Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế - Lê Nhất Ninh (full) - Chương 119: CHƯƠNG 119:
Lê Nhất Ninh ngơ ngác mất vài giây mới tò mò hỏi: “Bạn trai thần bí… là chỉ anh sao?”
Hoắc Thâm xem lại lần nữa, suy nghĩ một hồi nói: “Nếu chẳng hiểu sai, có lẽ là nói anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lê Nhất Ninh nhìn không được cười: “Là phóng viên chụp hay là người qua đường chụp?”
“Người qua đường gửi tin tung ra.”
Lê Nhất Ninh: “Để em lên mạng xem.”
Cô lẩm bẩm: “Em còn định tạo bất ngờ cho anh đấy, sao dân mạng có thể như vậy chứ.”
Cô vừa càm ràm vừa đăng nhập vào weibo.
Bởi vì lượng tin tức một ngày rất nhiều, bình thường sau khi lướt weibo xong cô đều có thói quen đăng xuất.
Lúc này đăng nhập vào còn phải mất mười mấy giây.
Sau khi vào được, quả nhiên cô nhìn thấy được đề tài trên hot search, bên cạnh đề tài đó của cô còn được gắn một chữ ‘nóng’ màu đỏ.
Chứng minh nó có chút độ hot.
Vừa nhấn vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh chụp lén mình.
Cô vừa đi vào cửa hàng đồ nam, bên cạnh còn có hai bóng người mơ hồ của Tống Tĩnh và Tiểu Ngọc.
Nhìn kỹ hơn một chút, có lẽ là được chụp qua kính thủy tinh, trong tay cô đang cầm một chiếc áo sơ mi màu đèn cúi đầu nói chuyện với Tống Tĩnh.
Nội dung và tiêu đều của người tung tin đặt cũng vô cùng bắt mắt.
@ Đóng Góp Tin Tức Lớn V: Tin được gửi vào ngày hôm nay, có dân mạng gặp được Lê Nhất Ninh tại trung tâm mua sắm ở nước ngoài!! Không hổ là đại tiểu thư của tập đoàn Lê thị, mua đồ mà không cần suy nghĩ, nghe nói cô ấy còn tặng vài chiếc túi và quần áo cho quản lý và trợ lý! Thường xuyên hâm mộ công việc của người khác, đương nhiên đấy không phải là trọng điểm, trọng điểm là — — cô ấy vào một cửa hàng đồ nam mua hết mấy chiếc áo sơ mi làm quà tặng!! Đều là kiểu dáng trẻ trung!! Còn là thiết kế mới!! Là muốn tặng ai đây! Mọi người biết không!!
Phía dưới còn kèm theo chín tấm hình, thậm chí còn có hình động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái bức Lê Nhất Ninh cười rạng rỡ là nhìn rõ nhất.
Mặt mày cô tươi tắn, nhìn vào khiến người ta cảm nhận được tâm tình cô rất tốt.
Tin này vừa tung ra, fan phía dưới nhiệt tình bình luận.
[A a a a a a câu hỏi này tôi biết tôi biết!! Đương nhiên là mua cho bạn trai ‘thần bí’ rồi!! Thầy Hoắc của chúng ta chắc vui lắm đây!]
[Oa oa oa Cô Lê và thầy Hoắc đã đến bước mua quần áo tặng nhau rồi sao, hu hu hu hu hôm nay tôi chính là quả chanh tinh.]
[A… tôi chua rồi.]
[Mọi người đều hâm mộ thầy Hoắc, chỉ có tôi là hâm mộ trợ lý sao, người biết chuyện còn tung tin nói Lê Nhất Ninh còn mua túi ở Hermes và Chanel cho trợ lý nữa!! Công việc này tôi cũng muốn làm!]
[Lầu trên thiếu rồi, có người nói còn tặng một bộ quần áo hiệu Dior nữa kìa! Hu hu hu hu, đây là bà chủ thần tiên gì vậy.]
[Lê đại tiểu thư không hổ là Lê đại tiểu thư, tôi cũng muốn làm trợ lý.]
[A a a a a a a a giờ phút này muốn gọi Hoắc Thâm, thầy Hoắc mau ra đây, cô Lê mua quà tặng anh này.]
