Cô Giáo Bé Nhỏ Của Tôi - Tiểu Thu - Chương 46: Chăm Chỉ
Trên đường về, Bạch Hiên dặn dò cô:” Chuyện hôm nay cậu đừng nói cho ai biết, đây là bí mật của ba chúng ta. Nhất là Sở Tiêu. Cậu hãy cứ coi như chưa nghe thấy gì là được.”
“Tất nhiên”
Trưa hôm ấy, sau khi tan học, Bạch Hiên trở về nhà, nhưng không thấy bố đâu. Đoán rằng bố vẫn còn ở công ti, cậu lại bắt taxi lên tới đó.
Trước cửa “Phòng chủ tịch”, cậu gõ cửa ba tiếng. Vẫn là thái độ ấy, bố cậu ngồi trên bàn làm việc kêu cậu vào.
Bạch Hiên kể lại sự việc trên trường cho bố nghe, cậu muốn ông giúp xoá file ghi âm mà Sở Tiệu đang có.
Cứ tưởng khi đề nghị như vậy, ông ấy lại tiếp tục gây khó dễ cho cậu. Nhưng bố cậu lại đồng ý luôn khiến cậu bất ngờ. Một câu:” Được thôi” của bố đã khiến cậu phải ngẩng mặt lên nhìn, cậu không tin vào những gì mình nghe thấy, không ngờ lại đơn giản đến thế.
Nhưng chưa kịp nói cảm ơn, thì bố cậu lại ra điều kiện:” Tuy nhiên, nếu con hứa rằng con sẽ thi đỗ thủ khoa vào nguyện vọng một, ta mới đồng ý giúp”
Hả? Cậu không nghe nhầm đó chứ? Là thủ khoa sao? Có phải bố cậu đã ra điều kiện hơi khó rồi không? Đắn đo một hồi, cả căn phòng chìm vào yên lặng đợi câu trả lời từ Bạch Hiên. Rồi cậu vẫn khẳng định chắc nịch:” Thôi được, con hứa sẽ đỗ thủ khoa nguyện vọng một”
“Ta tin con, trước tới nay ta biết con không phải là một người thích hứa những chuyện viển vông không làm được. Ta sẽ giúp. Còn bây giờ hết việc rồi thi ra ngoài ta còn làm việc”. Bố cậu nói.
“Vâng, con chào bố.” Bạch Hiên từ từ khép cánh cửa, rồi ra khỏi công ti. Cậu lập tức bắt taxi về nhà. Tới nhà, cậu đi thẳng tới phòng của mình rồi ngồi lên bàn học.
Vốn dĩ cậu đồng ý với bố, là vì thủ khoa cũng chính là mục tiêu mà cậu hướng tới, chỉ là chưa có đủ tự tin để nói rằng nhất định làm được.
Nhưng bây giờ đã hứa rồi, thì không thể không làm, cho dù ra sao cũng phải cố gắng hết sức. Đã là một người đàn ông, phải dám nghĩ dám làm, có gan hứa thì phải có gan thực hiện. Cậu không muốn thất hứa, không muốn trở thành một con người không có uy tín.
Hơn nữa mục tiêu thủ khoa của cậu là vì một cái tên đã khắc sâu vào trong tiềm thức, ngay cả khi mơ cậu còn gọi tên người đó, một cái tên quen thuộc:” Tiểu Thu”. Sáu tháng nữa thôi là tới kì thi đại học, ác mộng của rất nhiều người. Nhưng đã là học sinh của cô Tiểu Thu, cô có thể đỗ thủ khoa, thì mình cũng có thể như vậy.
Lịch học của Bạch Hiên những ngày sau đó đã kín hết. Thời gian cho học chính, học thêm, tự học đã chiếm hầu hết thời gian trong ngày, chỗ còn sót lại chính là thời gian ăn, ngủ và vệ sinh cá nhân.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thành tích của cậu đã vượt trội hơn hẳn về tất cả các môn, không riêng gì ba môn khối nữa.
Giờ đây, không ai dám nói Bạch Hiên may mắn, coi bài, đút lót giám thị nữa. Ai cũng nhìn cậu bằng con mắt sùng bái:” Nó có phải người trái đất thật không vậy? Hay từ sao hoả xuống?”
Thời gian trôi đi nhanh lắm. Trong những cuốn sách mà Bạch Hiên từng đọc qua để tiếp thêm động lực, có một câu rất hay khiến cậu tâm đắc:” Chỉ có thời gian mới đủ sức mài mòn hòn đá vô tri thành viên ngọc tỏa sáng lung linh, chỉ có thời gian mới đủ sức biến một người bình thường thành một bậc vĩ nhân và cũng chỉ có thời gian mới minh chứng cho những giá trị chân thật nhất.”
Xem trên tờ lịch để trên bàn học của Bạch Hiên, có một ngày được cậu khoanh đỏ, tô rất đậm, chính là ngày hôm nay.
Bạch Hiên không học, cậu bắt xe khách tới một ngôi trường khác – Đại học sư phạm.
Không khí trên trường lúc này thật náo nhiệt, rất đông sinh viên, cả thày cô giảng viên cũng đông không kém.
Phải, hôm nay chính là lễ bế giảng, ra trường của các anh chị sinh viên năm cuối. Sau hôm nay, cô Tiểu Thu sẽ chính thức trở thành một giáo viên thực thụ, không phải là giáo sinh thực tập như hồi xưa nữa.
Đã lâu không được gặp Tiểu Thu, không biết cô ấy có thay đổi chút gì không, Bạch Hiên rất nóng lòng muốn biết.
Cậu đi vòng vòng một, bỗng nhiên cậu bắt gặp một hình dáng quen thuộc phía xa. Vẫn như trước kia, cậu có thể tìm cô Tiểu Thu rất nhanh, cô đang lẫn trong đám đông, cùng với bộ quần áo cử nhân màu đen với hoạ tiết điểm vàng.
Nhưng cậu không tới làm quen, chỉ đứng phía xa quan sát. Có vẻ cô đang nói chuyện với bạn, những cử chỉ trẻ con ấy vẫn không thay đổi gì.
Hoá ra ngoài bộ quần áo chỉnh tề, trưởng thành khi đi dạy, nhìn cô với dáng vẻ là một học sinh càng khiến Bạch Hiên thấy cô giống đứa trẻ hơn.
Nhưng cậu vội lắc đầu, tự trấn an bản thân:” Mày đừng như thế nữa, cô dù gì cũng là cô giáo, hơn mày năm tuổi, cô không trẻ con một chút nào đâu”
Nhưng Tiểu Thu trong vai trò là một học sinh, thật sự khác xa với cảm giác cô là giáo viên. Trong suy nghĩ của cậu liên tục xuất hiện những dòng chữ:” Đáng yêu quá, yêu mất thôi.”