Chuyện Thiếu Niên - Hề Ngạn Apr - Chương 56
Năm lớp năm, Doãn Bình Chương trở thành đại đội trưởng của trường tiểu học.
Lúc ấy một số bạn gái phát triển sớm đã bắt đầu tặng quà vặt cho nhóc.
Vào năm ấy, nhóc cũng quen biết Chung Ân.
Dì Ân hàng xóm mới chuyển đến biết làm bánh gạo kê vàng óng, ngày lễ tết đều tặng cho nhà nhóc một phần, lần trước dì tặng bánh còn dẫn theo con trai vừa tốt nghiệp mẫu giáo của dì.
Dì bày tỏ công việc mình gặp khó khăn, hỏi có thể để Doãn Bình Chương dẫn Chung Ân đến trường cùng không.
Mẹ Doãn Bình Chương đồng ý ngay, còn sờ đầu Chung Ân.
Nhưng không ai hỏi ý kiến của nhóc.
Chẳng qua Doãn Bình Chương cũng không ghét Chung Ân.
Bé Chung Ân vừa vào lớp một trông như một búp bê tuyết, bé không thích cười nhưng cứ hễ mở miệng gọi một tiếng “anh Bình Chương” là làm cho Doãn Bình Chương sướng muốn bay lên trời.
Vì vậy nhóc sẵn sàng đưa Chung Ân đến trường vào mỗi sáng, rồi còn dành thời gian trực cổng đến lớp của em xem Chung Ân có thấy chán vì là người đầu tiên đến lớp hay không.
Và cũng chẳng lâu sau các bạn của Doãn Bình Chương đều biết nhóc có một cái đuôi nhỏ học lớp dưới cần đưa đón đi học về, nên mỗi khi tan học Doãn Bình Chương đều làm vệ sinh rất nhanh.
Các lớp nhỏ tan học sớm, Chung Ân sẽ ngồi trong lớp làm bài tập đọc sách, khi Doãn Bình Chương chạy đến tìm bé thường sẽ thấy ở góc trái bàn của bé là những bài tập đã làm xong, còn bé thì đang cầm quyển truyện tranh để đọc.
Bạn học đi theo Doãn Bình Chương đến đây hô to gọi nhỏ, còn bảo em trai của học sinh giỏi cũng là học sinh giỏi.
Lúc ấy bé Chung Ân sẽ nở một nụ cười ngoan ngoãn, thưa “Chào các anh chị ạ” bằng giọng giòn tan.
Và danh hiệu học sinh giỏi của Doãn Bình Chương không giữ được bao lâu vì nó hoàn toàn lụi tàn sau khi nhóc thi vào trường chuyên cấp 2, 3 của thành phố.
Nhóc thấy mình rất thích mấy môn xã hội nhưng gia đình lại bắt học tự nhiên.
Nên là thành tích học tập rất bình thường, mấy lần thi thố cũng lúng túng đứng giữa tuyến một và tuyến hai.
Cha mẹ nhóc thở ngắn thở dài trông còn lo lắng hơn cả nhóc.
Nhưng Chung Ân lại ngược lại.
Thằng bé này thông minh cực kỳ, hồi cấp một học nhảy lớp thì thôi, lúc người ta còn đang suýt xoa ghen tị thì Chung Ân lại đứng nhất cả mấy năm cấp 2 ở trường chuyên thành phố.
Được gọi là “King Ân”.
Lúc này Doãn Bình Chương không có mấy liên lạc với Chung Ân. Họ đã từng có những ngày cùng nhau đi học hay tâm sự chuyện nhà chuyện lớp chuyện bài tập nhưng đến khi Chung Ân lớn hơn rồi không cần người đưa đón nữa thì bọn họ ít liên lạc với nhau. Đến khi Doãn Bình Chương lên cấp ba, giờ tự học sáng bắt đầu từ 6:50 và tự học tối tan lúc 10:30 thì chút tình cảm gắn bó của họ cũng bị xóa sạch.
Thỉnh thoảng khi Doãn Bình Chương đang chán ngán làm bài ở nhà thì nghe thấy cửa nhà hàng xóm bị gõ vang trời, là bạn học gọi Chung Ân đi chơi bóng.
Và năm Doãn Bình Chương thi đại học, Chung Ân thi cấp 3.
Thành phố Kinh Châu đã hủy bỏ chính sách tuyển sinh trực tiếp, dù học sinh cấp 2 cùng trường lên cấp 3 thì cũng phải thi chứ không được miễn.
Thi đại học sớm hơn thi cấp 3 mười ngày, Doãn Bình Chương thi đại học rất ổn định, cậu từ chối du lịch tốt nghiệp cùng bạn bè để ở nhà chăm sóc mẹ phải hoãn thời gian phẫu thuật vì cậu thi đại học.
Từ đó Doãn Bình Chương cũng học được cách đi chợ nấu ăn.
Chỉ có buổi tối là có thời gian hoàn toàn thuộc về mình.
Doãn Bình Chương đặt một cái ghế ra ban công để chơi game, khi vừa kéo ghế ra đã thấy có một người đứng ở ban công nhà bên cạnh.
Là Chung Ân.
Toàn thân cậu bé chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú.
Họ sống ở một khu dân cư lâu đời ở trung tâm thành phố, ban công là kiểu bệ xi măng đưa ra ngoài, nhà có người già thì có treo kệ gỗ để trồng hoa trồng cây, nhà có trẻ con thì có rào chống trộm. Còn nhà của cậu và Chung Ân thì không có già cũng không có trẻ, khoảng không ban công trống trải nên bọn con trai hàng xóm thường ý ới gọi nhau rất tiện.
