Cổ Thiên Nga - Mộ Chi - Chương 96: Ngoại truyện Lâm Sơ Nguyệt (6)
Lâm Sơ Nguyệt khi ấy vẫn còn đang bận lòng, luôn nghĩ rằng mình không thể cứ mãi lưu luyến thân thể của một người đàn ông thế được. Tuy nhiên, chỉ qua một tuần ngắn ngủi, cô đã nhận ra hiện thực – trong thời gian này, cô không thể tiếp nhận bất cứ ai ngoại trừ Giang Dã.
Lòng cũng thế mà thân thể cũng thế.
Giang Dã dõi theo dáng người yểu điệu đang hòa vào màn đêm.
Độ cong nơi khóe môi dần phai, gương mặt anh toát ra vẻ hờ hững, nhưng lại ẩn giấu vẻ sắc bén.
– – Cuối cùng vẫn phải dùng đến chiêu này.
…
Khu biệt thự vốn yên tĩnh, trời lại về khuya nên chỉ còn mỗi màn đêm làm bạn.
Khi gần về đến nhà, Lâm Sơ Nguyệt dừng bước.
Cách đó chừng mười mét, có hai người đang dựa vào đầu xe, vừa nhìn đã biết là đang chờ cô.
Thấy cô trở về, Trình Kiến Nguyệt chạy vụt tới, nhìn trái ngó phải, bày ra vẻ hỏi tội, “Giang Dã đâu?”
Gió đêm hây hẩy, trăng sáng như gương, vẻ mặt Lâm Sơ Nguyệt càng thêm hờ hững và lạnh lẽo dưới ánh trăng bàng bạc.
Cô không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trình Kiến Nguyệt bằng đôi mắt lạnh lẽo.
Nhận ra giọng mình hơi hung hăng, Trình Kiến Nguyệt nói chậm lại, “Rõ ràng là chị biết tôi thích anh ấy, cớ sao cứ phải một hai giành anh ấy với tôi? Tôi không giành đồ với chị nữa, không được…”
Lâm Sơ Nguyệt ngắt lời cô, “Tôi giành đồ với cô khi nào?”
Giọng cô rét căm căm.
Trình Kiến Nguyệt ngập ngừng mấp máy đôi môi, không sao thốt nổi thành lời.
Lâm Sơ Nguyệt đi lướt qua người cô nàng, bước vào nhà.
Bên cạnh bỗng truyền đến giọng của Hứa Gia Thành.
Đúng là còn trẻ chưa hiểu sự đời, từ giọng nói đến cơ thể anh chàng như đang run lên, không sao tin được.
“Chị đang quen anh tôi thật sao?”
Lâm Sơ Nguyệt chẳng phải thiện nam tín nữ gì, hồi trẻ cô từng ngủ với đàn ông đã có bạn gái. Đương nhiên, trước đó cô sẽ hỏi anh ta có người yêu hay không, đối phương trả lời rằng không có. Nhưng khi thức dậy, anh ta lại cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh dỗ dành gọi bảo bối, cô nghe mà không nhịn được cười.
Đàn ông cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ăn trong chén còn nhìn trong nồi.
Khi ấy cô không hề có cảm giác áy náy, trái lại chỉ thấy đàn ông đúng là đồ tồi.
Nhưng sau này ngẫm lại, hành động này của cô khá là giống mấy ả “trà xanh” giả tạo trong mấy bộ phim truyền hình.
Nhưng nếu lặp lại lần nữa, cô vẫn sẽ ngủ với anh ta.
Một người đàn ông nếu đã có tư tưởng ngoại tình thì dù người đêm đó không phải Lâm Sơ Nguyệt thì cũng sẽ có Vương Sơ Nguyệt, Lưu Sơ Nguyệt, Hà Sơ Nguyệt… thay thế.
Cô chẳng qua chỉ là đối tượng xui xẻo bị một tên đàn ông tham lam chọn trúng mà thôi.
Cũng may, kỹ thuật trên giường của anh ta cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng khi đối mặt với hốc mắt đỏ bừng của Hứa Gia Hành, Lâm Sơ Nguyệt lại có cảm giác tội lỗi chưa từng có.
