Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ - Kiều Ngọc Liên - Chương 44
Tôi kích động xem vết thương của Long Vũ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi lấy đồ sơ cứu cho anh ấy. Cha mẹ tôi không biết nên hỏi Long Vũ cái gì nên chỉ biết hỏi dò tôi:
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tôi sơ cứu xong xuôi cho Long Vũ, ái ngại nhìn anh ấy, rồi nói nhỏ với cha mẹ tôi:
“Chuyện này con cần nói riêng với cha mẹ. Tạm thời hai người chỉ cần biết anh ấy là chồng của con, không phải là Tô Nhất Long.”
Cha mẹ tôi đã quên béng cái đám cưới tạm bợ của tôi năm xưa, buột miệng nói không cần nghĩ:
“Chồng của con? Con làm gì mà đã cưới… Ơ, con nói gì cơ?”
“Chồng của con? Con đang nói cái đứa con trai lớn nhà họ Tô sao? Nhưng nó chết rồi mà! Sao có thể…”
Cha mẹ tôi đứng ở góc nhà nhìn Long Vũ bằng ánh mắt khiếp sợ.
Tôi lấy lý do đi chuẩn bị phòng cho Long Vũ để tránh mặt anh ấy, thực chất là kéo cha mẹ tôi vào phòng, kể cho họ nghe chuyện anh ấy từ Tô Uy Long năm xưa biến thành người phàm như bây giờ. Kể cũng lạ, tôi vẫn đang thắc mắc lý do tại sao anh ấy lại đột nhiên xuất hiện đúng lúc để cứu tôi, đã vậy còn đồng ý ngủ lại nhà tôi đêm nay nữa.
“Trời!! Con trai của Quỷ vương và Quỷ hậu! Con đang đùa chúng ta đấy à?”
Tôi thật muốn phát điên vì nói mãi mà cha mẹ tôi vẫn không hiểu, còn cho là tôi bệnh cũ tái phát nên đầu óc có vấn đề rồi!
Đúng lúc này, ngoài trời lại giông bão tiếp. “Đoànggg” một tiếng kinh thiên động địa, sấm giật đùng đùng như bom nổ, kèm theo đó là một tia chớp rạch ngang bầu trời, chói lóa cả một khoảng trời.
Cả căn phòng sáng bừng lên bởi tia chớp đó, ánh sáng làm chúng tôi nhìn rõ mồn một bóng người in trên cửa sổ. Là một người mà rất lâu rồi tôi chưa gặp lại – người phụ nữ mặc áo đỏ lạnh lùng và bí ẩn – Quỷ hậu!
“AAA…”
Cha mẹ tôi trước đó chỉ nghe tôi kể về người phụ nữ mặc áo đỏ, chứ đây mới là lần đầu tiên nhìn tận mắt bà ấy. Họ sợ đến mặt mũi tái mét, miệng cứ lắp ba lắp bắp, tay run run chỉ vào Quỷ hậu:
“Bà… bà thật sự là…”
Mặc cho họ sắp hồn xiêu phách lạc đến nơi, Quỷ hậu chỉ lẳng lặng đứng đó, giọng nói âm u hòa lẫn vào tiếng gió bão khiến người nghe bủn rủn tay chân:
“Chăm sóc tốt con trai của ta, con dâu của ta nữa, thông gia.”
Dứt lời, thân ảnh Quỷ hậu tan biến dần. Tôi nhào đến bên cửa sổ, miệng thốt ra những lời từ tận đáy lòng:
“Mẹ! Xin hãy chỉ cho con dâu cách khôi phục trí nhớ cho Long Vũ!”
Quỷ hậu đã biến mất rồi, nhưng giọng nói của bà vẫn văng vẳng bên tai tôi:
“Để nó cho ta.”
Căn phòng chìm vào yên lặng. Cha mẹ tôi ôm lấy nhau run sợ, khuôn mặt bàng hoàng, vẫn không thể tin nổi chuyện Quỷ vương Quỷ hậu là thật. Tôi cũng chỉ biết lựa lời an ủi để họ bớt kinh sợ, chứ sự thật đã bày ra trước mắt, cha mẹ tôi không muốn tin cũng phải tin thôi.
Tôi vừa phải nói rát họng thuyết phục cha mẹ chấp nhận chàng rể như Long Vũ, vừa lo lắng trong lòng, chắc gì anh ấy đã chịu chấp nhận tôi là vợ anh ấy đây? Nói cả tiếng đồng hồ, cha mẹ tôi có vẻ đã bị thuyết phục.
“Này con gái, con lấy lý do đi chuẩn bị phòng cho người ta, mà để người ta chờ cả tiếng đồng hồ có ổn không?”
“…”
Tôi mở cửa ra khỏi phòng, bất ngờ thấy Long Vũ đang đứng đó, dáng vẻ ngập ngừng hình như muốn gõ cửa.
“Ối…”
Tôi chột dạ, không phải anh ấy đã nghe được cái gì rồi chứ?
“À à… phòng của anh ở bên này…”
Tôi luống cuống chỉ bừa một phòng, sau vài giây ngơ ngác mới nhận ra, tôi vừa mới chỉ cho anh ấy đi vào phòng ngủ của mình! Anh ấy nhìn cửa phòng màu hồng phấn, lại còn có hình hoa lá cành các thứ, biểu cảm khuôn mặt cũng quắn quéo chẳng khác tôi là mấy.
Tôi cười đần độn dẫn anh ấy sang một phòng khác.
“Diệp Lộ Linh, thật sự là em từng phải nằm liệt giường sống thực vật sao?”
Trong lúc tôi nhặt nhạnh dọn dẹp mấy thứ đồ vứt bừa bãi trong phòng, Long Vũ đứng một bên ngập ngừng hỏi. Tôi nghe xong, thoáng khựng lại.
Trời ạ! Khi nãy cha mẹ tôi lớn tiếng với Long Vũ, vô tình nhắc đến chuyện tôi từng sống thực vật. Không ngờ anh ấy lại để tâm chuyện đó đến vậy.
Tôi nhìn những vết sẹo trên người mình, cho dù một năm qua mẹ tôi đã tìm đủ mọi cách, bôi biết bao thứ kem trị sẹo cho tôi, nhưng vì những vết sẹo quá lớn, cộng với khi đó các chức năng cơ thể bị suy thoái, thuốc khó mà có tác dụng. Đến bây giờ những vết sẹo vẫn còn mờ mờ chạy dài khắp cơ thể tôi, loằng ngoằng như những con rết.
“Một năm qua anh luôn chờ đợi người vợ của anh đi tìm anh, nhưng chỉ gặp toàn những kẻ lừa đảo. Anh mệt mỏi và buông xuôi. Anh đã nghĩ cô ấy không còn cần anh nữa.”