chẳng lấy làm ngại ngùng trước mặt Hoắc Thâm, căn bản những nơi cô muốn đi muốn đi trải nghiệm đều nói hết một lượt.
Thật ra trước khi xuyên tới đây, cô luôn có một tâm nguyện.
Cô chính là một con cá muối chẳng có mục tiêu gì để phấn đấu, cô chỉ muốn kiếm chút tiền du lịch năm châu bốn bể, thong thả đi qua ngày tháng.
Đời người ngắn ngủi, sống biết đủ là được rồi.
Hoắc Thâm nghe thấy rồi lần lượt ghi nhớ tất cả những nơi cô nói.
Chẳng mấy chốc, thuyền đã cập bến rồi.
Hoắc Thâm giơ tay ra, ngước mắt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh đưa tay cho anh, đột nhiên có một loại cảm giác khác lạ.
Đột nhiên cô cảm thấy cứ sống như vậy với Hoắc Thâm cũng rất tốt.
Đừng để ý nhiều như vậy, sống biết đủ là được.
Venezia không lớn, Lê Nhất Ninh luôn rất thích thành phố trên nước này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi ở trên mạng cô có nhìn thấy không ít người nhắc tới nơi này.
Sau khi xuống thuyền, cô và Hoắc Thâm không vội vàng trong lúc đó còn gặp khá nhiều du khách.
Hai người nắm tay nhau, thong thả đi dạo cảm nhận nhịp sống chậm rãi của thành phố này.
Hai người đi sâu hơn, đi tới một con hẻm nhỏ, ở giữa con hẻm đó là nước chỉ có thể dùng thuyền để đi xuyên qua.
Đây là một thành phố không có xe hơi, phương tiện giao thông chỉ có thuyền.
Lê Nhất Ninh thấy thú vị bèn kéo Hoắc Thâm đi trải nghiệm một chút, ngắm nhìn tường ngói đỏ xung quanh chỉ cảm thấy rất thú vị.
Văn hóa trong tủ kính của người nước ngoài rất có ý nghĩa, trên cửa mỗi nhà mỗi hộ gia đình đều có hoa tươi xinh đẹp khác nhau, mùi hương nồng nàn thấm vào tận lòng người.
Sau khi dạo một vòng, Lê Nhất Ninh tiếp tục kéo Hoắc Thâm đi lên đỉnh cao nhất bên đó, đứng bên trên nhìn từ cao xuống thành phố này.
Cả một buổi sáng, tâm trạng của cô đều rất tốt.
Ngay cả Hoắc Thâm cũng cảm nhận ra được.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, cong môi hỏi: “Vui vẻ như vậy sao.”
Miệng Lê Nhất Ninh ngọt như ướp mật, lúc tâm trạng tốt là lúc biết nói chuyện nhất.
“Bởi vì được ở bên cạnh anh mà.”
Hoắc Thâm: “…”
Anh bật cười, giơ tay xoa tóc cô: “Sao đột nhiên lại…”
“Sao ạ?”
Hoắc Thâm lắc đầu: “Không có gì, đêm nay em muốn nghỉ lại nơi này không?”
Lê Nhất Ninh kinh ngạc nhìn anh: “Được chứ ạ?”
“Đương nhiên.”
Im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh nhỏ giọng hỏi: “Nếu không nghĩ lại chỗ này, chúng ta đi đâu tiếp?”
Hoắc Thâm phì cười, nói ra tên của một địa điểm cho cô.
“Còn một nơi nữa, xem em muốn đi không.”
“Muốn.”
Lê Nhất Ninh nói mà không cần suy nghĩ: “Chỉ còn chưa tới hai ngày, chúng ta cứ đi tới một nơi nữa xem sao.”
Hoắc Thâm gật đầu, đồng ý mọi điều cô nói: “Được.”
Buổi trưa, hai người tìm một nhà hàng khá tốt để ăn cơm.
Ngoại ngữ của Hoắc Thâm tốt, nói rất thành thạo, thật ra Lê Nhất Ninh cũng biết nhưng có Hoắc Thâm ở đây, cô muốn hưởng thụ làm một phế vật.
Sau khi ăn cơm xong, hai người tiếp tục đi tới điểm đến tiếp theo.
