Cô Hầu Câm Của Công Tước - Chương 89 - không ngoan
Cô gái nhỏ giật lấy lọ thuốc nhưng không thể bôi được, bọc mình trong chăn loay hoay mãi khiến cho người đàn ông ngồi ở sofa gần đó phải che miệng phì cười, Lưu Ly khẽ liếc một cái, hắn liền hắng giọng:
” E hèm, có cần… anh giúp không?”.
” Không.. tránh ra…”.
Hắn nhún nhún vai, hờ hững mà nói:
” Anh tránh, anh tránh”.
Vì không muốn bị nhìn thấy mà cô gái nhỏ trùm chăn kỹ lưỡng, nhưng như thế lại càng khó mà bôi thuốc, Lưu Ly phát cáu, chỉ tay về phía người đàn
ông đang ung dung uống trà rồi lớn tiếng:
” Anh!!! Anh… ra ngoài”.
Ba Lạc Bá Tư vừa mới hớp ngụm trà, còn chưa kịp nuốt thì đã bị đuổi, có chút uất ức mà đáp:
” Vợ, anh có làm gì em đâu chứ?”.
” Không muốn.. thấy anh… tồi tệ…”.
” Oan uổng quá\~” – Hắn vẫn ngồi đó mà uống trà, chẳng hề để tâm đến lời nói của cô khiến cho Lưu Ly tức đến đỏ cả mặt.
Cô vợ nhỏ này giận cũng thật dai mà, hắn tiến đến gần ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu lên tiếng:
” Anh giúp em”.
Lưu Ly lấy cái gối ném vào mặt hắn, cố gắng không cho phép người đàn ông đến gần:
” Tránh.. ra”.
Haizzz, đúng là phận trai mà, khổ quá đi, có lòng tốt giúp người ta bôi thuốc nhưng lại bị xua đuổi.
” Anh chỉ muốn giúp thôi mà\~”.
” Hứ”.
Ngày hôm đó, ngài công tước chỉ có thể nhìn vợ từ xa, chỉ cần có ý định tiến đến gần là cô gái nhỏ liền xù lông, hắn vừa buồn cười vừa đau khổ chẳng biết nên làm gì.
Tối đó, nhân lúc cô đã đi tắm, hắn trèo lên
giường rồi đắp chăn, Lưu Ly vào phòng chẳng thấy ai trong mắt thoáng lên một tia mất mát, nhưng rất nhanh liền nằm lên giường, còn chưa ổn định
vị trí thì eo thon đã bị người nào đó ôm lấy từ phía sau, cô gái nhỏ hốt hoảng thét lên một tiếng.
Người đàn ông thở ra đầy thoả mãn, dụi dụi đầu vào cái gáy trắng noãn, trên môi cong lên nụ cười:
” Anh mệt quá đi, để cho anh ngủ chút nhé\~”.
” Không.. bỏ..ra…”.
” Ừ, không bỏ\~”.
“…….”.
Cô gái nhỏ vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt đó làm sao có thể so
được với hắn kia chứ? Loay hoay mãi chỉ có mình cô là mệt mỏi thở hồng
hộc, người phía sau vẫn chẳng hề xê dịch, hệt như một tảng đá to.
Lưu Ly cứng rắn cấu tay hắn, người đàn ông vẫn mặt dày mà lên tiếng:
” Anh không làm gì thật mà, chỉ ngủ thôi, mệt\~ quá”.
Cô giãy giụa một hồi, tốn biết bao nhiêu thể lực nhưng hắn vẫn chẳng sao
liền bắt đầu nản chí, đánh vào tay hắn một cái rồi bỏ qua, ôm lấy cái
gối trước mắt rồi ngủ.
Ba Lạc Bá Tư cười cười, dụi dụi đầu tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ.
Đêm đó không có chuyện gì xảy ra, chỉ có điều…
Lưu Ly mơ thấy một giấc mơ chẳng hề đẹp đẽ.
Chẳng biết thấy gì mà gương mặt của cô trở nên khó coi, chân mày nhíu lại, mồ hôi tuông ra, lồng ngực nặng nề khó chịu.
Cô không thở được, mệt quá. Tim đập nhanh, nóng rực, hô hấp khó khăn là những gì cô cảm nhận được…
Tiếng chim líu lo ngoài cửa sổ đánh thức cô, mở mắt liền nhìn thấy một bàn
tay to đang đặt ở trên ngực trái, thỉnh thoảng còn động đậy bóp lấy bóp
để.
“…………” – Lưu Ly.
Cô nắm lấy cổ tay kia, ném sang một bên nhưng nó rất nhanh đã trở về vị trí ở trên khuôn ngực nở nang,
bóp đến mức khiến cho một bên đẫy đà méo mó.
” Hừ, anh chỉ sờ thôi mà”.
” Đáng.. ghét” – Lưu Ly tức giận mà mắng.
Người đàn ông chẳng biết có thực sự say ngủ hay không, mắt nhắm lại, gương
mặt hài lòng cảm thụ sự mềm mại đang ở trong lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ đưa tay lên mặt hắn, đẩy mạnh. Ba Lạc Bá Tư lúc này câu lên nụ cười tinh quái, bỏ tay ra rồi nói:
” Được rồi, anh buông ra rồi”.
Lưu Ly nhanh chóng chạy đi, trước đó không quên vơ lấy chiếc gối ôm trên giường ném về phía hắn:
” Tư… không ngoan… đồ lừa đảo”.
Xong việc liền ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng, người đàn ông chậm rãi
ngồi dậy, lấy chiếc gối đang nằm trên gương mặt điển trai ranh mãnh ấy
xuống, bàn tay to vuốt ngược mái tóc đen về phía sau, vui vẻ mà cười:
” Haha, trước giờ chỉ có ta chê bai người khác không ngoan, chứ chưa từng có ai dám bảo ta không ngoan. Vậy thì… phải sửa thôi, không ngoan thế này vợ sợ quá bỏ chạy mất rồi”.
Suốt cả ngày hôm đó, hắn theo sau cô hệt như một cái đuôi, tận lực lấy lòng, trên gương mặt còn cười rất vui.