Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu - Chương 265 - Lăng Tiêu thẹn quá thành giận thật là trăm năm khó gặp
- Trang Chủ
- Cô vợ đáng gờm của Lăng Thiếu
- Chương 265 - Lăng Tiêu thẹn quá thành giận thật là trăm năm khó gặp
Chỉ mong hắn có thể sớm thản nhiên đối mặt với lòng mình, nhưng vừa rồi hắn tắt máy là vì thẹn quá thành giận sao?
Tâm tình Đường Dật rất tốt: “Lăng gia thẹn quá thành giận, thật là trăm năm khó gặp!”
Một đêm không ngủ, hơn nữa đã nhiều ngày bôn ba, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự rất mệt, cô nằm sấp bên mép giường Mộ Tư mà ngủ thật say.
Di động của cô đã vang lên mấy lần, đều bị Mộ Tư tắt ngang, trừ nhắn trả lời Thịnh phu nhân ra thì những người khác đều không quan tâm đến, anh tắt điện thoại của cô đi.
Đầu ngón tay Mộ Tư nhẹ nhàng đảo qua quầng thâm dưới mắt Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng: “Em cần ngủ một giấc.”
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ không an ổn, bởi vì trong lòng vướng bận rất nhiều chuyện
Cô mơ thấy Tương Tuấn Tài từ chối cô, mơ thấy Chu Tín đã trở lại, thấy mình bị đuổi ra Thịnh Thế, thấy ánh mắt thất vọng của Thịnh phu nhân.
Cô còn mơ thấy Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn cô và nói: “Thịnh Hoàn Hoàn cô chống chọi không nổi, cuối cùng còn không phải lại dựa vào tôi.”
Mày cô càng nhăn chặt, bàn tay đặt trên chăn cũng siết lại thành đấm, bất lực lại kiên cường nói mớ: “Không… Tôi có thể… Tôi có thể chống chọi được…”
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói mớ, trong lòng Mộ Tư đau đớn kịch liệt, cô vốn có thể vô ưu vô lự, hiện giờ lại bị cuộc sống ép tới không thở nổi, tất cả đều do anh mang đến. Nếu năm đó người cô chọn là Lăng Tiêu hoặc là ai khác thì có lẽ hiện tại sẽ sống rất hạnh phúc!
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nhíu chặt mày, Mộ Tư đặt tay lên tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Anh tin tưởng em có thể chống chọi được, bởi vì em còn có anh, anh sẽ luôn ở bên em, để em biến thành dáng vẻ em muốn, ngủ đi… Không có việc gì… Em còn có anh…”
Dần dần, mày Thịnh Hoàn Hoàn cũng thả lỏng, hô hấp trở nên vững vàng.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn nằm ngay ở nơi mình giơ tay là có thể với tới, Mộ Tư rất muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại vào thời khắc này, đã thật lâu khoảng cách giữa anh và cô không gần đến như thế!
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc từ giữa trưa tới chạng vạng, trong phòng bệnh có hai cảnh sát tới, họ tới tìm cô và Mộ Tư ghi lời khai.
Hai mươi phút sau, bọn họ rời đi.
Hứa Trữ Viễn cho người đưa bữa tối tới, rất phong phú, nhưng hiện tại Mộ Tư chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, hơn nữa anh không thể ngồi dậy, chỉ có thể để người ta đút từng ngụm từng ngụm.
Trong phòng bệnh chỉ có cô và Hứa Trữ Viễn, hai vệ sĩ còn lại canh giữ ở ngoài cửa, chuyện đút ăn tất nhiên rơi lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn.
Giữa trưa Mộ Tư chỉ uống mấy ngụm canh, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn đút anh ăn chút cháo.
…
Trong phòng bệnh hành lang bên kia, Lăng Hoa Thanh vừa ăn một chút, hiện tại có thể ngồi dậy.
Lam Nhan đỡ ông ta xuống giường: “Bạc trai, cháu đỡ bác ra ngoài hành lang đi một chút, nằm lâu thân thể lại càng đau nhức.”
Lăng Hoa Thanh gật đầu: “Được, nghe cháu.”
Lam Nhan đỡ Lăng Hoa Thanh đi về hướng phòng bệnh của Mộ Tư, miệng lại nói: “Bạc trai, nói ra cũng khéo, vừa rồi cháu thấy được Thịnh tiểu thư ở bên này, hình như thân thích của cô ấy vào viện.”
Bước chân Lăng Hoa Thanh khựng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn?”
Lam Nhan gật đầu: “Vâng, ngay ở gian phòng phía trước kia.”
Lăng Hoa Thanh nhớ tới cuộc đối thoại hồi sáng với Lăng Tiêu, sắc mặt trầm xuống: “Cháu đỡ bác qua đó xem.”
Lam Nhan cười cười: “Vâng.”
