Có Anh Như Có Ánh Mặt Trời - Phạm Đào - Chương 72: Đến Công Ty
Bây giờ trên người cô chẳng còn mãnh vải nào cả khiến tình dục trong người anh ngày càng tăng cao.
Ưm…ưm…nhẹ một chút…..đau…ưm.
Khi nghe tiếng rên của anh khiến anh ngày càng phấn khích mà bắt đầu cho ngón tay vào bên trong cô
Sau khi nơi đó đã được co dãn thì anh mới bắt đầu cho hạ thân của mình vào bên trong cô.
Khi vào trong cô anh cảm thấy ấm ấp với cùng,mặc dù khi vào có hơi trướng nhẹ nhưng sau một hồi vận động thì mọi thứ đã dễ dàng hơn.
Cả hai người làm rất nhiều tư thế từ sofa, giường,bàn trang điểm khiến cho Tâm Anh mệt nhừ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Buổi sáng hôm sau anh là ngươi thức giấc trước nhìn thấy vợ mình vẫn còn nằm ngủ bất giác lại mỉm cười và ôm cô vào lòng.
” Em muốn ngủ anh đừng có phá ” vợ à anh đâu có phá đâu,anh chỉ muốn ôm em thôi.
” Sến súa quá đi thôi ” chụt,anh hôn vào má cô một cái sau đó cũng đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Tâm Anh nằm trên giường đánh một giấc cho đến 9 giờ.Cho đến khi tỉnh dậy thì thấy thân thể cũng đỡ đau hơn một chút.
Buổi trưa có bà nội và mẹ chồng đến thăm cô khiến cô có chút hạnh phúc trong lòng.Bây giờ cô thấy gia đình bên nhau như thế là mãn nguyện lắm rồi.
Ngồi trò chuyện cùng hai người đến trưa thì hai người cũng ra về.Trong nhà bây giờ chẳng còn ai, ăn trưa một mình thì cũng hơi buồn nên cô đành đem đồ ăn đến công ty cho anh.
Nói là làm cô bắt tay vào nấu các món anh thích ăn nhất sau đó bảo tài xế đưa mình đến công ty.Tuy bây giờ cô không còn làm ở đây nữa nhưng khi đến cô cũng có chút lưu luyến nơi đây.
” Chào cô,cô muốn gặp ai ” lễ tân đang thấy cô bước vào nên cũng nhanh chân hỏi.
” Tôi muốn gặp chủ tịch ” vậy cô có hẹn trước không,tại chủ tịch đang bận.
“Ừm vậy cô cứ nói là có Ngọc Tâm Anh đến ” cô lễ tân nghe vậy liền kết nối với phòng làm việc của anh.
” Thưa chủ tịch có cô Ngọc Tâm Anh cần tìm ạ ” tút….tút…
Cô lễ tân không nghe phản hồi lại cứ tưởng là không tiếp đón nên cô đành xua đuổi cô đi.
Thấy cô chuẩn bị rời đi,thì vừa lúc đấy có một bàn tay kéo cô vào lòng.
Em đến sao không gọi cho anh.Lúc này anh ngang nhiên nắm tay cô đi vào thang máy khiến cho nhân viên mắt chữ a mồm chữ ô.
Chẳng lẻ đây là vợ của chủ tịch sao. Chẳng trách sao dạo gần đây không thấy sếp đến công ty.
” Chết tôi rồi! Lúc nãy mình đuổi cô ấy không biết có bị đuổi việc không nữa ” cô lễ tân bây giờ chỉ biết khóc thầm trong lòng.
Cạch! cánh cửa mở ra anh kéo cô lại ghế sofa ngồi xuống.
Anh đừng nhìn em như thế,sau khi bà nội và mẹ về em cảm thấy buồn chán nên đem đồ ăn đến cho anh..
Anh chỉ sợ em mệt thôi vợ à! Anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi trong thời gian này.Sau khi sắp xếp được thời gian chúng ta cùng nhau đi nghỉ mát nha vợ.
” Được,em nghe theo anh hết ” vợ ơi hai chúng ta ăn chúng nha.
Trong bữa cơm trưa vợ một muỗng chồng một muỗng trông vô cùng lãng mạn.Ăn thì ít mà là lãng mạn thì nhiều khiến cho cô không khỏi hạnh phúc.
Cô biết dạo gần đây anh ăn uống rất thất thường nên cô phải đích thân nấu thì anh mới chịu ăn không thì lại bỏ bữa nữa.