Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 146 - Chén cháo
- Trang Chủ
- Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
- Chương 146 - Chén cháo
“Cô chủ sao vậy ạ?” Người giúp việc trong nhà đi tới, tâm tình mọi người đều vô cùng nặng nề.
Đây là thời đại mà tất cả mọi người ai cũng sẽ sử dụng Internet, người giúp việc đều biết trong nhà xảy ra chuyện lớn, không ai dám đi nghỉ ngơi.
“Suỵt.” Thẩm Giai Nghị ôm Giang Ý Mạn, trực tiếp đi lên lầu hai, anh biết phòng của Tiểu Mạn là gian nào, lúc trước có vào một lần rồi.
Anh rất
cẩn thận đem Tiểu Mạn đang ngủ đặt ở trên giường, giúp cô cởi hết giày
dép áo khoác, Thẩm Giai Nghị đắp chăn cho cô xong vốn định rời đi, lại
sợ Tiểu Mạn tỉnh lại vẫn thấy khó chịu, trong nhà tất cả đều là người
giúp việc, ngay cả một người bạn để cô tâm sự nói chuyện cũng không có.
Tiểu Mạn lại chưa ăn gì trong cả ngày hôm nay, anh quyết định ở lại, còn gọi điện thoại về nhà, bảo người giúp việc đưa Hiên Hiên tới, chờ Tiểu Mạn
tỉnh lại nhìn thấy Hiên Hiên, cô ít nhiều sẽ dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Giai Nghị đã sớm nhìn ra, Tiểu Mạn đặc biệt thích Hiên Hiên.
Anh liền đi xuống lầu, đi vào phòng bếp dạo một vòng, người giúp việc vội vàng chạy tới.
“Thẩm tiên sinh, ngài đói bụng ạ? Ngài cần những gì xin hãy giao phó.” Người giúp việc không dám chậm trễ.
“Tất cả đi nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ tự làm.” Thẩm Giai Nghị không muốn ăn gì,
anh là sợ Tiểu Mạn đói, muốn nấu cho cô chút cháo để khi Tiểu Mạn tỉnh
lại liền có thể ăn.
Trong phòng bếp, là bóng dáng Thẩm Giai Nghị
nấu cháo, một mình anh bận trước sau, tuy rằng không thể giúp Tiểu Mạn
cái gì, nhưng có thể ở bên cạnh cô lúc cô khó chịu cũng rất tốt.
“Ba ba.” Hiên Hiên tới rồi.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu.
“Dì đâu ạ? Nghe nói ông ngoại qua đời, dì hẳn là rất đau lòng!” Hiên Hiên
hỏi, cậu cũng đặc biệt thích ông ngoại, khi nghe được tin tức này cũng
rất buồn đau.
“Ngủ trên lầu rồi, đừng làm phiền cô ấy, con đi đến phòng bên cạnh để nghỉ ngơi đi, nếu cần ba sẽ gọi.” Thẩm Giai Nghị nói.
“Vâng ạ, ba cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Hiên Hiên đặc biệt hiểu chuyện, cậu sẽ không gây thêm một chút phiền toái nào cho người lớn, bởi vì cậu
biết, tại thời điểm này mình không giúp được gì cả, nhưng chỉ cần cậu
không gây phiền toái, chính là trợ giúp lớn nhất cho dì và ba ba rồi.
Thẩm Giai Nghị nấu cháo xong liền đặt ở trong lò giữ ấm, lúc nào Tiểu Mạn
tỉnh lại cũng đều có thể ăn, anh đứng dậy đi lên lầu hai, vốn muốn đi
thăm cô, kết quả vừa đi tới cửa liền phát hiện Tiểu Mạn đã tỉnh, cô một
mình ngồi ở đầu giường, hai tay ôm đầu gối úp sấp mặt trên đùi.
“Tỉnh rồi à?” Thẩm Giai Nghị đi vào.
Giang Ý Mạn nhàn nhạt nhìn lên, cô khóc quá lâu, mắt đã rất sưng, mí mắt cũng sắp không nhấc lên được nữa rồi.
“Cả ngày nay cô chưa ăn gì, vừa rồi tôi nấu chút cháo, có muốn nếm thử hay
không?” Thẩm Giai Nghị nhẹ nhàng hỏi, anh sợ mình không cẩn thận đụng
phải nỗi đau trong lòng cô.
