Cổ Thiên Nga - Mộ Chi - Chương 95: Ngoại truyện Lâm Sơ Nguyệt (5)
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, tiếng chuông điện thoại vang lên cực kỳ chói tai.
Lâm Sơ Nguyệt tỉnh táo lại, nhắc anh, “Nhận máy đi.”
Giang Dã cũng phối hợp lui ra.
Không vì gì khác, anh chỉ sợ bên bộ đội có việc gấp gọi anh trở về.
Tuy được nghỉ phép, nhưng thân là quân nhân, anh luôn trong trạng thái chờ lệnh.
Không ngờ người gọi đến lại là Hứa Gia Hành.
Lâm Sơ Nguyệt cũng nhìn thấy, cô hời hợt nói, “Anh nhận đi, biết đâu có chuyện gì gấp thì sao?”
Giang Dã cau mày, ngồi dậy bước xuống xe.
Đầu bên kia không phải giọng của Hứa Gia Hành mà là Trình Kiến Nguyệt, “Anh Giang Dã, anh đang ở đâu thế? Có tiện gặp mặt không, chỉ gặp một lần…”
“… Không tiện.”
Một thoáng im lặng.
Đầu bên kia đổi sang giọng của một người khác.
“Anh.”
“Ừ.”
“Anh đang ở đâu thế?”
“Sao, muốn quản tôi à?”
Hứa Gia Hành, “Em nào dám, em chỉ quan tâm anh thôi mà.”
Giang Dã thong dong đáp, “Không phải cậu đang xem mắt sao? Lo nói chuyện với con gái nhà người ta đi.”
Hứa Gia Hành lập tức phủi sạch quan hệ, “Em không có ý gì với cô ta cả.”
Giang Dã cười gằn, “Thế cậu có ý với ai?”
Điện thoại đang mở loa ngoài. Trình Kiến Nguyệt vừa nghe thấy thế, sắc mặt bỗng chốc thay đổi ngay lập tức.
Bàn tay để xuôi bên người cuộn chặt thành nắm đấm, móng tay như ghim sâu vào lòng bàn tay.
Cơn khủng hoảng từ sâu trong lòng như nhấn chìm cô ta vào đại dương sâu thẳm, cảm giác ngột ngạt dâng lên, tim gan phèo phổi khó chịu kinh khủng.
Trình Kiến Nguyệt cất giọng run run, nhả từng chữ một, “Anh và Lâm Sơ Nguyệt đang quen nhau đúng không?”
Lần này, không chỉ có cô nàng, mà Hứa Gia Hành ngồi bên cạnh cũng sầm mặt.
Hứa Gia Hành, “Cô có ý gì?”
Trình Kiến Nguyệt chẳng thèm để ý đến anh ta, cất giọng hùng hổ chất vấn Giang Dã, “Lâm Sơ Nguyệt nói anh từng ở cạnh chị ta vào cái ngày chị ta về nước, có thật không? Em đợi anh lâu như thế mà anh lại chẳng quan tâm, anh ở cạnh chị ta thật sao?”
Giang Dã nhíu chặt hàng mày.
Anh cất giọng nặng nề, “Trình Kiến Nguyệt, một vừa hai phải thôi.”
Trình Kiến Nguyệt như muốn phát điên, “Anh quen chị ta thật sao?”
Giang Dã, “Ông đây quen ai cần cô cho phép sao?”
Trình Kiến Nguyệt bị dập tắt khí thế, ngập ngừng nói, “… Em không có ý đó.”
Giang Dã, “Bớt xen vào chuyện của tôi đi, Trình Kiến Nguyệt. Tôi niệm tình cô là con nít, lại từng lớn lên cùng nhau, thấy cô trẻ con nên tôi không muốn so đo, nhưng tôi không so đo thì lại khiến cô có suy nghĩ vớ vẩn.”