Bôn ba hết hai ngày, tuy mệt nhưng mà vui.
Lê Nhất Ninh cảm thấy cùng với người mình thích ở bên nhau, bất kể là làm gì cũng đều vui vẻ.
Có điều, vừa chớp mắt thì đã đến ngày về rồi.
Lúc trở về thì nhẹ nhàng hơn, hai người ngồi máy bay tư nhân về.
Lê Nhất Ninh vừa lên máy bay là ngủ, Hoắc Thâm nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ngược lại chẳng nói gì.
Hai người tắm rửa qua loa rồi nghỉ ngơi, thẳng đến khi xuống máy bay rồi mới dậy.
Về nước rồi cũng đồng nghĩa với việc sắp bắt đầu lượt công việc mới.
Gần đây Hoắc Thâm đang xem kịch bản, bận một chút việc công ty.
Nhưng Lê Nhất Ninh thì khác, cô còn phải đi quay mấy đại ngôn nữa.
Từ khi cô xuống máy bay Tống Tĩnh đã gọi điện tới dặn dò rồi, cho cô nghỉ ngơi một ngày dùng tinh thần tốt nhất để đi quay quảng cáo.
Lê Nhất Ninh không còn gì để nói nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi chuyên gia tới mát-xa mặt, làm sạch và chăm sóc da cho cô.
Sau khi làm xong, cả gương mặt trông lại trắng nõn hơn nhiều.
Xưa kia Lê Nhất Ninh không hiểu, tại sao làn da của nghệ sĩ có thể tốt như vậy trông khi lúc nào cũng phải hóa trang, hiện tại thì cô hiểu rồi.
Tất cả đều cần bỏ tiền ra.
Quảng cáo đầu tiên là socola, Tống Tĩnh lái xe đến đón cô đi tới địa điểm quay.
“Hôm nay tới là để xem trước, nếu trạng thái tốt thì trong hôm nay là quay xong, nếu không tốt thì phải đến ngày mai mới hoàn thành.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Dạ.”
Tống Tĩnh nghiêng mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
Lê Nhất Ninh cười: “Chị Tống, chị nhìn em giống như không nghỉ ngơi đủ lắm sao.”
Tống Tĩnh nhướng mày: “Sắc mặt không tệ, còn chỗ khác thì không biết.”
Chị cười khẽ nói: “Quảng cáo socola có hai người, người đại diện là em nhưng phải quay một video tình cảm ngắn.”
“Vâng ạ.”
Chuyện này thì Lê Nhất Ninh biết.
Bình thường quay quảng cáo đều sẽ có người diễn chung, càng đừng nói là quảng cáo socola này.
Cô khựng lại hạ giọng hỏi: “Người còn lại là ai ạ?”
Tống Tĩnh im lặng chốc lát, nhìn sang cô: “Dịch Tử Mặc.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô nhìn Tống Tĩnh mà hoảng hốt không thôi giống như khó mà tin nổi.
“Ai cơ?” Cô nuốt nước miếng, vội hỏi: “Tại sao Dịch Tử Mặc lại đi đóng quảng cáo socola chứ?”
Tống Tĩnh phản bác lại cô: “Tại sao không thể, hãng socola này nổi tiếng như vậy, mời cậu ta còn có thể thu mua lượng fan nữ của cậu ấy, em nói cậu ấy tới hay không tới, hơn nữa tiền thù lao đại diện lại không hề thấp.”
Tuy nói người đại diện chính là Lê Nhất Ninh, nhưng phúc lợi dành cho Dịch Tử Mặc cũng chẳng kém.
Lê Nhất Ninh: “…”
Tuy nói thế nhưng vừa nghĩ tới sắp đóng quảng cáo chung với người quen thì cô hơi khó chấp nhận nổi.
Nhưng suy nghĩ lại bỗng cảm thấy chẳng có gì cả, đều là vì công việc thôi.
Lúc đến địa điểm quay quảng cáo, Dịch Tử Mặc và quản lý đã ở đó rồi.
Khi nhìn thấy cô, Dịch Tử Mặc mỉm cười nhàn nhạt: “Đã lâu không gặp.”
Lê Nhất Ninh tươi cười đầy mặt: “Thầy Dịch đã lâu không gặp.”
