Có Thể Uống Một Ly Không - Vọng Kha - Chương 163 - Chương 162
Bầu trời xám xịt, xa xa loáng thoáng mây đen kéo đến. Sấm sét lóe lên, thỉnh thoảng một đám mây lẻ loi chớp sáng.
Rõ ràng trời sắp mưa to.
Mặc dù ban ngày ban mặt nhưng bầu trời lại tối như đêm. Không nhìn thấy đường đi, cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Giống như kiếp trước.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, một bàn tay nóng bỏng đã nhẹ nhàng vươn ra, nắm chặt đầu ngón tay của hắn.
Tông Lạc bừng tỉnh hoàn hồn.
Hắn xoay người xuống ngựa, sóng vai cùng Ngu Bắc Châu, lên tiếng bình tĩnh hỏi: “Lục hoàng tử đâu?”
“Hồi bẩm Điện hạ, mấy ngày trước, Lục điện hạ chiếm đóng khu vực phía tây hoàng thành, nhưng hiện tại thế cục đã được cảnh vệ quân khống chế. Hoàng thành đang trong trạng thái tuyệt đối an toàn.”
Giống như Tông Lạc đã đoán.
Uyên Đế tai mắt trải rộng toàn bộ Hoàng thành, mặc dù bộc phát bệnh cấp tính, thuộc hạ sắp xếp trước vẫn đang hành động.
Giống như kiếp trước, ba vị Hoàng tử đã liên minh nổi loạn, một người có binh quyền, một người có thế lực triều đình, còn một người ngấm ngầm giở thủ đoạn.
Uyên Đế hôn mê hơn nửa tháng, cuối cùng quân phòng thủ đã liều mạng chiến đấu, thành công bảo vệ được hoàng cung. Chỉ có điều, bên ngoài hoàng cung đã trở thành chiến trường của quân phản loạn.
Đời này chỉ có một mình Tông Vĩnh Liễu tử chiến đến cùng, có lẽ là đã nhận được tin tức gì đó từ vụ việc của Tông Thừa Tứ, lần này thế lực đứng sau phủ Lục hoàng tử thực sự đã bỏ ra rất nhiều công sức. Họ đặt mục tiêu vào những đội quân của các quốc gia chưa quy thuận hoàn toàn sau khi sáp nhập vào Đại Uyên.
So với kiếp trước đã tốt hơn nhiều, kiếp trước quân phòng thủ chỉ bảo vệ được hoàng cung, kiếp này lại chiếm cứ được cổng thành.
Tuy nhiên, không có mệnh lệnh của Uyên Đế, ngay cả khi biết rõ Lục hoàng tử đang làm phản, quân phòng thủ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đối địch, giao chiến kịch liệt. Phái ra một nửa lực lượng bảo vệ hoàng cung, một nửa lực lượng bảo vệ cổng thành, đề phòng có viện binh đến tiếp viện cho Tông Vĩnh Liễu.
Tông Vĩnh Liễu tất nhiên cũng sẽ không liều lĩnh làm phản, viện binh chắc chắn phải có, chỉ là Tông Lạc dẫn theo Huyền Kỵ trở về nhanh hơn mà thôi.
Biết hoàng cung ít nhất hiện tại không có chuyện gì, Tông Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại hỏi: “Nếu ngươi đã nói cho ta tình hình gần đây, vậy vì sao không cho ta vào thành?”
Đoàn Quân Hạo đáp: “Bệ hạ hôn mê nhiều ngày, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.”
Nghe đến đây, lòng Tông Lạc hoàn toàn trầm xuống.
Hắn đã từng nghĩ đến vô số khả năng.
Có thể là Uyên Đế đang giả vờ bệnh nặng để lập kế hoạch, triệt để loại bỏ những nhân tố bất ổn. Hoặc là đã phát hiện ra Tông Lạc không phải là con ruột của mình, cố tình bảo Tiết Ngự Sử viết thư gọi hắn trở về hoàng thành để trừng phạt.
Nhưng những suy đoán này đều có chỗ đứng không vững.
Quả nhiên, đến cuối cùng, vẫn phải xác nhận kết quả tồi tệ nhất này.
Uyên Đế thực sự đã đột ngột mắc bệnh nặng. So với kiếp trước, ông đã phát bệnh sớm hơn ba tháng.
Những người biết về ông đều cảm thấy khó hiểu.
Một vị bạo quân có quyền lực tối cao như vậy, dường như khiến người ta quên mất rằng ông cũng sẽ già và chết đi.