Anh ghìm lại cơn giận, lặp lại câu nói sau bao năm trời, “Tôi không có ý với cô, cô đừng phí công quan tâm tôi nữa, vô dụng thôi!”
Lửa giận chất chứa bên trong lời nói này cao gấp mấy lần vừa nãy.
Sau khi bình tĩnh lại, anh xoay người, chợt trông thấy cửa sổ hàng ghế sau đã được hạ xuống, Lâm Sơ Nguyệt đang ghé người lên ô cửa.
Cô mỉm cười hỏi, “Người theo đuổi anh à?”
Vờ như mình chẳng biết Trình Kiến Nguyệt là ai.
Giang Dã khom người, mặt đối mặt với cô, như cười như không, “Em ghen à?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Anh tự tin nhỉ.”
Giang Dã, “Tôi cho rằng, em đang ghen.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Tôi cho rằng, anh hẳn phải biết tôi không có ý gì với anh.”
Giang Dã ngước lên, vẻ lạnh lùng trong mắt đã bị anh giấu đi, “Nếu không có gì, vì sao tối hôm ấy ở quán bar em lại đi theo tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt thẳng thắn đáp, “Đêm đó thì có ý, làm xong rồi thì không thấy thích nữa.”
Giang Dã, “Em vẫn luôn thế sao?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Đúng vậy.”
Giang Dã, “Không thay đổi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Tôi sẽ không vì một ai mà thay đổi.”
Giang Dã gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“… Hả?”
Anh bình thản tiếp nhận khiến Lâm Sơ Nguyệt hốt hoảng.
Giang Dã buồn cười, “Sao thế?”
Nhận ra phản ứng của mình như có vẻ mất mát, cô hấp háy đôi mắt, cố phủi sạch quan hệ hai người, “Nếu đã thế thì anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, dễ hợp dễ tan.”
Lâm Sơ Nguyệt đưa tay toan mở cửa xe.
Cửa vừa mở đã bị một lực kéo mạnh lại.
“Tôi muốn xuống xe.”
“Về nhà sao?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Còn sớm, dạo một lúc nhé?”
Đối với Lâm Sơ Nguyệt thì giờ này quả thật vẫn còn sớm chán.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, hỏi, “Đi đâu?”
Giang Dã không đáp mà hỏi lại, “Nghe nói em tốt nghiệp viện múa?”
Lâm Sơ Nguyệt. “Sao anh biết?”
Giang Dã, “Diễn viên múa chính trẻ nhất của vũ đoàn ba lê Nam Thành, cái danh này của em đúng là chất thật đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Điều tra tin tức của tôi rồi à?”
Giang Dã, “Không tính là điều tra, hôm đó đi đón em gái vừa hay nhìn thấy hình em trên bảng thông tin trường.”
Em gái.
Em gái gì.
Em gái ruột hay em gái mưa?
Lâm Sơ Nguyệt ghìm lại cơn xao động, dặn lòng không được hỏi thêm.
Dù sao cô cũng đã nói cô không có ý gì với anh rồi.
Lâm Sơ Nguyệt bâng quơ, “Trễ vậy rồi anh còn định đưa tôi đến viện múa ư?”
Giang Dã quay trở lại ghế lái, “Không phải bên cạnh viện múa là học viện thể thao sao?”
Dừng một lúc, anh nói tiếp, “Giờ này mà đến đó biết đâu lại gặp được vài cậu sinh viên.”
Cô nhướng mày, “Định tìm đàn ông cho tôi à?”
“Đúng vậy.” Anh quay ra sau, ánh mắt lạnh lùng ấy bất chợt lại dịu dàng đến lạ thường trong đêm tối, anh nhìn cô, cất giọng không cho phép phản kháng, “Lên trước mà ngồi.”
“Ngồi ghế sau được rồi.”
“Tôi không phải tài xế của em.” Anh nói, “Lên đây.”
“…”
Cô chỉ chần chừ nửa giây.