[Đôi tình nhân này ngọt quá rồi đó, đoán quàng rằng có khi nào thầy Hoắc ra nước ngoài thăm ban không!!]
[Hu hu hu hu cầu xin hai vị lên show hẹn hò khoe ân ái cho bọn em xem được không, em muốn xem thầy Hoắc khi yêu trông thế nào thôi!!]
…
Lê Nhất Ninh lướt xuống xem, bình luận càng lúc càng nhiều.
Đại đa số đều nói rằng muốn ăn đường của hai người, hâm mộ Hoắc Thâm và mình.
Cô bật cười nhìn về phía Hoắc Thâm.
“Anh xem bình luận chưa?”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Xem rồi.”
Lê Nhất Ninh cong môi mỉm cười: “Mọi người đều đang hâm mộ thầy Hoắc đấy.”
Hoắc Thâm gật đầu mà chẳng hề khiêm tốn: “Anh biết.”
Ánh mắt anh nhìn Lê Nhất Ninh sáng quắc: “Anh còn nhìn thấy họ nói muốn xem chúng ta lên tiết mục.”
Lê Nhất Ninh: “…? ? ?”
Cô kinh ngạc nhìn Hoắc Thâm.
Hai người nhìn nhau chốc lát, cô hậu tri hậu giác hiểu được ý người này nói.
“Ý của anh là… cái show hẹn hò lần trước không tham gia, nay anh vẫn còn muốn tham gia?”
Cô nói thêm: “Em từng hỏi bên đó rồi, một năm mới quay một mùa, nếu anh muốn tham gia cũng phải đợi tới giữa năm sau mới được.”
Hoắc Thâm: “… Đâu chỉ có đài đó mới có show hẹn hò đúng không?”
Lê Nhất Ninh: “…”
Điều này thì khẳng định không phải rồi.
Nghĩ tới lời ám chỉ của Hoắc Thâm, cô phì cười nói: “Em thật nhìn không ra.”
Hoắc Thâm nhướng mày.
Lê Nhất Ninh cười nhạo: “Thì ra anh là như vậy nha thầy Hoắc, anh không sợ fan lên án anh à?”
Hoắc Thâm bình thản nói: “Chẳng phải là họ yêu cầu sao, chúng ta chỉ thỏa mãn yêu cầu của họ thôi.”
Lê Nhất Ninh không còn gì để phản bác.
Thậm chí… cô còn bị Hoắc Thâm thuyết phục rồi.
Người này là vì muốn mình đi tham gia chương trình mà bất chấp thủ đoạn luôn rồi.
Cô cười, nhắc nhở anh: “Anh đừng quên, ai là hung thủ chân chính còn kỳ phát sóng cuối cùng đấy.”
Cô suy nghĩ rồi nói: “Nếu như trong kỳ phát sóng đó màn tương tác của hai chúng ta tạo phản ứng tốt thì chúng ta tham gia, thế nào?”
Đương nhiên Hoắc Thâm chẳng có ý kiến, dứt khoát đồng ý.
Cho dù phản ứng không tốt, Hoắc Thâm anh cũng sẽ khiến nó trở nên tốt.
Chẳng vì cái gì cả, chỉ đơn giản là muốn lên show khoe ân ái với bà xã mình mà thôi.
Đúng, chính là đơn giản như vậy.
Được một lúc, Hoắc Thâm hỏi: “Quần áo đâu?”
Lê Nhất Ninh cười: “Về rồi cho anh xem.”
Cô trêu: “Cho dù giờ cho anh xem rồi, anh cũng đâu có mặc được.”
Hoắc Thâm: “…”
Tủi thân.
Lê Nhất Ninh cười, nhìn bộ dáng này của Hoắc Thâm chỉ thấy thú vị.
Ai có thể ngờ được chứ, Hoắc Thâm của lúc riêng tư lại là như thế này.
Cô mỉm cười nhìn anh, ý cười hiện rõ trong mắt.
Hoắc Thâm để mặc cô cười, phóng khoáng để bà xã cười nhạo một lúc rồi mới nói tiếp sang chuyện khác.
Ngày đầu tiên ở nước ngoài, Lê Nhất Ninh trải qua vô cùng vui vẻ.
