Có Thể Uống Một Ly Không - Vọng Kha - Chương 167 - Chương 166
Trời còn chưa sáng, nội thị ở bên ngoài điện đã nhẹ nhàng gõ cửa: “Bệ hạ, đến giờ rồi ạ.”
Lư hương chạm rỗng bằng bạc trong góc vẫn đang cháy nhè nhẹ.
Sau tấm màn che thật sâu nhợt nhạt trong tẩm điện, có bóng người đột nhiên chuyển động.
Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng vươn ra: “Đợi một chút.”
Tức thì, bàn tay này lại bị một bàn tay nóng bỏng khác kéo mạnh vào bên trong.
Sau một âm thanh rung giường khiến người ta đỏ mặt tía tai, cánh tay bất lực buông xuống một bên, khe ngón tay trắng nõn như sứ thượng hạng dính đầy chất lỏng nhớp nháp, chậm rãi chảy xuống những ngón tay thon dài, muốn rơi nhưng không rơi, treo trên đầu ngón tay.
“Bệ hạ quả thật khiến thần vô cùng thoải mái, thần nên hầu hạ Bệ hạ.”
Màn giường lung lay, nam tử trần trụi nửa người trên liếm môi, mỉm cười hôn lên đầu ngón tay của Hoàng đế rồi lại cúi đầu xuống.
“Ưm…”
Rất nhanh, sắc mặt Thánh thượng liền đỏ bừng, ngay cả bàn tay ấn lên đỉnh tóc đen dài cũng không còn sức.
Cơ thể vừa mới thức dậy nhạy cảm và mong manh.
Cuối cùng, Tông Lạc toàn thân căng thẳng, giống như vừa uống một chum rượu mạnh, tức giận bất lực trừng mắt nhìn Ngu Bắc Châu, đồng tử nhiễm nước, mang theo men tình say khướt.
Kết quả là cái nhìn này càng khiến Ngu Bắc Châu trở nên hăng hái rạo rực.
Nếu không phải hôm nay là một ngày trọng đại, y chắc chắn đã đè người xuống giường ngay lập tức, ôm từ phía sau, làm thật nhiều lần, tốt nhất là làm cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
Các cặp đôi trẻ yêu nhau, mỗi sáng đều phải trải qua một lần như vậy.
Các cung nhân không dám nói nhiều, tất nhiên cũng không dám tới, sau khi gõ cửa nhắc nhở, họ đặt hoàng phục ở gian ngoài, nhóm lửa sưởi xông cho ấm áp.
Hoàng đế vẫn chưa lên ngôi, tẩm cung vẫn chưa trang hoàng hoàn chỉnh, hiện giờ vẫn sống trong Vũ Xuân cung.
Kể từ khi Bắc Ninh Vương chuyển đến, vị này giống như con thú dữ bảo vệ kho báu, từng chút một chiếm đóng lãnh thổ. Hàng ngày, khi Hoàng đế và vị này ở cùng nhau, tẩm điện là nơi cấm kỵ tuyệt đối, đã hạ tử lệnh, không được bước vào một bước.
“Hôm nay tạm thời tha cho sư huynh, dù sao buổi tối cũng còn rất nhiều thời gian.”
Ngu Bắc Châu ôm hôn Tông Lạc từ trên xuống dưới rất nhiều lần, mới từ giường đứng dậy, lấy hoàng phục bên ngoài đến, tự tay giúp Tông Lạc mặc từng món.
Cả hai đều không thích người khác đến gần, nhưng theo lễ chế, bên cạnh Hoàng đế nhất định phải có người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày. Cho nên nhân lúc rảnh rỗi, Ngu Bắc Châu liền háo hức nhận lấy nhiệm vụ này.
Nhìn khắp hoàng thành, ngoài Bệ hạ ra, còn ai có thân phận cao quý hơn Bắc Ninh Vương? Ngay cả Phụng Thường cũng không thể tìm ra chỗ sai nào.