Nửa giây sau đã nghe anh nói, “Lâm Sơ Nguyệt, nếu em không chịu lên thì tôi sẽ ôm em lên đấy.”
“Đồ lưu manh.”
Lâm Sơ Nguyệt mắng xong, ngoan ngoãn bước xuống xe mở cửa ghế lái phụ.
Rõ ràng không phải thế này.
Cô nên xuống xe luôn mới đúng.
Cửa sổ xe được hạ xuống, mưa vừa mới tạnh nên hơi ẩm vẫn còn lảng vảng trong không khí, làn gió vừa ẩm vừa lạnh làm rối cả mái tóc của cô.
Sao cô vẫn còn ngồi trên xe anh?
Hơn nữa lại còn nghe lời anh như thế?
Lâm Sơ Nguyệt nghĩ mãi mà không ra.
Cô dời tầm mắt, hờ hững nhìn lướt qua một bên mặt của anh, nhưng không khéo lại bị anh bắt gặp.
“Nhìn tôi làm gì?”
“Tôi đang nghĩ, anh thường đến viện múa lắm hả?” Trong xe im lặng đến kỳ dị, khiến đầu óc đang bực bội càng thêm khó chịu, chẳng bằng nói mấy câu để giải tỏa sự lúng túng của cô.
“Không, bình thường tôi đều ở trong bộ đội.” Giang Dã nói, “Hôm đó đúng lúc mẹ tôi gọi nói em tôi giận dỗi bạn cùng phòng nên đòi dọn ra ngoài, tôi qua đón con bé.”
Hóa ra là em ruột.
Lâm Sơ Nguyệt híp mắt, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, mang theo ý cười khó phát hiện.
Ngay bản thân cô cũng không hề nhận ra rằng vẻ mặt căng cứng của cô giờ đây đã được thả lỏng đi nhiều.
“Em gái anh cũng học múa sao?”
“Sao có thể, con nhóc ấy từ nhỏ đã loi choi, làm sao có thể chăm chỉ tập múa được.” Giang Dã nói, “Nó học biên đạo ở học viện Sáng tạo.”
Lâm Sơ Nguyệt thờ ơ đáp lại.
“Nhưng hồi xưa đi học em cũng cãi nhau với bạn cùng phòng chứ?”
“Tôi không ở trong trường.”
“Ở ngoài à?”
“Ừ.”
“Chẳng phải phiền lắm sao?”
“Ở ký túc xá càng phiền hơn.” Lâm Sơ Nguyệt nói, “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mọi người khác nhau, thói quen sinh hoạt khác nhau, mà tôi sẽ không thay đổi thói quen của mình vì người khác, cũng không cần người ta hi sinh vì mình.”
Lạnh lùng, xa cách.
Giang Dã cười, “Hóa ra là thế, bảo sao con nhóc kia một hai đòi dọn ra ngoài ở. Tôi không cho thì con bé khóc lóc kêu la bảo tôi không xứng làm anh nó.”
Lâm Sơ Nguyệt nói, “Em ấy lớn rồi, có suy nghĩ riêng, vì sao anh cứ phải can thiệp?”
Giang Dã gật đầu, “Em nói rất đúng.”
Lâm Sơ Nguyệt chợt đờ người.
Mấy lời này sao có cảm giác như cô đang giúp chồng dạy con thế?
Có lẽ do trò chuyện dọc đường đi nên thoắt cái đã đến khu vực cạnh viện múa.
Viện múa và học viện thể thao chỉ cách nhau một con đường.
Hơn mười giờ đêm, khu phố ẩm thực bên cạnh toàn là nam sinh từ trường thể thao, cậu nào cũng tráng kiện, dáng người cao ráo, chân dài miên man, nếu bàn về độ đẹp trai thì họ lại thiên về kiểu sức sống tràn trề, điều này đã hấp dẫn ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt.
Tuổi trẻ.
Tuổi trẻ chính là cái vốn.