Giang Ý Mạn lại khóc oà lên, Thẩm Giai Nghị luống cuống tay chân, anh cũng
không làm gì nha, chỉ là nấu cho cô một bát cháo, cô không muốn ăn hoặc
là không thích ăn cháo thì thôi, sao lại khóc rồi?
Thẩm Giai Nghị vụng về tìm khăn giấy khắp nơi, anh mở ngăn kéo dưới tủ quần áo ra lấy
được một tờ giấy, hai tay luống cuống vừa kéo khăn giấy ra vừa đi tới
bên giường đưa cho Giang Ý Mạn, cô ngay cả đưa tay ra lấy cũng lười, cứ
ngồi vậy mà khóc. Thẩm Giai Nghị vội vàng rút ra thêm mấy tấm, vụng về
giúp cô lau nước mắt.
“Không thích ăn cháo thì thôi không ăn, sao còn khóc?”
“Tôi nói câu nào không đúng làm cho cô khó chịu à? Hay tôi ở đây khiến cô
rất khó chịu? Vậy… vậy tôi sẽ đi ngay bây giờ, cô không được khóc nữa,
nhé?”
“…”
Thẩm Giai Nghị không ngừng rút giấy giúp Giang Ý Mạn lau nước mắt, cô khóc chứ không nói tiếng nào, chỉ một mực rơi nước mắt, biểu tình làm cho người ta đau lòng lại cảm thấy lo sợ, Thẩm Giai
Nghị chịu không nổi nước mắt của phụ nữ, bộ dáng quỷ quái này của Giang Ý Mạn thật muốn tra tấn anh đến chết!
Khóc hồi lâu đến giấy trong tay Thẩm Giai Nghị cũng hết sạch rồi, cuối cùng thì Giang Ý Mạn cũng không khóc nữa.
“Hồi trước ba cũng sẽ nấu cơm cho tôi ăn, nhưng về sau không được ăn được,
không còn nữa…” Giang Ý Mạn nói xong, nước mắt còn đang lăn từ má xuống.
Lúc này Thẩm Giai Nghị mới hiểu được, không phải anh làm chỗ nào không tốt, mà là anh đã vô tình làm chuyện giống như ba Tiểu Mạn, khiến gợi lên
hồi ức của cô.
Thẩm Giai Nghị càng không biết nói cái gì, tuy
rằng trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tiểu Mạn, nhưng hiện tại
không phải lúc, anh lựa chọn không nói lời nào, chỉ ngồi nhìn khi nước
mắt cô rơi xuống, anh lại giúp cô lau đi nước mắt.
Giang Ý Mạn khóc thật lâu mới dừng lại, câu đầu tiên cô nói chính là: “Tôi đói bụng, cháo anh nấu đâu?”
Cuối cùng cô ấy cũng muốn ăn.
“Tôi lập tức đi lấy.”
Thẩm Giai Nghị chạy thật nhanh, Tiểu Mạn nói muốn ăn, so với chính anh đói
bụng muốn ăn còn vui vẻ hơn, anh chạy vào phòng bếp, đem cháo múc ra rồi trực tiếp lên lầu.
Cháo vừa mới nấu xong không lâu, lại một mực
được giữ ấm, hiện tại đặc biệt nóng, Thẩm Giai Nghị nóng lòng muốn cho
Tiểu Mạn lập tức ăn cháo, muốn cô mau chóng khôi phục thật tốt, anh
không hề để ý chén cháo nóng như thế nào, hai tay trực tiếp bê lên.
Giang Ý Mạn ngồi ở đầu giường, nhìn Thẩm Giai Nghị vụng về bưng chén cháo
khiến hai tay đều đỏ lên, anh lại giống như không cảm thấy gì, còn ngồi
xuống giúp cô thổi cháo.
“Rất nóng, tôi giúp cô thổi nguội.” Anh nói.
Một bộ dáng nghiêm trang thổi cháo rất đẹp trai lại ấm áp, Giang Ý Mạn ngồi ở đầu giường, hai tay ôm đầu gối nhìn bộ dáng thổi cháo của Thẩm Giai
Nghị, trong lòng có tư vị không nói nên lời…