Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn - Tiểu Thảo Mộc - Chương 49: Kết thúc
” ông thua rồi, nên không được tấn công nhân loại vô cớ nữa “
” nhân loại đều đáng ghét như nhau ” Hắc Long thở ra một ngụm khí, trước đó hai người có giao kèo với nhau.Mặc dù rất ghét nhân loại, nhưng nó không phải người thất hứa.
Hắc Long thở những hơi nặng nhọc, nó đang suy nghĩ nhân loại này sẽ làm gì mình.Giết nó để lấy vật liệu phục vụ con người sao? dù sao bản tính của loài người vốn ích kỷ mà, hơn nữa nó lại là con rồng đầu tiên trên thế gian này.
Nếu lấy thân xác, máu thịt cùng tinh hạch của nó không biết điều chế được bao nhiêu thứ?.Trong giây phút này, Hắc Long ngước nhìn bầu trời không mấy xinh đẹp kia, nhưng có lẻ đây là lần cuối nó được nhìn thấy.
” ông nghĩ như thế nào khi kết bằng hữu với ta?” Tư Duệ Kỳ Vũ vẫn lạnh nhạt nói, hắn cảm thấy bản thân sống chung với Dương Tiểu Nguyên quá lâu cũng thành ra bị ảnh hưởng bởi y rồi.
Hắn cảm thấy điều mình làm thật vô bổ, nhưng bản thân biết rõ ngọn ngành lại không xuống tay được.Nói thế nào vẫn là nhân loại sai trước, quái vật vẫn có loại này loại kia, con người cũng có tốt có xấu vậy thì vì sao mà sinh vật khác không thể?.
Có thể nói Tư Duệ Kỳ Vũ là người đầu tiên có thể đánh một trận với Hắc Long và chiến thắng, đương nhiên hắn cũng bị thương không nhẹ đâu.
“….” Hắc Long nhìn Tư Duệ Kỳ Vũ với ánh mắt phức tạp, tên con người này thật là….
” nhân loại ngươi…”
Năm 920, theo lịch của Đại Nam Quốc.
Sau gần hai tháng phu nhân tướng quân Dương Tiểu Nguyên nhận thánh chỉ trở thành tướng quân, thay tướng công mình Tư Duệ Kỳ Vũ ra trận đại thắng trở về.
Mặc dù chiến thắng này vẫn có thương vong, nhưng đánh lui được quân địch, lãnh thổ vẹn toàn, từ trận đánh này bắt Đại Hán lập nên một hiệp ước hòa bình.Vì trận này thua nên nhà Hán cũng đã đem cống phẩm sang nhận tội.
Hai tòa thành gần biên cương phía Bắc, giáp giữa lãnh thổ Đại Nam và Đại Hán được nhà Hán chuyển giao lại cho nước Nam là thành Giao Nghĩa và Giao Châu.
Sau đó không lâu Uy Vũ Đại Tướng Quân, được cho là đã chết đã toàn vẹn trở về.
Tại Kinh Thành Nước Nam, đoàn quân do Dương Tiểu Nguyên dẫn đầu chinh chiến đã trở về. Chiến sĩ đều mệt mỏi nhưng ai náy đều phấn khởi vì trận này chiến thắng, chỉ là nét mặt vẫn thoáng đượm buồn đi đủ nhưng về chẳng đủ.
Dưới cổng thành một bóng dáng cao ráo, thẳng táp đó đanh đứng chờ người nào đó.Lại gần một chút Dương Tiểu Nguyên có thể thấy được là tướng công ngốc nhà y.
Trong phút giây thấy hắn nhìn y mỉm cười, Dương Tiểu Nguyên cảm nhận được tầm mắt mình nhòe đi trong thấy.Ngay sau đó y phóng xuống khỏi ngựa, lao vào người nam nhân phía trước ôm chặt lấy hắn.
Y thầm nghĩ trong mình lúc này có lẽ thật khó coi đi, nhưng y mặc kệ không quan tâm về đều này.
Tư Duệ Kỳ Vũ cũng ôm lại y, hắn nhẹ nhàng nói “em làm rất tốt, tất cả đều ổn rồi “
” chúng ta đi diện kiến thánh thượng ” Tư Duệ Kỳ Vũ buông ra, nắm tay y nói.
Dương Tiểu Nguyên gật đầu, cũng phải đi diện kiến để báo cáo rồi a.
………………
Hoàng cung, chính điện.
Đôi phu thê Tư Duệ gia hành lễ bước vào điện, bên trong đầy đủ bá quan.Sau đó Dương Tiểu Nguyên nói sơ lược một chút, dù sao cũng đã được y báo cáo ở thư tất cả.
Võ Thiên Quân nét mặt không che giấu được niềm vui sướng, lần này ván cược hắn thắng!.Bá quan từng phản đối cũng không dám hó hé.
” Dương ái khanh có muốn ban thượng gì, trẫm liền theo ý ngươi ” Võ Thiên Quân đặc biệt vui, phá lệ mà nói dù sao đây cũng là người nhà của hắn ta, là nhà mẹ của thê tử mình a, nên ưu ái ưu ái a.