Thật ra cô vẫn còn rất trẻ, nhưng nhìn mấy cậu chàng sinh viên đương độ hai mươi này, cô lại có cảm giác mình đã già rồi.
Vừa đi vào trong, Giang Dã vừa hỏi cô, “Quán nào ngon?”
Lâm Sơ Nguyệt im lặng, “Anh đến đây ăn cơm đấy à?”
Giang Dã, “Đói rồi thì phải ăn chứ.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Anh chưa ăn tối sao?”
Giang Dã, “Chưa.”
“…”
Lâm Sơ Nguyệt hiếm khi ăn mấy quán ven đường thế này, cô học múa, từ nhỏ đã có chuyên gia dinh dưỡng chăm lo chế độ ăn uống. Đồ ăn ở mấy quán gần trường nhiều dầu mỡ, người được chiều chuộng sinh hư như cô chỉ cần ăn một bữa thôi là lại đau bao tử.
Bên cạnh đó cũng có những quán nấu đồ thanh đạm, ví dụ như quán cháo.
Cô chỉ về một phía, “Quán cháo kia cũng được lắm.”
Giang Dã nhíu mày, “Quá thanh đạm.”
Nhận ra anh không vui, cô vờ rụt tay lại, “Không ăn thì thôi.”
Cổ tay bị anh nắm chặt giữa không trung.
“… Đi thôi.”
Anh cầm tay cô đi về phía quán cháo.
Đi xuyên qua biển người mênh mông, toàn bộ tâm trí của Lâm Sơ Nguyệt đều dồn hết lên bàn tay đang được anh nắm lấy kia.
Cô không hiểu sao anh lại có thể tự nhiên như thế?
Càng không hiểu vì sao cô lại không giãy ra.
Giờ này, quán cháo đã chật kín khách.
Gần như đều là nam sinh, bầu không khí như bị hormone nam tính xâm chiếm.
Cũng khó trách, nữ sinh viên viện múa xưa nay luôn ăn kiêng, một năm ăn dăm ba lần bữa khuya cũng đã xem là một điều xa xỉ.
Đúng lúc có một bàn khách vừa ăn xong, Giang Dã kéo Lâm Sơ Nguyệt đi đến lấy chỗ.
Anh gọi đại một phần cháo hải sản, sau lại hỏi Lâm Sơ Nguyệt, “Em muốn ăn gì?”
Lâm Sơ Nguyệt lắc đầu, “Tôi không ăn.”
Giang Dã, “Uống rượu không?”
Lâm Sơ Nguyệt buồn cười, “Ai lại đến quán cháo uống rượu hả?”
“Chẳng phải là vì em không chịu ăn gì sao?” Giang Dã ngả người ra sau, kỳ lạ thật, xung quanh đều là nam sinh viên trẻ trung, nhưng anh không hề thua kém bọn họ. Gương mặt lạnh lùng với những đường nét rắn rỏi, lộ ra vẻ nghiêm nghị.
“Hình như ngoài rượu ra thì em chẳng thích gì nhỉ?”
“Không.”
“Chơi đùa đàn ông có tính là một loại sở thích không?”
Lâm Sơ Nguyệt thờ ơ đáp lại.
Giang Dã cụp mắt, lẳng lặng nhìn cô.
Mặt cô rất nhỏ, đuôi mắt dài càng khiến gương mặt thêm lạnh lùng. Khi nói lời này, cô chẳng hề ngại ngùng, thẳng thừng không chút e dè.
Dù đang ở nơi đông người, cô cũng chẳng thèm giả vờ giấu giếm.
Đúng lúc này, nhân viên mang niêu cháo lên, phá vỡ bầu không khí gượng gạo giữa hai người.
Lúc ăn cháo, Giang Dã có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét xung quanh, ai nấy đều nhìn cô.
Vốn đang trong tình huống “sư nhiều cháo ít”, hơn nữa đây lại còn là một cô gái xinh đẹp, các nam sinh hiển nhiên đều muốn ra tay.