“Ta là Thái tử.” Tông Lạc nhấn mạnh thân phận của mình.
Thái tử là người thừa kế ngai vàng một nước, được Thánh thượng khâm điểm, dưới một người trên cả vạn người, ai gặp cũng phải cung kính gọi một tiếng “Thái tử điện hạ”.
Nếu ngay cả hắn cũng không thể vào thành, thì không còn ai có đủ tư cách.
Đại thống lĩnh cảnh vệ binh im lặng một lúc lâu: “Hai năm trước, Bệ hạ đã ban cho thần một mật chỉ.”
“Bệ hạ nói, nếu có một ngày, xảy ra tình huống khẩn cấp. Trừ khi có hổ phù của của quân phòng thủ hoặc Bệ hạ đích thân đến, nếu không, bất luận là ai cũng không thể bước vào hoàng cung một bước.”
“Bao gồm cả Thái tử?”
Đoàn Quân Hạo dừng lại một lúc, mạnh mẽ gật đầu: “Chúng ta chỉ nhận hổ phù, không nhận người.”
Kiếp trước Uyên Đế có từng ra mệnh lệnh này không?
Tông Lạc không biết.
Vì sao hắn cuối cùng lại chết dưới chân Hoàng thành, là bởi vì Hoàng thành bị ba Hoàng tử liên thủ trấn giữ, Diệp Lăng Hàn lấy được thánh chỉ giả kia, ép hắn tự sát.
Đừng nói hoàng cung, ngay cả hoàng thành cũng không thể thành công bước vào, dĩ nhiên không biết đến sự tồn tại của mật chỉ.
Nhưng Uyên Đế từ trước đến nay là một đế vương cố chấp.
Đừng nói đến việc phòng ngừa trước, có lẽ ngay bản thân ông cũng chưa từng nghĩ đến ngày mình chết, cho nên ngay cả lăng mộ cũng chưa xây dựng, đủ thấy mức độ kiêu căng.
Một vị đế vương như vậy, thật sự sẽ hạ mật chỉ cho Đoàn Quân Hạo trước sao?
Trong con ngươi của Tông Lạc lóe lên một tia nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Đại thống lĩnh cảnh vệ binh ở phía trên như đang thẩm vấn.
Đoàn Quân Hạo không né tránh, tiếp tục nửa quỳ xuống đất, để cho Thái tử đánh giá.
Mọi người đều biết, Uyên Đế hiếm khi giao quyền binh cho người khác.
Ngoại lệ duy nhất chính là Tông Lạc. Ngoài ra, dù là Bắc Ninh Vương hay những đại tướng khác, dù được trọng dụng và coi trọng, nhưng vẫn có vài biện pháp đề phòng.
Về phần binh quyền của quân phòng thủ, lại càng nắm giữ chặt chẽ trong lòng bàn tay của mình.
Đoàn Quân Hạo gia phong hiển hách, đời đời trung thành với Hoàng đế Đại Uyên, là thuộc hạ tận trung của Uyên Đế, đối mặt với sự lấy lòng của các Hoàng tử không hề dao động, cũng chưa bao giờ tham gia đoạt trữ.
Kiếp trước, tình huống cũng vậy, Tông Lạc chưa từng nghe nói hắn muốn nổi loạn, nghĩ đến đời này lại càng không thể.
Cứ như vậy, trong lòng Tông Lạc nóng như lửa đốt.
Phụ hoàng bệnh nặng, hắn hiển nhiên cần gánh vác trách nhiệm tương ứng. Còn chuyện nói rõ sự thật với Uyên Đế, trả lại danh tính cho Ngu Bắc Châu, những việc này chỉ có thể lùi lại sau, trước mắt cần phải thực hiện những việc mà thân phận Thái tử hiện tại của mình cần phải thực hiện.
Bọn họ đã đi đường nhiều ngày như vậy, Lục hoàng tử thì vẫn ở trong hoàng thành chực chờ ra tay như hổ rình mồi, phản quân tiếp viện bất cứ lúc nào cũng có thể đến.
Tình hình bên trong hoàng cung không rõ ràng lắm, không ai biết rõ bệnh tình đột ngột của Thánh thượng hiện tại thế nào. Kết quả một đường phong trần mệt mỏi tới nơi, nhưng lại không thể gặp mặt…. Điều này thật khiến người ta cảm thấy thất bại biết bao?