Dịch Tử Mặc nhìn cô chăm chú chốc lát rồi ‘ừm’ một tiếng.
Sau khi chào hỏi với những nhân viên công tác khác xong, chẳng mấy chốc người bên trong đều đi ra đủ cả.
Trang bìa tĩnh của nhãn hiệu socola này không khó chụp, chỉ cần hai người làm ra vẻ thân thiết một chút là được.
Dáng vẻ của cô xinh đẹp, gương mặt lại rất ăn ảnh, Dịch Tử Mặc cũng không tệ nên chẳng khó khăn gì.
Cái khó là ở thần thái của bọn họ.
Ngay lúc sắp quay video.
Lê Nhất Ninh nhìn kịch bản trong tay, khổ sở ngước mắt nhìn Tống Tĩnh một cái.
Tống Tĩnh: “…?”
Chị khựng lại, hạ giọng hỏi: “Nhìn chị làm gì?”
Lê Nhất Ninh cạn lời: “Lời thoại đóng quảng cáo socola bây giờ… đều là như vậy sao ạ?”
Tống Tĩnh chưa xem, chị nghi hoặc mấy giây rồi dựa tới nhìn lướt qua một cái.
Sau khi nhìn thấy mấy đoạn đối thoại phía trên, Tống Tĩnh chìm vào im lặng.
Chị và Lê Nhất Ninh đưa mắt nhìn nhau, yếu ớt nói: “Nói thật… đúng là có hơi sến.”
“Chỉ một chút thôi sao?”
Tống Tĩnh lập tức sửa miệng: “Rất sến, nhưng chắc là fan sẽ rất thích.”
Lê Nhất Ninh: “… Nếu em là fan, em nhất định sẽ không ăn đâu.”
Kịch bản trong tay cô là thế nào đây chứ.
-Ngọt không.
-Không ngọt bằng em.
-Em thích ăn nó nhất phải không?
-Phải, nhưng em càng thích ăn cùng anh hơn.
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô chỉ muốn hỏi xem người viết lời thoại quảng cáo là ai, tại sao lại muốn viết như vậy!!!
Ngấy như vậy, sến như vậy là định khiến mọi người ăn không nổi loại socola này sao.
Nhưng Lê Nhất Ninh chẳng chất vấn được.
Cô nghĩ ngợi, nhìn Tống Tĩnh nói: “Hay là chị đi hỏi người phụ trách xem sao?”
Tống Tĩnh ho một tiếng, cảm thấy buồn cười: “Được rồi, chị đi hỏi thử xem sao, lời thoại đúng là có phần quá đáng rồi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vô cùng quá đáng.”
Chẳng mấy chốc, Tống Tĩnh đã trở lại.
Chị bình tĩnh lắc đầu với Lê Nhất Ninh: “Không được.”
Chị nói: “Lời thoại quảng cáo trước kia của hãng socola này cũng gần giống như vậy, không thay đổi được.”
Lê Nhất Ninh: “…”
Cô ỉu xìu nhìn Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh tránh ánh mắt của cô: “Nghỉ ngơi đi, chốc nữa quay một lần cho qua là được, như vậy em sẽ không cần chán ghét lần thứ hai.”
Chị ngừng lại, vội nói: “Lại nói, em và Hoắc Thâm cũng sến như vậy mà, sao em không cảm thấy ngấy đi.”
“Vì bọn em là… vợ chồng.”
Cô nhỏ giọng nói.
Tống Tĩnh nhướng mày, thẳng thắn nói: “Trong đoạn quảng cáo này hai người là tình nhân.”
Lê Nhất Ninh: “…”
Nghỉ ngơi chẳng bao lâu, Lê Nhất Ninh và Dịch Tử Mặc bắt đầu cùng quay video quảng cáo.
Cô mặc chiếc váy màu trắng, Dịch Tử Mặc mặc tây trang, hai người đứng cạnh nhau cũng khá xứng đôi.
Lê Nhất Ninh ôm theo tâm thái một lần là qua không cần làm lại lần thứ hai, nhanh chóng quay xong đoạn quảng cáo này.
Người phụ trách ngạc nhiên nhìn cô.
“Độ chuyên nghiệp của cô Lê cao thật.”
Lê Nhất Ninh cười giả lả: “Cám ơn, là mọi người quay tốt thôi.”