Lòng xuân chộn rộn chợt tắt ngúm khi nhìn thấy Giang Dã.
“Tiếc thật.”
Cô bỗng lên tiếng.
Giang Dã hỏi, “Tiếc cái gì?”
Lâm Sơ Nguyệt ra chiều tiếc nuối, “Nhỏ quá.”
Giang Dã hiểu ý cô – tuổi tác quá nhỏ.
Tuổi nhỏ không hẳn là ngây thơ, nhưng tuổi nhỏ sẽ đặt nặng tình cảm, nhất là khi gặp một cô gái như cô, khiến bọn họ say đắm quên lối về.
Không nên trêu chọc, khiêu khích làm gì.
Anh cũng đã hai sáu, nhưng chẳng phải vẫn say mê nhiệt độ cơ thể của cô hay sao?
Anh đã thế thì đừng nói đến đám nhóc con chưa ráo máu đầu này.
Giang Dã ung dung đáp lại, “Chỗ đó không nhỏ là được.”
Lâm Sơ Nguyệt nín bặt.
Cô hít sâu một hơi, chẳng buồn để ý đến anh nữa, lên tiếng giục, “Ăn nhanh lên còn đi.”
“Đi đâu?”
“Quán bar.”
“Ở đây nhiều đàn ông thế mà vẫn không đủ để em chọn sao?” Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, giọng điệu cực kỳ gợi đòn.
“Tôi sợ tối nay anh phòng không gối chiếc thôi.”
“Mấy đêm qua tôi cũng chỉ có một mình, nhiều thêm một đêm cũng có làm sao?”
“…”
Giang Dã lại hỏi, “Còn em thì sao, mấy ngày qua có tìm được ai hợp ý như tôi không?”
Lâm Sơ Nguyệt không lên tiếng.
Đáp án hiển nhiên là không.
Mấy ngày qua cô bận không có lấy một ngày rảnh rỗi, tối nào cũng chạy đến quán bar.
Số đàn ông nằm chờ sẵn trong điện thoại cô ngày càng nhiều, nhưng không có ai thành công nằm lên giường cô.
Cô như đang cá cược, như đang so tài với người nọ.
Biết bao nhiêu đàn ông ngoài kia, nhưng lại không có ai hợp ý cô hơn anh.
Bất kể là tướng mạo hay dáng người, không có ai hơn anh.
Lâm Sơ Nguyệt rũ hàng mi, khẽ cười.
“Chẳng lẽ anh nghĩ anh là người đàn ông đầu tiên hợp ý tôi ư?”
Đối với tâm tư của anh, cô thẳng thừng không chút giấu giếm.
Giang Dã cười, “Hóa ra tôi hợp ý em thật.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Trước khi gặp anh cũng đã có vài người hợp ý tôi.”
Giang Dã, “Tôi không quan tâm chuyện trước đó.”
Lâm Sơ Nguyệt nói, “Anh biết bọn họ hợp ý tôi ở chỗ nào không?”
Giang Dã dỏng tai lắng nghe.
Lâm Sơ Nguyệt đứng dậy, từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, cười nói với anh, “Bọn họ không bao giờ dây dưa.”
Cho nên cô quên rất nhanh.
Dứt lời, cô quay gót rời đi.
Giang Dã vội tính tiền, chạy đuổi theo cô.
Chưa đuổi kịp thì đã nghe thấy có tiếng kêu bắt cướp vang lên trong đám đông.
Lâm Sơ Nguyệt dừng chân.
Cô quay đầu nương theo tiếng hô hoán, bả vai bị người ta hất mạnh khiến cô suýt chút nữa đã trượt chân.
May là có Giang Dã kịp thời đỡ lấy cô.
Đỉnh đầu truyền đến chất giọng trầm ổn của anh, “Đứng đây đợi tôi.”
Sau đó, anh sải bước chạy đi.