Hoàng thành Đại Uyên uy nghiêm hùng vĩ, trầm mặc sừng sừng đứng trên mặt đất, gần như tĩnh mịch.
Trên bức tường thành màu xám đậm đặt nỏ, bên dưới là những binh sĩ phòng thủ đang canh gác nghiêm ngặt, sẵn sàng đón địch. Nhìn thoáng qua, bầu không khí u ám và nặng nề, hoàn toàn không thể nhìn thấy được tình hình bên trong.
Đây là một cục diện bế tắc.
Tông Lạc có chút tuyệt vọng.
Hắn nhớ lại đêm trước Vu tế đại điển, Uyên Đế say rượu kể cho hắn nghe về chuyện cũ của Tiên đế, trong lúc nhất thời thậm chí bắt đầu tự sa ngã mà phỏng đoán.
Lúc trước Tiên đế ngồi thẳng trên Kim Loan điện, đợi Uyên Đế khởi nghĩa vũ trang, tức giận tạo phản, huyết tẩy hoàng thành, rồi mới nói ra sự thật.
Chẳng lẽ Uyên Đế cũng muốn noi theo truyền thống của Tông gia, nhất định phải bức hắn mang quân tạo phản, rồi mới chịu ngồi dậy khỏi giường, nói với hắn kỳ thật tất cả những điều này đều vì trẫm thương con.
Tất nhiên, dù có cố gắng tìm niềm vui trong nỗi khổ đến đâu, những điều này cũng đều hoang tưởng.
Bởi vì Uyên Đế thực sự bệnh nặng, kiếp trước cũng vì nghe tin hắn đã tự sát mà bị tức chết. Những điều này Ngu Bắc Châu đều có thể làm chứng.
“Đi thôi.”
Tông Lạc gật đầu với Đoàn Quân Hạo, bất đắc dĩ, đành phải quay đầu lại.
Hiện giờ không thể vào thành, đại quân phía sau còn chưa tới, nếu không tạo phản, bọn họ chỉ có thể chờ. Chờ đến khi Uyên Đế tỉnh dậy như kiếp trước, bắt tay vào dẹp loạn rồi cho hắn vào cung.
Nhưng không biết tại sao, Tông Lạc luôn có một cảm giác bồn chồn khó hiểu.
Có một giọng nói thúc giục hắn, bảo hắn phải nhanh chóng đến hoàng cung gặp Uyên Đế, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Ngoài ra, Tông Lạc luôn có cảm giác như mình đã bỏ sót một số manh mối cực kỳ quan trọng.
Manh mối này hết sức quan trọng, từ khi trùng sinh, hắn đã mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn. Cho đến khi Uyên Đế đột nhiên đổ bệnh trước ba tháng, nghe thấy lời nói của Đoàn Quân Hạo, cuối cùng nó mới trồi lên mặt nước, khiến người ta phát hiện.
Trở lại nơi Huyền Kỵ dừng quân, nam nhân áo đỏ bỗng nhiên lên tiếng: “Hai ngày nữa, nhóm đầu tiên của Thiên Cơ quân sẽ đến hoàng thành. Nếu không đủ, ta cũng có thể nhúng tay vào một phần Nguỵ Sơn quân.”
Đây là ý tứ muốn tạo phản. Rất giống với phong cách thường thấy của Ngu Bắc Châu.
Tâm tình nặng nề của Tông Lạc bỗng chốc trở nên dở khóc dở cười, tự dưng cũng bình tĩnh đáp: “Được.”
Thực tế đúng là vậy.
Nghĩ lại, dù gì sau khi trở về, hắn cũng phải lôi kéo Ngu Bắc Châu nói rõ với Uyên Đế rằng hắn không phải là huyết mạch của Tông gia, coi như chính thức chọc giận phụ hoàng. Thêm một tội danh tạo phản, chẳng qua chỉ thêm tội chồng tội mà thôi, người không có hai cái đầu để rơi, tội có nhiều hơn cũng vậy.
Trái lại Uyên Đế hiện tại sinh tử chưa hay, tin tức không rõ.
Nếu cứ ở đây chờ đợi giống như kiếp trước, Tông Lạc chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
“Vậy kế tiếp, chúng ta đóng trại chỗ này chờ viện binh đi.”
Cho dù phải đối đầu với người thân quen như Đoàn thống lĩnh, mới thống nhất thiên hạ lại phải đánh nhau với người một nhà. Nhưng đây thực sự là hạ sách duy nhất trong tình thế này.