Cô đưa nửa cây socola còn lại cho Tống Tĩnh: “Chị ăn đi.”
Tống Tĩnh: “…”
Dịch Tử Mặc cắn rồi, em đưa cho chị là gì?!
Còn Lê Nhất Ninh thì chẳng thể ăn rồi, cho dù không có miệng đối miệng nhưng cô cũng không thể đụng.
Thay quần áo xong đi ra, cô bất ngờ khi nhìn thấy Dịch Tử Mặc đang đứng bên cạnh… đợi mình?
“Thầy Dịch, anh có chuyện cần nói với tôi sao?”
Dịch Tử Mặc gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Cùng ăn một bữa cơm được chứ?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, hoảng hốt hỏi: “Ăn cơm gì ạ?”
Cô khẽ cười, gương mặt đẹp đẽ, mọi biểu cảm trên mặt đều khiến cả gian phòng trở nên rực rỡ sáng ngời.
Là quầng sáng chói mắt bẩm sinh đã có.
Dịch Tử Mặc nhìn mãi, biết rõ bản thân không thể sa vào nhưng vẫn không khống chế được mình.
Cho dù… nói nhiều một chút cũng được.
Thật ra nam chính của đại ngôn này không phải là anh ta.
Mà là nhân viên của công ty khác.
Dịch Tử Mặc vô tình biết được nên đã để cho quản lý dùng chút thủ đoạn lấy được đại ngôn này, đương nhiên… cũng phải đền bù một đại ngôn khác cho vị đồng nghiệp đó.
Anh ta biết bản thân có lẽ là bị quỷ ám rồi, nhưng vẫn không cầm lòng được.
Chỉ muốn đến gần cô hơn một chút.
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Lê Nhất Ninh, Dịch Tử Mặc tỉnh táo lại cười nói: “Bữa cơm hợp tác?”
Nghe xong, Lê Nhất bật cười: “Như vậy thì không cần đâu thầy Dịch.”
Cô tủm tỉm nói: “Cũng đâu phải là lần đầu hợp tác, sau này có cơ hội sẽ cùng ăn một bữa.”
Cô uyển chuyển từ chối: “Hôm nay tôi còn có chút việc, chắc là không thể đồng ý với thầy Dịch rồi.”
Cô ngừng lại bổ sung thêm: “Xin lỗi.”
Ngược lại Dịch Tử Mặc chẳng lấy làm bất ngờ, sắc mặt cứng lại: “Được, không sao.”
Anh ta nói: “Vậy thì đợi dịp khác.”
“Được ạ.”
Lê Nhất Ninh không thích ánh mắt anh ta nhìn mình lắm, cô ho một tiếng: “Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt thầy Dịch.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh kéo Tống Tĩnh và Tiểu Ngọc vội vàng rời khỏi hiện trường.
Người vừa đi, quản lý của Dịch Tử Mặc đi từ trong góc ra.
Anh ta nhìn nghệ sĩ của mình lại nhìn sang bóng lưng vừa khuất sau cánh cửa của Lê Nhất Ninh, nhắc nhở một câu: “Cậu đây là không đến đường cụt không quay đầu đúng không?”
Dịch Tử Mặc im lặng.
Người quản lý nói tiếp: “Hiện tại cô ấy là người có bạn trai, còn là người trong giới của chúng ta.”
Nghe xong, Dịch Tử Mặc ngước mắt, khựng lại hỏi: “Anh cảm thấy họ sẽ kết hôn ư?”
Quản lý: “…? ? ?”
Anh ta hoảng hốt nhìn sang Dịch Tử Mặc: “Cậu có ý gì?”
Dịch Tử Mặc lạnh nhạt nói: “Chỉ cần chưa kết hôn thì đồng nghĩa với còn hy vọng không phải sao?”
Quản lý: “Chẳng lẽ cậu định làm người thứ ba?”
“Không đâu.”
Dịch Tử Mặc nói: “Tôi có thể đợi.”
Quản lý: “…”
Anh ta đánh giá Dịch Tử Mặc một hồi, cảm thấy vô cùng bất ngờ: “… Trước giờ sao tôi không phát hiện, cậu lại thâm tình như vậy?”
Dịch Tử Mặc mặc kệ anh ta.