Trong đám đông nhốn nháo, tay chân anh nhanh nhẹn đuổi theo tên kia, chỉ hai ba bước đã khống chế được hắn ta.
Cô gái cố chạy theo hô hoán “Bắt cướp” hồng hộc đuổi theo sau, “Đúng là anh ta, anh ta trộm điện thoại của tôi.” Ánh mắt lướt sang Giang Dã, giọng nói bất chợt ngọt như mía lùi, “Cám ơn anh nha…”
Giang Dã lấy điện thoại của cô gái từ trong tay tên trộm ra, “Của cô đây.”
Cô gái gật đầu, “Dạ, em cám ơn anh.”
Dừng lại một lúc, cô nàng lại nói, “Em có thể mời anh ăn một bữa cơm không, xem như cám ơn anh đã giúp em.”
Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh đứng một bên chờ Giang Dã trả lời.
Cô gái trước mặt từ dáng người đến ngoại hình đều thuộc dạng xinh đẹp. Tư thái này hiển nhiên xuất thân từ viện múa, khí chất dịu dàng lại hào phóng.
Sau đó, cô nghe thấy Giang Dã đáp, “Xin lỗi cô, e là không tiện.”
Cô gái kia hiển nhiên rất thất vọng, “Ơ… vì sao thế ạ? Có phải giờ đã trễ rồi không? Không sao đâu, chờ khi nào anh rảnh em lại mời anh ăn cơm cũng được. Hay là chúng ta add Wechat nhé?”
“Không được.” Giang Dã hất cằm ra hiệu về phía Lâm Sơ Nguyệt, gương mặt lạnh lùng chợt hiện lên ý cười, nửa thật nửa giả nói, “Wechat của tôi chỉ chờ tin nhắn của một người mà thôi.”
Cô gái nhìn theo hướng anh chỉ.
Vừa ngước mắt đã trông thấy Lâm Sơ Nguyệt.
Cô nàng ngơ ngác, đây không phải là Lâm Sơ Nguyệt của viện múa hay sao?
Người đó chính là sinh viên xuất sắc trong miệng các thầy cô, là mục tiêu theo đuổi của bọn họ.
“Hóa ra anh là bạn trai của đàn chị, em xin lỗi.” Cô nàng liên tục xin lỗi.
“Vẫn chưa phải.”
Cô gái ngẩn người.
Giang Dã híp mắt lại, sắc mặt lãnh đạm, “Đàn chị mấy cô khó theo đuổi lắm.”
Tiếng hai người trò chuyện không nhỏ.
Mà khoảng cách lại rất gần.
Anh đây là cố ý, cố ý để cô nghe thấy.
Lâm Sơ Nguyệt không thèm để ý đến anh, xoay người rời đi.
Trong dòng người ồn ào, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của anh theo làn gió thổi đến, “Lại phải đuổi theo rồi.”
…
Phải thừa nhận một điều rằng, Lâm Sơ Nguyệt rất dính chiêu này.
Có lẽ phụ nữ vốn là sinh vật thích được dỗ ngọt, chỉ cần đàn ông nói vài câu ngon ngọt đã có thể chôn vùi lí trí và sự tỉnh táo của phụ nữ.
Trên đường về, bầu không khí hết sức yên tĩnh.
Giang Dã lại dừng xe ở đầu đường khu nhà.
Lâm Sơ Nguyệt tháo dây an toàn, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng “Tạch”.
Anh đã khóa cửa.
Lâm Sơ Nguyệt lườm anh, “Anh muốn chơi xe rung à?”
Giang Dã hơi sững ra, ngay sau đó cất giọng, “Chẳng lẽ trong mắt em, vì muốn làm tình nên tôi mới đến tìm em sao?”
Giọng cô cực kỳ bình thản, “Không lẽ anh lại tìm tôi nói chuyện phiếm?”
Giang Dã, “Biết đâu được?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Thế thì anh đúng là vô vị.”