Quan trọng nhất là…… quân phòng thủ có hai mươi vạn.
Trừ khi có thể điều động toàn bộ Thiên Cơ quân trở về, nếu không, bọn họ rất khó giành được thế thượng phong khi giao chiến. Ngay cả khi đã điều động Thiên Cơ quân trở về, có thể hắn cũng phải tách ra khỏi Ngu Bắc Châu, một người phụ trách khống chế, một người dẫn theo Huyền Kỵ có tính cơ động cao xông thẳng vào cung.
Sau khi xác định cần phải tạo phản, tư duy của Tông Lạc với tư cách là một tướng lĩnh lập tức bắt đầu hoạt động. Hắn nỗ lực tìm ra một giải pháp tốt nhất để không đổ máu.
Đúng lúc này, Ngu Bắc Châu đang ngồi trên đống cỏ bỗng nhiên chống đầu nói: “Chuyện này không ổn lắm.”
Có lẽ người trong cuộc không đủ tỉnh táo, nhưng người ngoài lại nhìn rất rõ. Ở một mức độ nào đó, bỏ qua bộ lọc huyết thống, với tư cách là một thần tử cấp dưới, y hiểu rõ Uyên Đế hơn Tông Lạc. Cũng càng hiểu rõ hơn, kiếp trước sau khi Tông Lạc chết, Uyên Đế đã tức giận đến cỡ nào, với tính cách thích khống chế kiểm soát mọi việc của ông, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện không có gì chắc chắn.
Đời trước sở dĩ xuất hiện tình huống kia, chẳng qua là vì kết quả của Vu tế đại điển khiến Uyên Đế tức giận. Thêm vào đó, ông chưa bao giờ nghĩ đến khả năng mình đột nhiên lâm bệnh, tất cả là do trời đất xui khiến, là do vận mệnh ngẫu nhiên trùng hợp.
Nhưng kiếp này, nếu đã đồng ý trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của Tông Lạc, thì Uyên Đế tuyệt đối sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Sau khi trùng sinh, Ngu Bắc Châu đã dành toàn bộ sức lực và tâm trí cho sư huynh của mình, vô cùng thờ ơ với vạn vật. Hiện giờ phục hồi tinh thần lại, y mới cẩn thận rà soát lại ký ức của mình, phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ mâu thuẫn với kiếp trước.
Theo y thấy, Uyên Đế đề phòng ai cũng không thể đề phòng Tông Lạc.
Quyền thành lập tư quân trong hoàng thành, nói cho là cho.
Thậm chí, y còn có một suy đoán táo bạo hơn.
Tuy nhiên, suy đoán này quá mức kinh thiên động địa, vì không nắm chắc hoàn toàn, nên Ngu Bắc Châu cũng không định nói.
“Sư huynh, huynh có chắc Uyên Đế không để lại cho huynh bất kỳ manh mối nào không?”
Y hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
Tông Lạc lắc đầu: “Không có……”
Nói đến giữa chừng, hắn đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, Trạm Lư bên người ầm ầm ra khỏi vỏ.
Bạch y Thái tử dùng một đôi tay không dám tin, đẩy Kiếm Lý Càn Khôn ra khỏi chuôi kiếm.
Cái hộc từng đựng thuốc chữa thương, sau khi đã bị hắn lấy ra, nơi vốn nên trống rỗng lại xuất hiện một nửa khối hổ phù lặng lẽ nằm đó.
Phía trên có Quỳ văn thần bí phức tạp.
Đây là hổ phù được truyền từ đời này sang đời khác của quân phòng thủ Đại Uyên.
Trong khoảnh khắc, mọi thứ trên thế gian dường như cách xa Tông Lạc.
Hắn không biết mình run rẩy giơ hổ phù thế nào, không biết Mục Nguyên Long đã cùng với cảnh vệ binh quỳ xuống nghênh đón, hô to “Cung nghênh Thái tử điện hạ hồi kinh” ra sao. Hắn cũng không biết cánh cửa thành bằng đồng thau dày nặng kia mở ra thế nào, hắn nghĩ gì khi cưỡi Chiếu Dạ Bạch chạy như bay trên đại lộ Chu Tước trong tình trạng toàn thành giới nghiêm, giống như qua chốn không người, những nơi hắn chạy qua, binh lính đều quỳ xuống.