Rõ ràng là giữa cô và anh chàng này chưa từng hứa hẹn điều gì, thậm chí cô còn chẳng để lại phương thức liên lạc. Nhưng giờ đây, cô bỗng thấy áy náy.
Nếu là một tiếng trước.
Khi đối mặt với câu hỏi này của Hứa Gia Hành, cô vẫn có thể thản nhiên đáp không.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cô và Giang Dã đã hẹn nhau vào lần sau.
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ, nếu cô có lỡ ngủ với đàn ông có chủ, dù bạn gái anh ta có đến chất vấn thì cô vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, chứ không phải luống cuống tay chân như bây giờ.
Hứa Gia Hành có một vẻ đẹp cực kỳ nữ tính, phải nói là đẹp đếu yêu mị.
Có lẽ chàng trai này quá đẹp, đến đến độ khiến cô mềm lòng.
Lâm Sơ Nguyệt im lặng một lúc.
Đáp án quả thật đã rõ rành rành.
Nhưng Hứa Gia Hành vẫn cố chấp, một hai phải lấy được câu trả lời từ cô, “Không phải đúng không? Chị và anh tôi không quen nhau đúng không?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Bọn tôi biết nhau.”
Hứa Gia Hành, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?”
Quan hệ giữa hai người bọn họ, khó mà hình dung bởi hai chữ bạn bè.
Bạn bè bình thường?
Bạn bè bình thường nào mà lên giường rồi lại hẹn nhau lần sau tiếp tục lên giường nữa?
– – Đây đâu thể là mối quan hệ bình thường?
Suy nghĩ một lát, Lâm Sơ Nguyệt nói, “Cậu đi hỏi anh cậu thì tốt hơn.”
“… Chị nói đúng, để tôi hỏi anh ấy, để tôi đi hỏi anh ấy.” Cổ họng Hứa Gia Hành như tắc nghẹn, bàn tay siết chặt điện thoại hằn cả gân xanh, cậu ta không gọi mà chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Sơ Nguyệt, “Chúng ta…”
“Tôi xin lỗi, tôi không thích người nhỏ tuổi hơn.” Dường như đoán được cậu ta muốn hỏi gì, Lâm Sơ Nguyệt từ chối rất kiên quyết, “Trước đây không thích, sau này cũng sẽ không, và tôi cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi.”
Đường nào cũng đến La Mã.
Nhưng con đường đến trái tim Lâm Sơ Nguyệt, dù đi thế nào, dù có được rút ngắn lộ trình thì cuối cùng vẫn là ngõ cụt.
…
“Chị đang quen Giang Dã thật sao?”
“Lâm Sơ Nguyệt.”
“Chị nói đi chứ…”
Mấy ngày liền, hễ Lâm Sơ Nguyệt ở nhà là bị Trình Kiến Nguyệt chặn đường.
Cô ta cứ hỏi đi hỏi lại, hết lần này đến lần khác, nếu không nhận được câu trả lời thì sẽ không chịu bỏ qua.
Lâm Sơ Nguyệt vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hờ hững đáp lại, “Cô đi mà hỏi anh ta.”
Trình Kiến Nguyệt không có phương thức liên lạc với Giang Dã thì hỏi kiểu gì?
“Tôi hỏi chị đấy.”
“Tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của cô.”
“Lâm Sơ Nguyệt…”
Sự kiên nhẫn có hạn, cô bị bám miết gần như đã hết kiên nhẫn. Lâm Sơ Nguyệt dừng bước, gương mặt lạnh lùng, gió rét vùn vụt qua đáy mắt.
“Có cần tôi phải nhắc lại cho cô nhớ không? Tôi là chị họ của cô, cô gọi tên tôi cộc lốc trong ngay nhà tôi, cô đúng là tưởng mình thành người nhà họ Lâm rồi đúng không?”
Trình Kiến Nguyệt chưa bao giờ thấy Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng như thế, lòng dạ hoảng hốt.