Giang Dã khẽ nở nụ cười.
Sau đó anh nói, “Ngày mai tôi phải về bội đội tham gia huấn luyện bí mật, có lẽ phải mất một tháng.”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn anh đầy cảnh giác, “Anh nói với tôi làm gì?”
Giang Dã không trả lời mà nói tiếp, “Nếu em nhớ tôi thì có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi.”
Cô bỗng thấy buồn cười, “Huấn luyện bí mật mà còn được dùng điện thoại sao?”
“Không có.” Đôi mắt đen láy kia nhìn cô chăm chú, “Nhưng tôi có cách lấy được.”
“Ồ.”
“Ồ là ý gì?”
“Liên quan gì đến tôi.”
“…”
Giang Dã lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu.
Bất thình lình, anh nhoài người về phía trước.
Ngực anh áp lên ngực cô, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa điên cuồng và hoang dã.
Anh dùng sức như muốn khắc cô vào cơ thể mình. Kỹ thuật hôn của anh rất tốt, điểm này thì Lâm Sơ Nguyệt đã tự mình trải nghiệm vào tối hôm ấy, nên cô hiểu rất rõ. So với kỹ thuật hôn thì kỹ thuật trên giường của anh còn đỉnh hơn.
Sự quan tâm đúng lúc, dịu dàng cần có, và cả ngọn lửa gần như có thể thiêu rụi lẫn nhau.
Một tay anh lần mò lên quần áo của cô, len vào trong.
Cả người Lâm Sơ Nguyệt run lên, trong lòng biết rõ chuyện này không đúng, nhưng thân thể lại thành thật đón hùa theo anh, cô trở nên yếu ớt, như chết chìm trong sự nóng bỏng của anh.
Anh hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào khiến vành tai cô ửng đỏ, khẽ khàng gọi tên cô, “… Trăng nhỏ à.”
Đêm ấy ở trên giường, anh từng hỏi em thích đàn ông gọi em là gì.
Cục cưng hay là bà xã.
Cô chỉ cười khẩy, đồ ngây thơ.
Sau đó, anh nỉ non gọi cô, “Trăng nhỏ.”
Tiếng gọi khàn đục khiến cả người cô tê dại.
Và hôm nay cũng thế.
Anh vùi vào hõm cổ của cô hít một hơi thật sâu như đang nhấm nháp hương vị của cô, “Sao trên người em lại thơm thế nhỉ?”
Cô không kìm được khẽ cất tiếng thở dốc, quyến rũ đến tê dại.
“Giang Dã, anh…”
“Không có lần sau thật ư?” Giang Dã hỏi, “Lần sau gặp lại chúng ta làm thêm một nháy nhé?”
Lâm Sơ Nguyệt rất muốn đáp là không.
Nhưng thân thể cô không cách nào kháng cự được hơi ấm trên người người đàn ông này.
Cô cắn môi, “Giang Dã, anh có biết trong vòng một tháng tôi có thể ngủ được với biết bao nhiêu người hay không?”
Nhưng cô chỉ nhận được đáp án, “– Không sao, em ngủ với một trăm người cũng không sao. Em chỉ cần nói câu này thôi, lần sau gặp lại chúng ta còn có thể làm thêm lần nữa hay không?”
Bầu không khí đượm tình trên xe đã bị sự im lặng thay thế.
Không khí nóng bỏng như muốn kéo căng thần kinh của hai người.
Phải nói một điều, lời này của Giang Dã quả thật cực kỳ cám dỗ — không cần chịu trách nhiệm, chỉ chơi qua đường mặc kệ đối phương có bao nhiêu bạn trai, dù sao thì tôi và em cũng chỉ chơi qua đường.
Quan trọng nhất là, thân thể của cô giờ đây cực kỳ khao khát anh.
Cô muốn anh.
Thân thể của cô cũng cần anh.
“… Được.”
Một lúc sau, cô nghe thấy đáp án của bản thân.