Mặc dù lần đầu và lần thứ hai mặc y phục đều không được đẹp lắm. Nhưng may mắn thay, khả năng học hỏi của Ngu Bắc Châu rất nhanh, y đã chạy đến Hoán Y cục nguyên một buổi sáng, sau khi trở về đã lên tay hẳn.
Ngay cả bộ miện phục lễ đăng cơ vô cùng rườm rà lộng lẫy ngày hôm nay, Ngu Bắc Châu cũng có thể từng bước một mặc vào cho Tông Lạc thật đẹp.
Đúng vậy, hôm nay là ngày trọng đại của Đại Uyên, đại điển đăng cơ.
Cùng cử hành với đại điển đăng cơ, còn có đại hôn.
Bởi vì lễ cưới này không có trưởng bối chứng kiến, chỉ cần khấu bái trời đất, tuyên cáo thiên hạ. Hơn nữa, không có khách mời nào dám uống rượu của hai vị này, nháo loạn đại hôn của họ.
Vì mục đích coi trọng, Tông Lạc dứt khoát vung tay, bảo Phụng Thường cùng chuẩn bị.
Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ đại điển đăng cơ và đại hôn được tổ chức cùng lúc. Điều này cho thấy tình cảm chân thành của tân đế đối với bạn lữ.
Huống hồ đối phương còn là một nam nhân.
Ngay từ đầu, cửa ải triều đình tất nhiên không dễ dàng vượt qua được.
Hoàng đế lưu lại con cháu nối dõi, đó là điều đương nhiên. Nếu Tông Lạc chỉ giải tán hậu cung thì cũng không sao, nhưng hắn không chỉ giải tán hậu cung, còn muốn cùng Bắc Ninh Vương cử hành đại hôn, quả thật khiến thiên hạ kinh ngạc.
Nhưng lần này, lần đầu tiên trong lịch sử phá vỡ thông lệ, tất cả các quan lại đều không ý kiến.
Tông Lạc biết, đây cũng là công lao âm thầm của Uyên Đế ở phía sau.
Uyên Đế trước khi băng hà đã ủy thác, góp thêm một viên gạch vào quyết định vô lý này. Tất nhiên, trong đó còn có sự kiên trì của Tông Lạc và uy danh của Ngu Bắc Châu, khiến cả triều đình không ai dám lên tiếng dị nghị.
Ông cũng đã diệt trừ nhân tố bất ổn nhất là Lục hoàng tử. Di chiếu lại phái Cửu hoàng tử vẫn luôn bị giam lỏng trong cung đến một vùng đất hoang vu, Bát hoàng tử thì phạm tội phản quốc, niệm tình cũ phong làm Vương gia nhàn rỗi, không có đại sự không được vào kinh.
Đó là quyết định của Uyên Đế, Tông Lạc không xen vào.
Về vấn đề con cái, thì đơn giản hơn nhiều.
Mặc dù Tông Nguyên Vũ là một tên ngốc, nhưng Trấn Bắc Hầu phủ sau lưng hắn vẫn là một mối nguy hiểm. Lão không tham gia vào cuộc mưu phản cùng Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử, là nhờ có Ngũ hoàng tử ở giữa. Tông Lạc tin rằng, nếu cho lão Tướng quân cơ hội, lão chắc chắn sẽ gây chuyện.
Nhưng hiện giờ, người nắm quyền là hắn và Ngu Bắc Châu, nên lão buộc phải đè nén tâm tư của mình.
Cảm giác bị người khác quan tâm không tốt chút nào. Vì thế Tông Lạc đã nghĩ ra một diệu kế.
Hắn gặp lão tướng quân, khéo léo dùng uy quyền cởi mở nói thật lòng, thẳng thắn bảo rằng bạn đời của mình là Ngu Bắc Châu, nên sẽ không có con cháu.
“Vì vậy, về vấn đề con cháu, Nguyên Vũ là đệ đệ mà trẫm yêu thích nhất.”
Tông Lạc mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, nói dối một cách trôi chảy: “Trẫm làm huynh trưởng không đủ năng lực, chuyện con nối dõi, tương lai còn phải dựa vào Nguyên Vũ nhiều hơn. Tất nhiên, nếu thật sự không được, thì cũng có thể nhận người trong tôn thất làm con thừa tự. Việc sau này chọn ai, vẫn phải dựa vào sự bồi dưỡng của lão Tướng quân.”