Tay cô nàng run lên, “Tôi…”
Lâm Sơ Nguyệt, “Còn nữa, không phải cô đang xem mắt sao? Sớm tìm một người thích hợp làm chồng đi. Lâm gia không thể nuôi cô mãi được, cô có hiểu không?”
Trình Kiến Nguyệt rưng rưng nước mắt, “Chị chỉ ước gì đuổi được tôi đi thôi đúng không?”
“Cô họ Trình.” Giọng Lâm Sơ Nguyệt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt vẫn rét căm căm, “Mà đây là nhà họ Lâm.”
Vẫn là khác họ.
Vẻ phách lối của Trình Kiến Nguyệt cũng dần yếu đi trong sự trầm mặc, giọng điệu cũng nhỏ hẳn, “Có phải chị chưa từng xem tôi là người nhà không?”
“Tôi không chỉ có mỗi cô là em họ, tôi đã đối xử với cô đủ tốt rồi Kiến Nguyệt.” Lâm Sơ Nguyệt chưa bao giờ giấu vẻ ngạo mạn của bản thân, cũng không bao giờ kiềm chế vẻ sắc sảo của mình, “Có thể ở trong nhà họ Lâm bao năm nay, thậm chí còn được mẹ tôi sắp xếp xem mắt, Kiến Nguyệt à, có đứa em họ nào của tôi được đãi ngộ như cô không?”
“… Đúng, đúng là không ai có đãi ngộ như tôi, nhưng cô có hiểu cái khổ khi ăn nhờ ở đậu hay không? Chị cao cao tại thượng, chị là người tốt, giúp tôi sắp xếp tương lai đâu vào đấy, sao, chẳng lẽ chị còn muốn tôi cám ơn chị?”
“Cửa ở đó, cô có thể đi, không ai cản cô cả.”
Lâm Sơ Nguyệt không rảnh diễn phim thân tình với cô ta, ánh mắt lạnh đến cực điểm, “Cô ra ngoài mà xem thử, xem xem có tìm được người nào vừa có bề ngoài, tư chất, gia cảnh như mẹ tôi tìm cho cô không… Nếu cô có cốt khí thì bước ra chứng minh cho tôi thấy cô vẫn có thể sống tốt khi rời khỏi nhà tôi, cô làm được không?”
Từng chữ từng chữ đâm thẳng vào tim.
Cái gọi là thanh cao chẳng qua cũng chỉ là cái cớ của những kẻ đáng thương mà thôi.
Trình Kiến Nguyệt lặng thinh.
Giờ phút này, cô ta như con gà bị mắc mưa, vừa bết bát vừa lúng túng.
Đáy mắt Lâm Sơ Nguyệt ánh lên vẻ không nỡ, không thể đóng vai “ác” được nữa, cô chỉ đành thở dài.
Cô đi tới trước mặt Trình Kiến Nguyệt, “Hứa gia giàu có số một số hai Nam Thành có gì không tốt? Người đứng đầu Hứa gia bây giờ là Hứa Tinh Hà, sau khi kết hôn, anh ta cũng đã đổi tính, đối xử với anh em trong nhà rất tốt. Nếu cô không thích Hứa Gia Hành thì có thể đổi người khác, với điều kiện của cô thì đâu khó tìm được một người thích mình?”
Đáy mắt Trình Kiến Nguyệt dần mờ sương, cổ họng nghẹn ngào, “Vì sao tôi lại không thể ở cạnh người tôi thích chứ?”
Lâm Sơ Nguyệt khẽ cười, “Giang Dã sao?”
Trình Kiến Nguyệt, “Ừ.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Anh ta không thích cô.”
Trình Kiến Nguyệt, “Bây giờ anh ấy không thích, nhưng sau này…”
“… Trình Kiến Nguyệt, cô biết bọn tôi quen nhau thế nào không?” Lâm Sơ Nguyệt lạnh lùng ngắt lời Trình Kiến Nguyệt, sau đó phá hủy chút hy vọng mỏng manh của cô nàng, “Là tình một đêm đấy.”