Còn những tin tức trên mạng, Tống Tĩnh bảo cô đừng quan tâm, quen rồi sẽ ổn thôi.
Dân mạng bây giờ đều cho rằng cô và Hoắc Thâm đang trong quan hệ bạn trai bạn gái, hai người đều là nhân vật của công chúng chẳng khác nào đứng trước đầu sóng ngọn gió đương nhiên sẽ bị nghị luận, đó là chuyện bình thường.
Lại nói chỉ bị chụp lén mà thôi, Lê Nhất Ninh chẳng làm chuyện gì xấu cả muốn chụp thì chụp đi.
Lê Nhất Ninh bày tỏ hiểu rõ, chuyện đã như vậy rồi cô còn có thể nói gì chứ.
Huống hồ làm nhân vật của công chúng rất dễ bị chụp lén.
Nhưng mà có một điều không thể tránh khỏi đó là, ngày hôm sau khi cô đi quay phim thì nhận được rất nhiều lời trêu chọc.
Da mặt Lê Nhất Ninh dày sẵn rồi, mặc kệ mọi người trêu chọc mình.
Đạo diễn nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Nhìn không ra đấy.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày, nhìn sang đạo diễn: “Nhìn không ra gì ạ?”
Đạo diễn Vương than vắn thở dài: “Tôi đặc biệt cho mọi người thời gian điều chỉnh lệch múi giờ, cô lại có tinh thần đi dạo phố.”
Lê Nhất Ninh: “… Đạo diễn Vương đừng nói vậy, chủ yếu là tôi ngủ đủ rồi.”
Đạo diễn Vương cười nhạo cô một tiếng.
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, cong môi nói: “Được rồi, hôm nay cứ để mặc đạo diễn Vương trêu chọc đấy.”
Đạo diễn Vương cười: “Nghiêm túc nào, nếu tinh thần đã tốt như vậy thì hôm nay biểu hiện thật tốt cho tôi.”
“Được ạ.”
Buổi quay phim ngày hôm nay, quả nhiên vô cùng thuận lợi.
Trải qua một tuần nghỉ ngơi, Lê Nhất Ninh chẳng hề quên nội dung kịch bản mà ngược lại phát huy còn tốt hơn trước.
Đạo diễn Vương nhìn cô mấy cái, chỉ cảm thấy diễn xuất của cô tốt hơn rất nhiều.
Có tiến bộ.
Duy chỉ có một điều khác biệt đó là không biết ai đã đắc tội với Giang Nguyên, lúc ở phim trường sắc mặt của anh ta cực tệ giống như đã giẫm phải bãi phân chó vậy.
Lê Nhất Ninh chẳng buồn để ý, sau khi quay xong thì ngồi tán gẫu với nhân viên công tác đoàn phim, ngày tháng trôi qua vô cùng thú vị.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đổi không ít nơi quay phim nhưng đều ở quanh đó.
Có lúc bọn Lê Nhất Ninh phải dậy từ bốn năm giờ sáng ngồi xe hai ba tiếng mới tới một thị trấn nhỏ, sau đó tiến hành quay một cảnh ở đấy.
Nếu so sánh thì quay phim ở nước ngoài mệt hơn trong nước rất nhiều.
May là tinh thần của mọi người không tệ, có thể kiên trì chống đỡ tiếp được.
Lúc chỉ có mấy ngày cuối cùng, cơn mệt mỏi trên mặt mọi người hiện rõ hơn, hoàn toàn không còn vẻ hứng khởi và hăng máu gà như lúc mới tới thành phố này nữa.
Lê Nhất Ninh ngồi trong xe ngáp.
Tống Tĩnh nhìn cô, hỏi: “Buồn ngủ rồi?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Có một chút.”
Đôi mắt cô ẩm ướt, hơi nước bao phủ.
Tống Tĩnh cười: “Còn ba ngày nữa, kiên trì một chút.”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, mỉm cười bình thản: “Em còn ba ngày nữa, mấy người còn lại hôm nay sát thanh cả rồi.”
“Ừm.”
Tống Tĩnh nhìn cô: “Có điều chị nghe nói Giang Nguyên sẽ ở lại tới cuối cùng.”
“Tại sao?”