Đây là một mưu kế rõ ràng, Tông Lạc bình thường không thường xuyên sử dụng mưu lược, không có nghĩa là hắn không biết tính toán.
Nói chung, ý của hắn là: Ta không thể sinh con, nên sẽ nhận nuôi con thừa tự. Ngũ đệ có quan hệ tốt với ta, nên con của hắn sẽ được ưu tiên, cụ thể vẫn phải xem có ưu tú hay không, nếu không ưu tú thì sẽ chọn người khác trong tôn thất làm con thừa tự.
Lão Tướng quân vốn dĩ nhìn hai người này cùng nhau nắm quyền triều đình cảm thấy chán nản, nhưng sau khi nghe xong, lập tức trở nên phấn khởi, lúc rời đi, cả người như trẻ lại mấy chục tuổi.
Tham vọng của lão là muốn người có huyết mạch của Hầu phủ ngồi lên ngai vàng. Còn việc người đó là con trai hay cháu trai thì không quan trọng.
Tông Nguyên Vũ không phù hợp để làm Hoàng đế, điều này lão cũng biết rõ, nhưng ngày trước lão không có lựa chọn khác. Bây giờ Hoàng đế đã mở miệng, dành một suất Thái tử cho phủ Ngũ hoàng tử, lão đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Có thể thấy rõ, trong những ngày tháng sau này, lão sẽ không còn thèm khát ngai vàng nữa, mà sẽ cố gắng nuôi dạy thế hệ tiếp theo. Đây có thể coi là nhất cử lưỡng tiện, một vụ giao dịch kiếm lời không lo lỗ vốn.
Hơn nữa, nếu trong triều đình có người ý kiến ý cò về đại hôn, cũng sẽ bị Trấn Bắc Hầu phủ dạy dỗ một trận. Quả thực, đứng ở góc độ của lão Tướng quân, lão chỉ mong Tông Lạc cả đời không có con nối dõi.
“Được rồi.”
Trong lúc Tông Lạc đang trầm tư suy nghĩ, Ngu Bắc Châu buông tay hắn ra, nhìn quanh một vòng.
Người thường ngày hay mặc đồ trắng, hôm nay mặc đồ đen, lại có một tư vị khác.
Mái tóc dài màu trắng bạc được búi lên đội mũ miện trên đầu, mười hai sợi tua rủ xuống, khiến gương mặt thanh tú trở nên xa cách.
Ngu Bắc Châu biết, gương mặt ấy khi hai má ửng hồng sẽ đẹp biết bao nhiêu, âm thanh hổn hển trong miệng sẽ lôi cuốn đến thế nào, chơi đùa với ngón tay ấy sẽ khiến người ta yêu thích đến mức không thể buông tay.
Đầu tiên là đại điển đăng cơ, sau đó là đại hôn. Không cần thay trang phục, không có lễ phục nào trang trọng hơn thế.
“Đi thôi.”
Hai người nắm tay nhau, cùng nhau bước ra tẩm điện.
Bên ngoài Vũ Xuân cung, đội danh dự của Hoàng đế đã sẵn sàng, trùng trùng điệp điệp trải thành một con rồng dài.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa. Từ nơi đây đến Đại vu từ, đâu đâu cũng có thủ vệ quân. Cả thành trang nghiêm túc mục.
Dưới tế đàn cao, văn võ bá quan đã đứng sẵn.
Các Vu sư ngâm xướng những lời chúc tụng quỷ mật dễ nghe, tay cầm chuông không ngừng lắc lên xuống.
Đại điển đăng cơ luôn rất phức tạp.
Đầu tiên là tế bái trời đất, sau đó là tế bái tổ tiên và thần linh địa tiên. Lời chúc tụng được khấn trước bài vị được thỉnh từ Thái miếu để thông báo sự kiện này đến các anh linh trên trời.