“Sau đó tôi ra ngoài gặp được anh ta, bọn tôi cũng đã hẹn lần sau sẽ tiếp tục lên giường.” Lâm Sơ Nguyệt chất vấn cô ta, “Cô chắc là anh ta sẽ thích cô chứ? Cô có chắc là cô thích con người anh ta không? Anh ta cũng chẳng khác gì tôi, là một người thối nát trong mắt cô.”
Nội dung quá mức kích thích, Trình Kiến Nguyệt chấn động đến há hốc miệng, vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Sơ Nguyệt cười khẩy, sau đó thong thả rời đi trước mặt cô ta.
Bẵng đi một thời gian sau đó, Trình Kiến Nguyệt không tìm cô hỏi chuyện Giang Dã nữa.
Sau đó nữa, Trình Kiến Nguyệt ngoan ngoãn đi xem mắt.
Nghe nói cô nàng và Hứa Gia Ý đã chấm nhau.
Hứa Gia Ý.
Là bạn cấp hai với Lâm Sơ Nguyệt, tính cách ổn, vẻ ngoài tuấn tú, có điều chỉ biết mỗi việc học. Trong gia tộc thương nghiệp như Hứa gia, anh ta cũng có thể xem là một đóa hoa lạ.
Hứa gia có hai đóa hoa lạ, một là Hứa Cận Viễn, anh trai của Hứa Tinh Hà, không có hứng thú với kinh doanh không nói, ngay cả tài sản cũng chẳng thèm tranh. Còn một đóa hoa khác chính là Hứa Gia Ý.
Lâm Sơ Nguyệt thấy Hứa Cận Viễn hợp với Trình Kiến Nguyệt hơn, dù sao anh ta cũng là anh của Hứa Tinh Hà, nếu Trình Kiến Nguyệt được gả sang đó thì toàn bộ Hứa gia không ai dám khoa tay múa chân với cô nàng. Nhưng nghe nói bà chị họ Lâm Chi vừa tiến vào showbiz kia cũng đang theo đuổi Hứa Cận Viễn, nên cô cũng đành thôi.
Thị trường xem mắt không khác gì mấy quầy chuyên doanh xa xỉ phẩm.
Nếu hai bên thấy điều kiện đối phương không tệ, vẻ ngoài ưng ý, chưa đầy một tuần sẽ đến với nhau.
Một tháng sau, chưa kịp nhận tin Giang Dã nghỉ phép thì Lâm Sơ Nguyệt đã nghe thấy tin Trình Kiến Nguyệt đính hôn.
…
Giang Dã tham gia huấn luyện bí mật ở thành phố khác.
Mỗi lần huấn luyện đều kéo dài hơn một tháng, đừng nói là điện thoại, mấy nơi hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi ngay cả 4G cũng không có. Hôm vừa mới tới, sóng điện thoại chập chờn, 4G nhảy xuống còn 3G, cuối cùng mất luôn tín hiệu.
Ở đây là khu vực cao nguyên nên cũng ít người sinh sống.
Mỗi ngày bọn họ huấn luyện đến xương cốt cũng run lên, sau khi kết thúc chỉ muốn ngã lăn ra ngủ.
Trong quân đội toàn là mấy thằng nhóc loai choai nóng tính chưa ráo máu đầu.
Thỉnh thoảng cũng có vài ngày được thảnh thơi, mọi người sẽ tập trung nằm ngoài sân huấn luyện, dưới màn đêm, tắm dưới trời sao lấp lánh, cảm giác vòm trời gần hơn bao giờ hết, cũng rõ ràng hơn.
Hoàn toàn khác hẳn với trời đêm trong thành phố.
Một đám thanh niên đương độ nhiệt huyết, nói chuyện một hồi lại chuyển sang phụ nữ.
Có người khoe bạn gái.
Có đứa không có bạn gái thì khoe bạn gái cũ.
Đứa nào chưa yêu thì khoe chị gái.
Còn ai mà không có chị thì chỉ biết cười ngờ nghệch trong tiếng trêu ghẹo của mọi người.
Giang Dã nằm trên đất, miệng ngậm nhành cỏ dại, nghe trong nhóm có người khoe bạn gái mình làm người mẫu, dáng người siêu đẹp, chân vừa trắng vừa dài.
