Có Anh Như Có Ánh Mặt Trời - Phạm Đào - Chương 78: Ngoại Truyện Thanh Xuân (Mặc Huy - Nhã Ái)
- Trang Chủ
- Có Anh Như Có Ánh Mặt Trời - Phạm Đào
- Chương 78: Ngoại Truyện Thanh Xuân (Mặc Huy - Nhã Ái)
Mặc Huy và Nhã Ái đã từng như vậy đã lỡ thích nhau mà không dám nói,không dám đối diện với chính bản thân mình.
Họ yêu nhau nhưng không muốn đối phương biết chỉ muốn ôm trong lòng chủ riêng bản thân mình biết.
“Có đôi lần tổn thương trong lặng lẽ, người ta làm âm thầm thu toàn bộ tình cảm và rời đi một cách lịch sự đến lạ lùng. Nhiều khi chuyện cũng chẳng phải cái gì to tát, chỉ vì tự nhiên hôm nọ đứng đó tần ngần rất lâu,thấy mình không quan trọng, nên đi thôi.”
Ba năm trước họ thích nhau nhưng vẫn tầm ngầm không nhận chỉ xem nhau như những người bạn.
Nhưng cuối lớp 12 cô đã hỏi anh rằng ” Mặc Huy anh có gì muốn nói với em không và cô đã nhấn mạnh nó đến lần thứ hai thứ ba nhưng anh vẫn không trả lời dù chỉ là một câu chào tạm biệt”.
Thế là họ bước qua đời nhau như một cơn gió không ai quen biết ai và cũng không có ai nợ nhau,lặng lẽ và rời đi.
Đôi khi tình cảm đơn phương nó là một cái gì đó rất là khó tả chính chúng ta cũng không hiểu được.
Tình cảm của Mặc Huy dành cho Nhã Ái không chỉ qua những lời nói mà anh toàn dùng các hành động để ở cô sau bao năm đã bỏ lỡ.
” Khi em bệnh anh là người đầu tiên lên phòng y tế chăm em ”
” Khi em không vui anh là người an ủi em nhưng đôi khi tính tình anh có cụt sút nên khiến em tưởng anh đang chọc ghẹo em “.
” Cái gì anh cũng dám làm cho em nhưng tình yêu thì anh lại không dám nói ra “.
” Em bay ra nước ngoài du học anh có đến sân bay nhìn em nhưng không dám lại gần ”
” Khi em về nước anh mới can đảm một lần nữa mà bám theo em bởi vì rất thích em “.
Lúc trước anh thấy bản thân mình thật là ngốc nghếch vì đã bỏ lỡ em nhưng nhìn lại hiện tại hai ta đã trưởng thành hơn anh tin lần này là đúng đắn nhất đời người của anh.
Thanh xuân của anh cũng may mắn là có em bên cạnh.Thật tuyệt khi quảng đời còn lại hai ta cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu.
_________
Trở về với hiện tại.
Sau khi Mặc Huy cầu hôn Nhã Ái trong chuyến du lịch thì cả hai người này lúc nào cũng dính nhau như sam vậy không chịu tách rời.
Buổi sáng sau khi thức dậy thì hai người sẽ cùng nhau đi dạo sau đó sẽ đi ăn.Trưa thì đi vào khu vui chơi,chiều tối sẽ đi dạo bờ biển.
” Hạnh phúc ” đối với Nhã Ái như thế này là cô hạnh phúc,mãn nguyện lắm rồi.Không có gì được đi du lịch cùng người mình yêu cả,cùng nhau ăn uống,ngủ,chụp ảnh,cùng nhau xây dựng một ngôi nhà hạnh phúc.
Đi dạo hơn 30 phút hơn thì cô lại thấy mõi chân cứ đứng yên một chỗ không chịu đi.Mặc Huy thấy cô như vậy liền không chịu được mà bế cô trên tay ôm sát vào nhau.
” Chụt ” anh hôn vào môi cô một cái sau đó bế thẳng đi phía trước
“Anh sẽ bế em đi suốt cả cuộc đời luôn,yêu em “.
Nhã Ái mặt đỏ bừng mà úp mặt vào lòng ngực của anh khiến cho đối phương vô cùng hài lòng với hành động này của cô.
” Em yêu anh rất nhiều” cô thủ thỉ nhỏ vào tai anh nhưng đủ cho đối phương nghe thấy.
Trên thành phố Paris con đường đang tấp nập với dòng người qua lại.Có một cặp tình nhân đang ôm nhau vô cùng tình tứ khiến cho mọi người ai nấy cũng phải ganh tị mà ngoáy lại nhìn bọn họ.
” Em yêu ngại sao.Dù gì em đã là của anh rồi ngại cái gì nữa ”
Thanh xuân của em chọn đúng người nhưng thời gian có muộn một chút cũng không sao.Miễn là đúng người thì thời gian có như thế nào thì em cũng đợi được.
Em đã vì anh mà tổn thương nhiều rồi sau này anh sẽ dùng trái tim chân thành để xoa dịu nó.