Sau khi những nghi lễ này kết thúc, đã đến giữa trưa.
Trong tiếng reo hò của văn võ bá quan và tiếng ca múa vu nhạc, Hoàng đế mặc hoa phục mười hai chương bước lên bậc thang lên trời ở trung tâm Đại vu từ.
Tông Lạc từng bước đi lên, vượt qua Sơn Hà Hải, vượt qua Đăng Thiên Môn. Các quan lại dừng lại dưới Đăng Thiên Môn, ngước nhìn lên trên, quỳ xuống một cách chỉnh tề ngay ngắn.
Đoạn đường cuối cùng, chỉ có Tông Lạc và Ngu Bắc Châu sánh bước cùng nhau.
Theo quy định của tổ tiên, chỉ có Hoàng đế mới có thể bước lên đỉnh của bậc thang này trong đại điển đăng cơ. Thế nhưng, Hoàng đế không hề ngần ngại chia sẻ quyền lực của mình với Bắc Ninh Vương, thể hiện tình yêu của mình trước mắt triều thần. Đây là đại sự đã được Uyên Đế gật đầu đồng ý, cho nên Phụng Thường không dám nói gì.
Hai bóng người một đỏ một đen, mười ngón tay đan, vững vàng bước từng bước một.
Dưới Đăng Thiên Môn, Thừa tướng áo xanh quỳ trên mặt đất nhìn theo hai bóng người đó, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt không buồn không vui, hiện ra một loại tĩnh mịch cực hạn.
Một bước sai, mọi bước sai, nhân sinh như một ván cờ, một ý niệm sai, cả bàn đều thua.
Khi đã lên đến đỉnh cao, vai kề vai với Ngu Bắc Châu, Tông Lạc vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Kể từ khi hoàng thành đại biến đến nay, đã qua được nửa năm.
Theo lễ nghi, một tháng sau khi Tiên đế băng hà, cần phải tổ chức đại điển đăng cơ. Tuy nói thủ hiếu quan trọng, nhưng nước không thể một ngày thiếu vua. Các đời Đế vương trước đây đều phải năm lần bảy lượt dâng tấu thỉnh cầu, mới “miễn cưỡng” chấp thuận đăng cơ trong thời kỳ giữ tang.
Tông Lạc cũng không muốn tổ chức đại điển đăng cơ một cách phô trương trong thời gian giữ hiếu.
Vì vậy, hắn đã cố gắng kéo dài nửa năm, tiếp quản công vụ, hoàn toàn vững vàng mọi chuyện, sau khi hoàn tất việc thu phục nước Vệ, không còn lo lắng gì nữa, mới tổ chức đại điển.
Bởi vì trong đại điển cần phải thông báo cho các anh linh trên trời.
Dù thế nào đi nữa, có thể dâng lên một thiên hạ thống nhất cho liệt tổ liệt tông nhìn thấy, công lao to lớn nhất vẫn thuộc về Uyên Đế.
Nhận lấy chén rượu, Tông Lạc và Ngu Bắc Châu cùng nhau xoay người, kính rượu trời đất.
Khi ngọc tỷ được trao cho Tông Lạc, tiếng tuyên cáo chiếu thư vang vọng khắp muôn nơi, đột nhiên từ phía trời xa bay tới một con huyền điểu.
Huyền điểu toàn thân đen đỏ, lông đuôi rậm rạp xanh biếc, khi bay qua không trung, kéo theo một luồng sáng vàng rực.
“Đó là chim thần!”
“Huyền điểu, huyền điểu thiên mệnh! Là điềm lành của ta Đại Uyên!”
Tổ tiên của Đại Uyên thực ra là hậu duệ của tiền triều, cuối triều trà trộn vào chư hầu, nằm gai nếm mật ẩn nhẫn chờ thời. Đợi đến khi chư hầu nổi dậy, tiền triều diệt vong, sự thật về huyết thống của họ mới được phơi bày ra thiên hạ.
Và thần thoại nổi tiếng nhất của tiền triều chính là chim thần thiên mệnh mang ngọc mà đến.