Vừa dứt lời đã bị công kích, “Thế thì cô ấy phải xui lắm mới vớ phải thằng bạn trai vừa xấu vừa đen vừa quê như cậu.”
“…”
Cậu chàng vừa nãy còn đang khoe khoang bỗng chốc nhảy dựng lên, đè tên kia xuống bụp cho vài cái.
Mọi người cười đùa vui vẻ, Giang Dã lại im lặng không nói gì.
Ánh mắt anh nhìn về phương xa, trái tim cũng bay về nơi ấy.
Không biết cô gái anh thích giờ này đang làm gì?
Tập múa?
Hay là đang ngủ.
Chắc chắn không thể đang nằm trên giường của thằng khác được.
Nghĩ đến đây, Giang Dã nghiến chặt hàm răng.
Một hồi sau, cả đám nhóc con đổ sang anh, nhao nhao hỏi, “Anh, anh có bạn gái chưa?”
“Tôi thấy rồi, anh này, màn hình điện thoại anh là phụ nữ! Đôi chân dài kia…”
“Mẹ nó mắt cậu chỉ biết nhìn chân con gái người ta thôi đúng không? Sao cậu hạ lưu thế hả?”
“Mẹ gì? Chẳng phải là do nhìn lén sao! Chưa kịp nhìn mặt cô ấy thì anh tôi đã khóa màn hình rồi, cậu trách tôi ư?”
“…”
“…”
Cãi qua cãi lại một hồi, cả đám ồn ào hẳn.
“… Yên lặng coi! Nghe anh chúng ta nói được không?”
“Đúng đúng đúng, anh…”
Giang Dã bắt chéo hai chân, bộ quân trang trên người khiến anh trở nên phóng túng tự do, yết hầu nhấp nhô, rồi anh khẽ bật cười.
“Mắt tốt đấy.”
“Má nó!!!”
“Đúng là bạn gái rồi!!!”
“Chị dâu, chị dâu đấy!!!”
“…”
“…”
Tiếng ồn ào tranh cãi còn to hơn tiếng chó sủa.
Giang Dã cười, “Đừng có la lối om sòm nữa, nửa đêm nửa hôm rồi, mấy cậu định đánh thức thôn dân dưới chân núi cả à.”
Đám người nhốn nháo hỏi anh chị dâu thế nào, sao hai người lại quen nhau…
Giang Dã chống tay xuống đất, ngồi dậy.
Đôi mắt một mí hẹp dài hơi nheo lại, như cười như không trông cực kỳ ngang tàng.
“Quen nhau thế nào à? — Cứ thế quen nhau thôi.”
“Có xinh không? — Xinh như tiên.”
“Làm nghề gì? — Múa ba lê.”
“Vũ công ba lê ngoan ư? — Ông chưa thấy ai lì như cô ấy.”
Nói đến đây, anh phun nhánh cỏ dại ra, nghiến răng ken két nói, “Chờ ông kết thúc đợt huấn luyện này, để xem cô ấy lại giở trò gì.”
…
Cuộc huấn luyện bị mật kéo dài hơn một tháng đã kết thúc.
Giang Dã nhận lại điện thoại.
Trước khi khởi động máy, anh hít một hơi thật sâu.
Đừng như mấy thằng choắt con chưa gặp phụ nữ bao giờ, cũng đâu phải không có ai chờ anh trả lời.
Đừng sốt sắng.
Đừng kích động.
Sau khi tự an ủi bản thân, anh khởi động điện thoại.
Màn hình sáng lên.
Anh kiên nhẫn chờ thêm hai phút, sau đó bấm vào Wechat.
Bên trong, trống rỗng, không có tin nhắn mới nào.
Anh lại xem mục tin nhắn điện thoại.
Vẫn không có tin gì.
Không có tin nhắn chưa đọc.
Nói cách khác. Anh huấn luyện một tháng trời, Lâm Sơ Nguyệt cũng vất anh ra khỏi đầu đúng một tháng, bỏ quên anh ở xó xỉnh nào rồi.
Giang Dã cười rồi lại cười.
Có người đi tới lấy đồ, trông thấy nụ cười này của anh mà nổi cả da gà.