Quản lý thấy sắc mặt anh ta không được tốt lắm, nhắc nhở: “Cậu cảm thấy họ sẽ không kết hôn, nhưng tôi cảm thấy chưa hẳn.”
Anh ta nói: “Hoắc Thâm không phải là người xúc động nhất thời.”
Dịch Tử Mặc giữ im lặng.
Chốc lát sau, Dịch Tử Mặc nói: “Đến lúc đó hãy nói.”
Quản lý hết cách, chỉ có thể như vậy thôi.
Anh ta chỉ hy vọng Dịch Tử Mặc đừng vì mối tình huyền ảo này mà từ bỏ những gì bản thân đang có.
….
Sau khi lên xe, Lê Nhất Ninh mới cảm thấy bản thân được sống lại.
Tống Tĩnh nhìn cô: “Vừa rồi Dịch Tử Mặc nói gì với em?”
Lê Nhất Ninh yếu ớt nhìn chị: “Hỏi em có thể cùng đi ăn một bữa cơm không.”
“Em từ chối rồi.”
“Đương nhiên.”
Cô nói: “Đâu phải là mọi người cùng đi ăn, anh ta chỉ hẹn mỗi mình em, tại sao em không thể từ chối?”
Tống Tĩnh: “… Chị không có ý này.”
Chị nghĩ ngợi, nhỏ giọng hỏi: “Em không cảm thấy có chút mờ ám sao?”
Lê Nhất Ninh bình tĩnh lại, lạnh mặt nhìn chị: “Nếu em không phát hiện ra điều khác thường thì vừa rồi em đã đi rồi.”
Tống Tĩnh: “….”
Cô chỉ cảm thấy hành động này của Dịch Tử Mặc khác với bình thường nên mới làm như vậy.
Tuy bình thường cô có chút tự luyến nhưng chẳng đến mức cho rằng ai cũng thích mình…. Cô cảm thấy bản thân không hề thuộc loại đi đâu đàn ông cũng thích cho nên trước giờ chẳng bao giờ suy nghĩ tới mặt này.
Nhưng hôm nay Dịch Tử Mặc ám chỉ quá rõ ràng, cho dù cô không muốn tự luyến thì lúc này cũng phải tự luyến rồi.
Cô liếc nhìn quản lý của mình, kiêu ngạo nói: “Em muốn thủ thân như ngọc vì ông xã của em.”
Tống Tĩnh: “… Câu thành ngữ này không dùng được trong hoàn cảnh này đâu.”
“Ồ, mặc kệ đi.”
Lê Nhất Ninh nói: “Dù sao không đi chính là quyết định đúng đắn.”
Tống Tĩnh gật đầu: “Đúng là như vậy, sau này cậu ta có tìm em thì em cứ nói với chị, chị từ chối giúp em.”
“Vâng ạ.”
Một lúc sau, Tống Tĩnh đột nhiên nói: “Chị cho em một đề nghị.”
“Gì ạ?”
“Em cố gắng đừng để ông xã của em nhìn thấy quảng cáo này nhé.”
Lê Nhất Ninh: “….”
Cô cũng muốn lắm chứ, nhưng khẳng định Hoắc Thâm sẽ nhìn thấy thôi.
Chuyện này sao tránh khỏi.
Lê Nhất Ninh có chút hối hận: “Sớm biết đã hủy hợp đồng rồi.”
Tống Tĩnh: “…”
Vấn đề này không cách nào giải quyết được.
Có điều Lê Nhất ninh chẳng thể nào ngờ tới, quảng cáo socola lại tung ra nhanh như vậy.
Ba ngày sau đó lập tức quảng bá rộng rãi.
Poster cũng ra rồi, ngay cả ảnh động cũng có.
Lúc Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đang ở nhà ăn cơm, chiếc tivi ở sau lưng đang mở vừa vặn bộ phim cô đang xem quảng cáo.
Kết quả giây tiếp theo thì nhìn thấy gương mặt đó của mình…. Cô đang cầm socola ở cùng một phòng với Dịch Tử Mặc.
Đoạn đối thoại của hai người vang vọng khắp nhà ăn.
“Ngọt không.”
“Không ngọt bằng em.”
“Thích không”
“Thích, nhưng em càng thích ăn cùng anh hơn.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”