Tông Lạc mở to mắt.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy, huyền điểu rõ ràng đang ngậm một khối ngọc Thần Long trong suốt hảo hạng.
Đó là khối ngọc Thần Long mà hắn đã dành vô số thời gian để điêu khắc, nhân dịp sinh thần dâng lên Tiên đế. Sau đó, nó được chôn cùng với Tiên đế trong hoàng lăng. Hiện giờ lẽ ra phải ở trong hoàng lăng mới đúng, sao giờ lại xuất hiện trong miệng huyền điểu?
Huyền điểu bay qua bầu trời, lượn vòng trên đài Thiên Môn mấy vòng.
Trong lúc mơ hồ, một giọng nói quen thuộc và uy nghiêm vang lên.
“Đừng cung phụng hương khói cho trẫm nữa, trẫm là anh linh trở về đất tiên muộn nhất, nhưng lại vượt qua tổ tiên, sắp sửa thăng tiên rồi. Có thời gian thì hãy thắp hương cho các vị Tiên đế khác, không được thiên vị bên dày bên mỏng!”
Tuy là trách cứ, nhưng lại mang theo nụ cười bất đắc dĩ rõ ràng, vang vọng bên tai Tông Lạc và Ngu Bắc Châu, giống như một hồi ảo mộng.
Sau khi xoay lượn mấy vòng, huyền điểu lưu luyến vỗ vỗ cánh, rồi đột nhiên lao thẳng lên trời.
Chỉ vài giây, thân ảnh đã biến mất.
Tông Lạc gần như đã phải dùng hết sức lực để kiềm chế không rơi nước mắt.
Kể từ khi Uyên Đế băng hà, hắn đã không ngừng cho xây dựng đền miếu ở khắp nơi để thờ phụng.
Trong thế giới của cuốn sách này có thần tiên, tiếp nhận hương khói thờ cúng từ nhân gian. Vì vậy, việc đầu tiên mà Tông Lạc làm sau khi nhận lấy ngọc tỷ chính là gia phong Uyên Đế làm Thái tổ Hoàng đế, gán cho ông vô số công lao thống nhất thiên hạ, chỉnh lý sử sách, tuyên truyền khắp nơi.
Bây giờ trong mắt người dân, Uyên Đế không còn là bạo quân mà là Thánh đức minh quân, muôn đời vĩ đại. Chức quan trên người ông nhiều đến mức đáng sợ, dù là cầu học hành, cầu duyên hay cầu tài, mọi người đều tìm đến bái lạy.
Sức mạnh tín ngưỡng lớn như vậy, chẳng trách Uyên Đế trên trời phái huyền điểu đến truyền lời.
Thế nhưng, bây giờ nhi tử đã cứng cáp rồi, đương nhiên không nghe theo lời cha nữa.
Dù sao cũng phải để cho phụ hoàng lên làm tiên tôn mới được, tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Tông Lạc mỉm cười, quay sang nhìn Ngu Bắc Châu: “Phụ hoàng trên trời đang nhìn chúng ta.”
Ngu Bắc Châu giúp hắn vén tóc ra sau tai: “Ừm.”
Kỳ thực trước đó, Ngu Bắc Châu đã nằm chiêm bao.
Trong mơ, Uyên Đế nhéo tai y, cười lạnh nói: “Tiểu tử thúi, dám ăn trộm củ cải nhà trẫm à?” Rồi cầm chổi đánh y một trận. Bởi vì trong mơ, Ngu Bắc Châu không thể chống cự, lần đầu tiên được trải nghiệm sự giáo dục yêu thương của cha mình.
Mặc dù trong mơ bị đánh như thật, nhưng khi tỉnh dậy lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, những cơn đau nhức do việc thay tim còn sót lại cũng biến mất, ngay cả lão Thái y cũng nói đúng là kỳ tích.
Ngu Bắc Châu có hơi ngơ ngẩn, hóa ra đó không phải là một giấc mơ bình thường.
Mấy vị thần tiên và Thiên Đạo này, sao cứ thích báo mộng thế nhỉ?
———–