Lúc này Chung Ân đang trèo lên lan can, cách sàn ban công một mét, cách mặt đất bảy tầng lầu.
Doãn Bình Chương bị cậu làm cho toát mồ hôi lạnh.
Cậu không biết Chung Ân vốn nên phải chăm chỉ học tập trong phòng chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba vào ngày mai sao lại đứng ở một nơi nguy hiểm thế này, cậu muốn chạy sang nhà cách vách gõ cửa nhưng sợ kích thích thằng bé kia, muốn gọi sang khuyên lại sợ mình gọi dọa cho thằng bé té xuống. Nghĩ ngợi một lúc cậu vẫn lấy điện thoại ra gọi cho thằng bé ấy.
Chuông reo cả phút nhưng không ai bắt máy.
Doãn Bình Chương lại gọi tiếp cuộc thứ hai, cuối cùng cũng thấy Chung Ân quay đầu nhìn vào trong phòng, sau đó leo xuống.
“Anh Bình Chương, anh tìm em à?”
“À…” Doãn Bình Chương vốn chỉ muốn cậu trở về nghe điện thoại nên nhất thời không biết lấy cớ gì, cậu quanh co ấp a ấp úng dạy kinh nghiệm đi thi nhưng rồi nghe đầu dây bên kia nói, “Vừa rồi anh thấy em.”
Không phải câu nghi vấn, chỉ là một câu khẳng định nhẹ nhàng.
Tim Doãn Bình Chương vừa thả lỏng lại giật lên: “Tiểu Chung…”
“Em sẽ không nhảy đâu, anh yên tâm.” Chung Ân dừng một lúc, “Em đi ôn bài đây, tạm biệt.”
Điện thoại cúp máy.
Con tim Doãn Bình Chương còn treo lơ lửng cũng chẳng thả lỏng nổi vì câu “anh yên tâm” của Chung Ân.
Cậu xoắn xuýt cả buổi trời cuối cùng vẫn quyết định mặc quần áo đàng hoàng đi tìm Chung Ân, nhưng kết quả vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau dữ dội, dì Ân luôn dịu dàng tinh tế nay lại tóc tai rối bù cãi vã với một người đàn ông mặc âu phục.
Doãn Bình Chương đoán đây là người cha không về nhà của Chung Ân.
Cậu không đến gõ cửa nữa, chỉ đành về nhà lấy điện thoại nhắn tin cho Chung Ân cách điều chỉnh tâm lý trước khi thi.
Đến khuya Chung Ân mới nhắn lại: “Hiểu rồi.”
Không ngờ ngày hôm sau chuyện nhà Chung Ân đã truyền khắp tòa chung cư.
Người ta nói rằng người đàn ông của Ân Tú Mai có chút tiền tài, vợ chính thức của gã không có con trai nên gã nuôi bồ bên ngoài để có. Sau khi Ân Tú Mai sinh Chung Ân thì vẫn luôn trông vào đó để chen chân vào muốn làm vợ chính thức, nhưng ai ngờ người vợ kia bốn mươi mấy tuổi vẫn liều mạng mang thai đứa thứ ba đẻ ra con trai. Nhà người vợ này cũng có chút địa vị, bây giờ gã đàn ông có con rồi thì muốn bỏ hai mẹ con Ân Tú Mai quay đầu sống êm đẹp với người vợ của mình.
Lần này người đàn ông đến cho họ tiền để cắt đứt sạch sẽ.
Ân Tú Mai không chịu, thế là đêm qua bà bỏ lại đứa con trai sắp thi chuyển cấp của mình để theo gã kia tìm lời giải thích.
Thật biết chọn ngày.
Doãn Bình Chương chỉ nghe mấy chuyện này cho có rồi thôi chứ cậu lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến kì thi của Chung Ân hơn.
Cậu cau mày nói chuyện với mẹ, mẹ cậu cũng cau mày nói vài câu rằng Ân Tú Mai không biết nặng nhẹ, sau đó lại thở dài bảo Doãn Bình Chương nhắn tin cho Chung Ân bảo chiều thi xong đến nhà mình ăn cơm.
Doãn Bình Chương chỉ chờ mỗi câu này nhưng cậu không nhắn tin mà chạy thẳng đến cổng trường thi chờ nguời.
Trông Chung Ân vẫn rất bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy Doãn Bình Chương lại hơi sững sờ.
Doãn Bình Chương ôm đứa em chỉ thấp hơn mình một chút, “Đi nào, hôm nay nhà anh làm giò heo tương.”
Trong ba ngày thi ấy, Chung Ân ăn cơm ở nhà Doãn Bình Chương.
Buổi tối Doãn Bình Chương còn muốn giữ cậu lại ngủ nhưng bị Chung Ân từ chối.
Trên vẻ mặt luôn tỉnh táo của thiếu niên khó có khí tỏ chút bất đắc dĩ, “Em thật sự không muốn chết.”
Doãn Bình Chương nhìn cậu nghi ngờ, sau đó đưa ngón út ra, “Ngoéo tay.”
Chung Ân: “…”
Đây là thói quen của Doãn Bình Chương khi họ mới quen biết nhau, cậu sợ bé Chung Ân lớp một tan học xong quên chờ, tự mình đi về không an toàn nên lần nào đưa bé đến lớp dặn dò đủ chuyện xong cũng ngoéo tay một cái.
Doãn Bình Chương thấy vẻ mặt cạn lời của Chung Ân thì cuối cùng cũng để cậu đi, để thằng bé về nhà ngủ một giấc ngon lành.