Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi (Truyện full) - Chương 2217
CHƯƠNG 2217
Sau đó Thẩm Trạch Hy giơ túi lên đỉnh đầu Hạ Nhiên, chỉ cần anh buông tay là canh cá sẽ đổ toàn bộ lên đầu cô.
Sau đó anh từ từ mấp máy đôi môi mỏng, chậm rãi đếm: “Một, hai…”
Tuy Hạ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không kìm được nuốt nước bọt, chờ đòn nặng nề ập xuống.
Tiếng hô “ba” cất lên nhưng canh cá không trút xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Trạch Hy lười biếng nhướng mày nhìn cô: “Biểu cảm thay đổi của cô rất thú vị, nhưng tôi không định thưởng bát canh cá này cho tóc cô, cô cho tôi xem màn kịch vừa rồi, bây giờ tâm trạng tôi rất tốt.”
Nói rồi anh bước tới, đưa canh cá cho Hạ Vũ: “Tặng anh bữa trưa.”
“Cảm ơn!” Hạ Vũ thật sự càng ngày càng thích anh, nở cười rạng rỡ.
Thẩm Trạch Hy cúi người, lại vỗ vai anh ta: “Chúc anh sớm ngày bình phục, còn nữa, anh có một người em gái tốt đấy, ví dụ như tôi, tôi có một người anh trai tốt.”
Hạ Vũ gật đầu, cầm canh cá trong tay, hai mắt vẫn nhìn anh mong ngóng, muốn xin số điện thoại của anh.
Thẩm Trạch Hy cười khẽ, cũng nói thật số điện thoại của mình cho anh ta, sau đó anh không ở lại thêm nữa mà quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Nhiên và Hạ Vũ, đang cầm điện thoại, cúi đầu cười khúc khích một mình, không biết đang nghĩ gì.
Vì tò mò nên Hạ Nhiên khẽ cúi đầu, thấy anh ta đang lưu số của Thẩm Trạch Hy, nhìn dáng vẻ mừng rỡ phấn khích của anh ta, cô không kìm được hơi ghen tỵ: “Thích anh ta đến vậy à?”
Hạ Vũ gật đầu: “Thích cậu ấy… Không thích Lục Đông Thăng…”
Hạ Nhiên đưa tay day trán: “Anh đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ nhanh vậy à?”
Hạ Vũ không nói thêm, chỉ ôm điện thoại như không nghe thấy lời cô nói.
Hạ Nhiên ngồi ở trên sofa bên kia, trên gương mặt thoáng lộ vẻ buồn rầu. Bây giờ cô ấy chắc chắn không thể lại tới cục cảnh sát nữa, vậy cô ấy còn có thể tìm được công việc gì?
Thật là lo muốn chết!
Bệnh của Hạ Vũ không thể trì hoãn được nữa, tiền thuốc men cũng không thể kéo dài thêm. Nhưng bây giờ, cô ấy thậm chí không nhận được tiền lương cơ bản duy nhất!
Hạ Nhiên cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết nữa. Cô ấy cầm túi đi ra khỏi phòng bệnh, tính tìm việc làm. Chỉ cần là nơi có thông báo tuyển dụng, cô ấy đều đã đi qua.
Tiền lương không cao, cũng chỉ chín mười triệu một tháng không tính ăn, ở. Đây là mức lương bình thường, nhưng đối với cô ấy bây giờ chỉ là giọt nước tràn ly, nhỏ tới mức không đáng tính tới!
Nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không. Cô ấy lựa chọn một công ty, sẽ bắt đầu đi làm vào ngày hôm sau.
Tới chập tối, Hạ Nhiên đi trên đường, trong ánh đèn huy hoàng lại rực rỡ. Cô khẽ thở dài, ánh mắt vừa liếc qua quán bar thì trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Cô dừng lại, đứng nguyên tại chỗ do dự, ngập ngừng như không chắc chắn, lại giống như đang đưa ra quyết định quan trọng.
Nếu muốn có nhiều tiền lại nhanh, cô không nghĩ ra được cách nào ngoài cách này.
Hạ Vũ là mạng sống của ba mẹ, cũng rất quan trọng đối với cô. Cô không thể đứng nhìn anh mình gặp nguy hiểm được.
Hạ Nhiên cắn răng, đi vào quán bar và nói thẳng với Giám đốc về ý định của mình. Cô có thể làm nhân viên tiếp rượu và bảo vệ bán thời gian.