” thần không muốn gì cả, chỉ xin thánh thượng cho phu thê chúng thần tiêu dao ” Lời này là Dương Tiểu Nguyên cùng Tư Duệ Kỳ Vũ trước khi đến đây đã trao đổi và đưa ra thống nhất với nhau.
Cả cung điện lâm vào im lặng đáng sợ, Võ Thiên Quân không trả lời ngay mà chỉ lặng lặng nhìn cả hai người, sau đó hạ giọng xuống trầm ngâm hỏi.
” các khanh thật sự muốn vậy sao?”
” vâng…” Tư Duệ Kỳ Vũ lần này thay phu lang nhà mình lên tiếng.
………..
Ba tháng sau tại Tướng Quân Phủ.
” Này chức vị giao lại cho con ” Tư Duệ Kỳ Vũ nhìn Tư Duệ Bình nói, con trai hắn cũng tài giỏi không kém đâu.
Sau khi Dương Tiểu Nguyên cùng Tư Duệ Kỳ Vũ muốn từ chức, Võ Thiên Quân đã đắn đo rất lâu.Sở dĩ Đại Nam sau tận thế tiến đến vẫn bình an, là vì có một trụ cột là Tư Duệ Kỳ Vũ.
Chàng thiếu niên năm đó vì chiến tranh phương Bắc mà rời khỏi gia đình đến chiến trường, bảy năm xa cách gặp lại người thân là lúc tận thế đến.
Từ một tên lính vô danh trở thành một đại tướng quân, một chỗ dựa bức tường thành vững trải bảo vệ quê hương đất nước.Khi đến không mang gì, khi đi cũng không vướng bận.
Trước cổng phủ đôi phu thê lão tướng quân, nhìn các con mình mà dặn dò.Y cũng yên tâm rồi, cách hai tháng trước Tiểu Bình Bình của y cũng đã có gia đình.Không có y thì bọn trẻ vẫn sống tốt, vì bên cạnh đã có gia đình của mình rồi.
Từ biệt những đứa trẻ của mình, đôi phu phu Tư Duệ Kỳ Vũ và Dương Tiểu Nguyên rời đi.Cả hai ra khỏi thành thì gặp được người quen ngoài ý muốn.
” a ma ” Tiểu An An, ôm chầm lấy y mà khóc nức nở.Dù cho bản thân đã làm mẫu nghi thiên hạ, cho dù mình cũng đã là vợ là mẹ rồi, nhưng thấy
a ma vẫn không nhịn được mà khóc.
Dương Tiểu Nguyên ôm lấy con gái, vỗ lưng an ủi từ bao giờ mà mấy đứa nhỏ nhà y mít ướt như vậy chứ?.
” ngoan nào, có phải không gặp lại đâu ” Y cười nói.
” nhưng con không muốn….hức hức…” An An òa lên khóc, Võ Thiên Quân bên cạnh nhìn thê tử mình mà xót.
Cứ vậy mà Dương Tiểu Nguyên phải vỗ giành vị hoàng hậu lén lút trốn khỏi cung và đang khóc ôm lấy y này.
” Thiên Quân, mong rằng không có phu phu ta bên cạnh mình ngài vẫn chăm sóc tốt cho con bé” lời nói của y, rất nhẹ nhàng nhưng mang theo ý tứ đe dọa.
Võ Thiên Quân nghiên túc gật đầu, hắn ta đâu có điên đi chọc giận hai người này.Hơn nữa thê tử nhà mình đương nhiên phải yêu yêu, thương thương, mà chiều chuộng rồi a.
Cứ như vậy hai người Võ Thiên Quân và Tư Duệ An An nhìn chầm chầm bóng lưng thong dong và tiêu sái của phụ mẫu mình.
Dưới ánh hoàng hôn, đôi phu phu lớn tuổi nhưng ngoại hình vẫn trẻ mãi nắm tay nhau bước đi.Ánh nắng buổi chiều tà chiếu rọi lên hai thân ảnh, đã kiên cường cùng nhau trải qua những hiểu lầm, những sóng gió để bên nhau đến giây phút này.
Tư Duệ An An cảm thấy lúc này bản thân thật sự ngưỡng mộ tình cảm giữ phụ thân và a ma.Người ta nói ca nhi là có địa vị thấp kém nhất, bởi vì khả năng sinh nở không cao, mạt thế đến với sức khỏe kém lại càng kém đi.
Nhưng nhìn xem, a ma cũng gần mười năm mới có nàng và ca ca, nhưng phụ thân trước sau vẫn là như một.Không những không chê bai còn yêu chiều a ma gấp bội.
Mà một nhà bà nội cũng yêu thương a ma như con ruột.
Nàng nghĩ chỉ cần bản thân cùng Thiên Quân như vậy là tốt rồi.Chỉ mong ngày tháng khó khăn bên ngày thì ngày sau sung sướng có nhau, bách niên giai lão cũng nhau già đi.