Hắn không nhìn thấy gì, không biết gì cả, lướt qua những đôi mắt dõi theo, hắn lao vào hoàng cung, nơi đã bị phong tỏa tầng tầng, trong mấy chục ngày không có ai ra vào, được trọng binh canh gác nghiêm ngặt.
Các cung nhân nhao nhao quỳ xuống. Gió thổi ù ù qua tóc mai.
Khinh công đã được vận hành đến mức cực hạn, thậm chí bỏ qua quy định không được động thủ trong cung.
Tông Lạc cảm thấy đầu óc quay cuồng, có cảm giác hồn phách đang lang thang trong một thế giới vô thực.
Khi ở Hàn Môn quan, Kiếm Lý Càn Khôn vẫn còn trống rỗng. Chỉ có một lần Trạm Lư rời khỏi người hắn…. đó là đêm trước Vu tế đại điển, khi Uyên Đế say rượu, hắn đã thú nhận sự thật, trả kiếm hoàn đan.
Sau đó, hổ phù được trả lại cho Tông Lạc khi hắn rời khỏi hoàng thành, đan dược bị Ngu Bắc Châu lấy đi, còn Trạm Lư được Uyên Đế đích thân đeo cho Tông Lạc trong Vu tế đại điển.
Hổ phù của quân phòng thủ sao có thể bất ngờ xuất hiện bên trong Kiếm Lý Càn Khôn?
Rõ ràng là do Uyên Đế tự tay đặt vào.
Binh quyền quan trọng như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đùa. Tại sao ông lại đặt vào đó?
Kiếp trước Tông Lạc vốn dĩ không được ban tặng Trạm Lư, cũng không hề biết Kiếm Lý Càn Khôn. Thậm chí ngay cả bí mật nhỏ bé được cất giấu trong thanh kiếm này, cũng là do Uyên Đế đích thân nói cho hắn biết.
Trừ phi… Uyên Đế biết trước mình sẽ đột nhiên phát bệnh, nên sớm tính toán điều hắn rời khỏi hoàng thành.
Những manh mối từng bị bỏ qua dần dần như những mảnh ghép được ghép lại với nhau.
Vì sao kiếp này hắn giả chết trở về, Uyên Đế lại tức giận và kinh ngạc đến vậy?
Vì sao Uyên Đế nói rằng ông chưa bao giờ mơ thấy Tông Lạc tự sát như những người khác?
Vì sao trong thọ yến của Uyên Đế, khi hắn không tặng khối ngọc Thần Long mà dâng lên nhân sâm vạn tuổi, biểu tình của ông lại không vui như vậy?
Vì sao sau khi thú nhận sự thật vào tối hôm đó, Uyên Đế ngàn chén không say lại mang vẻ mặt bình tĩnh đến vậy. Thậm chí không chút nghi ngờ.
Vì sao Uyên Đế lại vội vàng củng cố quyền lực cho hắn sau khi phong hắn làm Thái tử, thành lập Đông cung, đẩy hết tâm phúc của mình qua đó?
Vì sao kiếp này, Uyên Đế không còn che giấu sự quan tâm của mình đối với hắn, mà từng chút một, từ hành động đến lời nói, đều nói cho hắn một điều: Phụ hoàng rất thương con, rất thương rất thương.
……
Có rất nhiều điểm khác biệt so với kiếp trước.
Nhưng Uyên Đế không bao giờ nói ra, và cũng không ai dám nghĩ đến.
Con người không thể biết trước tương lai. Cũng không thể chỉ nhờ một lần tái sinh mà nghịch thiên cải mệnh, một đường suôn sẻ.
Tất cả đều chỉ ra một kết luận cuối cùng, một kết luận hoang đường khiến người ta không dám tin nhất.
Đằng sau tấm rèm che nhợt nhạt của tẩm cung, phản chiếu hình bóng cứng rắn lạnh lùng của Đế vương trong thời khắc ông hấp hối.
Hơi thở của ông rất nhẹ, lồng ngực gần như không lên xuống, giống như đã chết.
Tông Lạc quỳ rạp trước long sàng, cả người run rẩy.
Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh khàn đục không thể tả, nước mắt chảy dài: “Phụ hoàng.”
Tông Lạc chưa bao giờ nghĩ tới. Hóa ra đời này sống lại, không chỉ có hắn và Ngu Bắc Châu.
Mà còn có một người cũng được trùng sinh, thậm chí còn sớm hơn hắn, đã từng bước bày binh bố trận ở trên bàn cờ vì hoàng nhi yêu quý, dù cho nó không phải con ruột của mình… Uyên Đế.