Tống Tĩnh lắc đầu: “Không rõ, hôm đó nghe trợ lý cậu ấy nói với đạo diễn Vương hình như có một cảnh quay muốn bổ sung lại thì phải.”
“Ồ.”
Cô không để ý.
Tống Tĩnh nói tiếp: “Sau khi về nước chẳng có thời gian cho em chơi, sắp quay đại ngôn rồi, còn nhận được mấy thiếp mời nữa.”
“Thiếp mời gì ạ?”
“Lễ trao giải cuối năm.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “… Lễ trao giải à, chẳng lẽ em có giải gì đó ư?”
Tống Tĩnh: “…”
Chị lạnh mặt nhìn Lê Nhất Ninh: “Em không có, em chỉ đi góp vui thôi.”
“… Ồ.”
Có chút đau lòng rồi.
Tống Tĩnh mỉm cười dịu dàng: “Năm nay không có nhưng có lẽ năm sau sẽ có, cố gắng là được thôi.”
Lê Nhất Ninh cười, nói đùa: “Em còn định nếu năm nay có trao giải cho em, em sẽ nói với toàn thế giới rằng Hoắc Thâm là ông xã của em đấy.”
Lòng Tống Tĩnh căng thẳng, vội nói: “May là không có.”
Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh bổ sung: “Không phải đâu chị Tống, chị Ninh Ninh có tên trong danh sách đề cử đó ạ.”
Hai người quay đầu nhìn sang Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc nói: “Trường An Mỹ Nhân, vai diễn trong đó của chị Ninh Ninh được đề cử, hôm đó em còn nhìn thấy trên mạng có cuộc bỏ phiếu.”
Hai người sững sờ, suýt chút nữa là quên cả bộ phim này.
Trường An mỹ nhân đã kết thúc rồi, nhân vật Lê Nhất Ninh đóng chết ngay giữa phim, hôm nhân vật của cô chết còn được lên cả hot search.
Hot search là — — tân nương đẹp nhất chết rồi.
Nghe tên thôi đã rất dọa người.
Lúc Lê Nhất Ninh lên xem thì phát hiện có không ít người đang đau lòng cho An Ninh công chúa còn thuận tiện mắng Mộ Tùng Nam đến thương tích đầy mình, mắng Mộ Tùng Nam không có mắt nhìn xong mọi người lại bắt đầu mắng sang cả biên kịch, nói tại sao không cho An Ninh công chúa một kết cục tốt, tại sao muốn cô ấy chết chứ vân vân.
Cuối cùng, còn oán trách cả huynh ruột của An Ninh công chúa.
Tóm lại — — bọn họ đều không có cách nào chấp nhận được kết cục An Ninh công chúa chết.
Nhờ vai diễn đó, bất kể là tạo hình hay là diễn xuất, Lê Nhất Ninh đã lên hot search không ít lần.
Vẻ đẹp tuyệt trần cùng với phần diễn xuất đánh vào lòng người đó đều khiến khán giả động lòng, khiến họ kiềm lòng không đậu bắt đầu yêu thích.
Phó Mộng còn nhiều lần từng nói với cô, nói khán giả luôn nói so với vai nữ chính thì họ càng thích nhân vật An Ninh công chúa hơn.
Sự yêu thầm đó, sự ngây thơ cùng sự trong sáng đó đều khiến bọn họ yêu thích.
Bản thân Lê Nhất Ninh cũng rất thích vai diễn này, giống như mọi người cô cũng thích.
Rất may là cô không phụ vai diễn này, biểu hiện khá tốt.
Theo lẽ đương nhiên nên được đề cử vào danh sách nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Nghĩ xong, Lê Nhất Ninh hậu tri hậu giác ‘a’ một tiếng: “Đúng ha, quên mất tiêu.”
Tống Tĩnh gật đầu: “Nhưng hy vọng không lớn.”
Lê Nhất Ninh: “…”
Tống Tĩnh cười: “Chẳng phải muốn ngăn em tỏ tình với ông xã của em, nói với toàn thế giới đó là ông xã của em.”
Chị nghiêm túc nói: “Chủ yếu là năm nay có nhiều tác phẩm, tác phẩm tốt cũng nhiều mà diễn viên có biểu hiện xuất sắc cũng không ít, chị sợ em lấy không được.”