Bệnh viện phải bảo đảm thông gió, mỗi buổi sáng lao công quét dọn vệ sinh sẽ mở cửa trong và cửa sổ ra, làm không khí được lưu thông, như vậy không khí trong phòng bệnh sẽ tốt hơn rất nhiều, người bệnh cũng không cảm thấy ngột ngạt.
Xuyên qua cửa sổ, Lăng Hoa Thanh và Lam Nhan thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang cẩn thận đút cho Lăng Tiêu ăn.
Mặt Lăng Hoa Thanh lập tức đen thui, tay siết chặt, tay Lam Nhan bị ông ta siết đau, nước mắt suýt rơi xuống.
Lam Nhan không ngờ phản ứng của Lăng Hoa Thanh lại dữ dội như thế, nhưng ngẫm lại trước kia bởi vì mưu sát gian phu nên ông ta mới ngồi tù nhiều năm như thế, trong lòng cô ta lại buông lỏng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lăng Hoa Thanh, cô ta không khỏi thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Hoa Thanh không cách nào chịu nổi chuyện này, lần này Thịnh Hoàn Hoàn xong đời, cho dù ly hôn thì chỉ sợ trước lúc đó cũng phải nếm chút khổ sở.
“Các người là ai, nơi này là phòng bệnh tư nhân, không có việc gì thì đi mau.” Vệ sĩ canh giữ bên ngoài phòng bệnh thấy hành động của hai người lạ thường thì lên tiếng xua đuổi.
Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt hung ác của Lăng Hoa Thanh, cô không khỏi cứng lại.
Ngoài phòng bệnh, Lăng Hoa Thanh hừ lạnh một tiếng: “Lam Nhan, đi.”
Hai người rất nhanh đã biến mất ở cửa sổ, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không để việc này trong lòng, cô dời mắt đi, khi đút thêm cho Mộ Tư thì anh lại lắc lắc đầu: “Anh ăn không vô.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại, anh chỉ ăn có một chút.
Mộ Tư cười cười với cô, không có sức lực mà nói: “Em đi ăn đi, ăn xong thì về nhà, em vừa nhận chức còn rất nhiều chuyện chờ em đi làm, nơi này có Trữ Viễn là được.”
Thịnh Hoàn Hoàn không từ chối, hiện tại cô thật sự hận không thể bẻ mình thành hai mảnh để dùng: “Được, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, dưỡng thương cho tốt trước, mỗi ngày tôi sẽ dành thời gian tới bệnh viện thăm anh.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không áy náy về vết thương của Mộ Tư, vợ chồng Mộ Thành Chu vốn nhắm vào anh, cô chỉ là người vô tội bị Mộ Tư liên lụy. Nhưng Mộ Tư chắn súng cho cô cũng là sự thật, về tình về lý cô cũng không thể mặc kệ anh, lương tâm của cô không cho phép.
…
“Người đàn ông kia là ai?” Trở lại phòng bệnh, Lăng Hoa Thanh nhìn Lam Nhan, ánh mắt có chút dọa người.
Lam Nhan cố nén đau đớn trên cổ tay mà nói với Lăng Hoa Thanh: “Hình như là bạn trai cũ Mộ Tư của Thịnh tiểu thư, cô và Mộ Tư ở bên nhau rất nhiều năm, đã tới lúc bàn chuyện cưới hỏi, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà Mộ Tư lại bỏ lại Thịnh tiểu thư vào ngày kết hôn.”
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh càng hung ác: “Vì sao Tiêu Nhi lại cưới nó?”
Lam Nhan lắc đầu: “Cái này cháu không rõ, nhưng A Tiêu và Thịnh tiểu thư không có tình cảm gì, mấy ngày trước A Tiêu còn đuổi cô ta ra khỏi nhà, nói vĩnh viễn không muốn gặp lại cô ta.”
“Nhưng Thịnh tiểu thư không nên làm ra chuyện này, dù sao còn chưa ly hôn với A Tiêu, nếu việc này truyền ra ngoài thì A Tiêu còn mặt mũi gì nữa? Hơn nữa bác trai xảy ra chuyên lớn như vậy thì cô ta không tới thăm bác, chỉ cách mấy gian phòng, cô ta dám…”
“Tiện nhân.” Lam Nhan còn chưa nói xong thì Lăng Hoa Thanh đã đen mặt, hất mọi thứ trên bàn xuống đất, bình hoa bị đập nát.
Lam Nhan khiếp sợ, vội an ủi: “Bạc trai xin bớt giận, dù gì A Tiêu cũng không để cô ta trong lòng, tức giận vì loại người này làm ảnh hưởng sức khoẻ thì không đáng.”
Nhưng Lăng Hoa Thanh còn chưa hả giận, cầm lấy điện thoại bên cái gối mà ném mạnh xuống đất, miệng lại mắng câu “Tiện nhân”.