Cô Giáo Bé Nhỏ Của Tôi - Tiểu Thu - Chương 48: Nhiều Năm Sau
Thời gian không chờ đợi một ai cả, chớp mắt một cái tuổi trẻ đầy nhiệt huyết đã qua nhanh như một cơn gió.
Mỗi một năm trôi qua, Bạch Hiên lại càng trưởng thành hơn, có phong thái của lãnh đạo hơn. Cậu giờ đây đã là một chàng thiếu niên hai mươi ba tuổi chững chạc.
Lời hứa năm đó với bố cậu đã thực hiện được, đỗ thủ khoa vào trường đại học mà cậu đã đăng kí. Không những thế, điểm đầu ra của cậu cũng cao nhất, cảm giác đứng trên bục sân khấu nhận giải ấy thật hoài niệm. Tấm hình Bạch Hiên mặc chiếc áo cử nhân chụp ảnh được treo ngay cạnh tấm hình của Tiểu Thu ở trong phòng lưu niệm trên trường cấp ba năm nào.
Cả hai học sinh xuất sắc như vậy đều là cực học sinh của trường, thật đáng lấy làm tự hào.
Lễ chào cờ diễn ra như thường lệ, thật may mắn rằng Tiểu Thu được điều về dạy ở chính ngôi trường này chứ không phải đi đâu xa.
Tiểu Thu bây giờ đã là một giáo viên xuất sắc, học sinh lớp mà cô dạy, môn toán luôn luôn đạt điểm giỏi. Những tính cách trẻ con, như bày trò chơi, rồi chơi bập bênh,… không còn nữa, mà thay vào đó là sự nghiêm túc mỗi khi lên lớp.
Nhưng không quá nghiêm khắc, cô vẫn rất dễ tính, vẫn luôn hoà đồng với học sinh, và đặc biệt luôn giữ nụ cười ấy trên môi.
Ngày mai là tiết chào cờ đầu tuần, cô được giao một nhiệm vụ, đó là đọc bài vinh danh và cảm ơn người tài trợ xây dựng trường học mới. Cũng bởi chất giọng của cô hay, không phải truyền cảm như giáo viên văn, nhưng lại ngọt giống như đường viên vậy.
Vì thế tối nay cô đọc qua bài nói đó một lần:” Nhà trường vô cùng cảm kích tấm lòng của anh Bạch Hiên… là cựu học sinh ra trường, cũng là chủ tịch tập đoàn PP… Bạch Hiên…? Cái tên này quen quá…”
Tiểu Thu có cảm giác cô đã gặp người này ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra. Điều ấy khiến cô rất tò mò, mong đến ngày mai xem chủ tịch tập đoàn PP lớn nhất cả nước là ông chú khó tính như nào…
Mà khoan, cô chợt nhận ra… “Giờ mình cũng có tuổi rồi, cũng đã làm giáo viên được năm năm rồi, hai mươi tám tuổi đầu chứ còn trẻ nữa đâu, mai nếu thấy chủ tịch trẻ quá mình nên gọi là anh thôi, gọi chú thì chắc hơi già.”
Lễ chào cờ diễn ra, đoạn đầu vẫn là hát quốc ca như thường lệ. Tới khi học sinh ngồi xuống, giữ trật tự và yên vị tại chỗ, thầy tổng phụ trách mới nói:” Trường học của chúng ta đang được tu sửa, sẽ rất đẹp chỉ trong một hai năm nữa. Nhưng phần lớn là được một nhà tài trợ để xây dựng lên trường học này, người tài trợ chính là chủ tịch tập đoàn PP – Bạch Hiên. Đây cũng là cựu học sinh của trường chúng ta, nhưng vì công việc của anh ấy khá bận nên hôm nay mới có thể mời được về trường để cảm ơn. Xin kính mời anh Bạch Hiên lên sân khấu, và cô giáo Tạ Tiểu Thu lên tặng quà và phát biểu đôi lời cảm ơn”
Bạch Hiên và Tiểu Thu cùng lúc bước lên sân khấu. Trái ngược với suy nghĩ của Tiểu Thu, một ông chú? Chủ tịch có vẻ còn trẻ hơn cả cô nữa, cô nên xưng hô thế nào đây? Thôi cứ gọi là chủ tịch vậy.
Nhưng khi Bạch Hiên vừa bước lên sân khấu, có học sinh nữ bên dưới reo lên:” A, anh đẹp trai ơi, em yêu anh”. Cùng theo đó dần dần tiếng reo hò càng lớn hơn:” Em yêu anh, anh Bạch Hiên!”
Lớn đến mức khiến thầy tổng phụ trách bẽ mặt, thầy phải lên tiếng nhắc nhở:” Các em học sinh bên dưới trật tự”
Sau khi tặng quà, Tiểu Thu nói lời cảm ơn mà cô đã được đọc từ hôm qua. Với trí nhớ tốt của cô, cô tự tin chỉ cần đọc qua một lượt sẽ lên sân khấu nói không cần nhìn mặt chữ sao cho tự nhiên nhất.
“Thay mặt toàn trường, xin cảm ơn chủ tịch…” Là chủ tịch gì ấy nhỉ? Tại sao cô lại quên? Mặc dù chỉ mới đọc qua một lượt, nhưng đoạn sau cô nhớ như in, chỉ có tên chủ tịch là cô không nhớ ra. Đang luống cuống không biết làm như nào, nhưng có vẻ chủ tịch hiểu ý khẽ nhắc:” Bạch Hiên”
Tiểu Thu nhanh nhẹn nói tiếp:” Vâng, xin cảm ơn chủ tịch Bạch Hiên,…”
Cứ như vậy, buổi chào cờ vinh danh dần kết thúc, học sinh trở về lớp chuẩn bị cho tiết một. Một số giáo viên trông tiết một thì trở về phòng hội đồng, trò chuyện cùng cựu học sinh Bạch Hiên sau nhiều năm không gặp mặt. Trong đó có cả Tiểu Thu.
Cô ngồi nghe mọi người nói chuyện như vịt nghe sấm, không hiểu mọi người có đang nói tiếng người trái đất không nữa, sao cô không có chút ấn tượng gì, nghe nói còn là học sinh của mình nữa?
Sắp hết tiết một, chủ tịch cũng sắp đến lúc phải về, cậu còn có việc phải làm. Trước khi đi, cậu nói với Tiểu Thu:” Cô, em có thể xin chút thời gian nói chuyện riêng với cô được không?”
Tiểu Thu rất ngạc nhiên, một chủ tịch của tập đoàn lớn như vậy, muốn xin chút thời gian của chủ tịch còn khó, ai ngờ cậu ta lại phải xin thời gian của mình ư?
Thật khó hiểu, nhưng cô vẫn đồng ý. Chủ tịch dẫn cô đi một vòng quanh trường, nhưng lại không nói điều gì, khiến Tiểu Thu hoang mang không biết có phải đầu óc chủ tịch này có vấn đề hay không.
Cô đành phải lên tiếng hỏi:” Nghe nói chủ tịch là học sinh cũ của tôi lúc tôi còn thực tập hả? Không phải là khoe nhưng tất cả tên và gương mặt học sinh trong lớp đó tôi đều nhớ rõ tới tận bây giờ, nhưng lại không có ấn tượng gì về cậu cả.”
Bạch Hiên chỉ cười:” Cô cứ gọi em là Bạch Hiên là được rồi.”