Lê Nhất Ninh cười: “Em biết ạ.”
Cô nghĩ rất thoáng: “Em không ôm hy vọng lớn đâu, yên tâm đi chị Tống.”
“Tâm trạng tốt mới là quan trọng nhất, năm nay không được chúng ta còn năm sau.”
“Vâng ạ.”
Ba ngày tiếp theo, cảnh quay của Lê Nhất Ninh đều là ngày đêm đảo lộn, thiếu chỗ nào thì bổ sung chỗ đó.
Cả người bị giày vò không ít, chỉ trong mắt ngày mà mắt trần cũng có thể nhìn ra được cô hơi gầy rồi.
Tống Tĩnh nhìn mà đau lòng, nhịn không được nói: “Nếu để Hoắc tổng biết được, có khi cách chức của bọn chị không chừng.”
Lê Nhất Ninh phì cười, hớp ngụm nước rồi nói: “Nào có khoa trương như vậy, lại nói, bây giờ Hoắc tổng cũng không có ở đây.”
Tống Tĩnh: “Tối nay em sát thanh, em không cảm thấy Hoắc tổng sẽ qua đây tạo bất ngờ cho em?”
Lê Nhất Ninh nói mà chẳng suy nghĩ: “Chị nào có cho em nghỉ phép đâu, anh ấy có tới cũng vô dụng.”
Tống Tĩnh: “… Nếu Hoắc tổng tới, ngược lại có thể cho em nghỉ phép hai ba ngày?”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, hỏi bằng giọng kinh ngạc: “Thật không ạ?”
Tống Tĩnh: “? ? ?”
Nhìn biểu tình này của Lê Nhất Ninh, chị có một dự cảm không tốt lắm.
“Hoắc tổng sẽ qua đây thật sao?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười cong đôi mắt: “Nếu chị cho em nghỉ phép thì đương nhiên anh ấy sẽ tới.”
“? ? ?”
Tống Tĩnh thật lòng cảm thấy, bản thân sắp nắm không được cô nghệ sĩ này rồi.
Đây là đang nói cái gì vậy.
Chị nghẹn họng, nhìn Lê Nhất Ninh đang ôm điện thoại, tốt bụng nhắc nhở: “Nhưng từ đây tới lúc em sát thanh chỉ còn năm tiếng nữa thôi, Hoắc tổng có muốn tới cũng tới không kịp đâu.”
Từ trong nước bay tới bên nay ít nhất cũng cần mười mấy tiếng.
Lê Nhất Ninh cười hì hì: “A, quên nói với chị Tống rồi.”
Cô nói bằng giọng vui vẻ: “Thật ra mấy ngày trước… Hoắc tổng đã ra nước ngoài rồi.”
Tống Tĩnh lạnh mặt nhìn cô: “Em như vậy giống quên lắm sao?”
Sao chị cảm thấy Lê Nhất Ninh đang đào hố cho mình vậy chứ.
Chẳng trách mấy ngày trước cứ chạy theo mình hỏi, quay phim xong có thể cho cô nghỉ phép ở bên này chơi hai ngày được không.
Lúc đó Tống Tĩnh cảm thấy cô chẳng có chuyện gì chỉ đơn giản là muốn chơi thôi nên không cho nghỉ phép, không bằng về nhà nghỉ ngơi hai ngày chuẩn bị tinh thần đi quay quảng cáo.
Kết quả lúc này… lại nói với chị, ông xã của cô tới rồi.
Đêm đó, cảnh quay cuối cùng của Lê Nhất Ninh kết thúc.
Lực chú ý của Tống Tĩnh đều đặt ở trên người cô, vừa kết thúc Lê Nhất Ninh lập tức nhào vào lòng người đàn ông đang đứng dưới ngọn đèn bên đường.
Chị nhìn kỹ lại, quả nhiên là Hoắc Thâm.
Trên mặt Hoắc Thâm treo nụ cười, vừa ôm người vào lòng gương mặt cũng dịu dàng hơn trước, giơ tay xoa đầu Lê Nhất Ninh.
Nhìn thấy màn này người của đoàn phim đều ganh tỵ.
Ngay cảnh quay cuối này… rốt cuộc cũng ăn được thức ăn cho chó rồi.