Chữ Tình Mỏng Manh - Xoài Xanh - Chương 50: Kết
Lúc cô và Duy đang nói chuyện người đàn ông kia cũng lừ lừ đi tới, ánh mắt luôn theo sát từng hành động của Duy, chỉ cần cậu ấy hơi nhích gần cô Lương Văn Trung sẽ ngay lập tức dùng ánh mắt sắc lạnh như con dao hướng về phía cậu ta.
Duy thì không biết đây là chồng của cô nên vẫn hết sức theo đuổi cô, “ Chị cẩn thận, dạo nầy nhiều biến thái lắm, nếu họ làm phiền đến chị thì chị cứ gọi em.”
Hoàng Thanh Huyền không nhịn được bật cười, liếc qua Lương Văn Trung thấy anh đúng như biến thái thật.
Lương Văn Trung tất nhiên sẽ không chịu yếu thế đặc biệt trước người theo đuổi vợ mình, “ Này cậu là bác sĩ mới về à, vợ tôi có nhiều kinh nghiệm lắm đấy nhưng cô ấy đang mang thai, cậu đừng có kè kè bên cô ấy khiến vợ tôi không có thời gian để nghỉ ngơi.
Bác sĩ Duy nghe thế thì vội vàng hỏi lại cô, “ Chị, chị không phải nói là chồng chị đã chết rồi sao, quả nhiên là biến thái chính hiệu rồi.”
Lương Văn Trung:“…”
“ Tôi chết khi nào, hai cái cục trong bụng cô ấy là tôi tạo nên đấy, cảm phiền cậu tránh ra cho vợ tôi nghỉ ngơi.”
“ Anh…”
Hoàng Thanh Huyền không thèm để ý đến cuộc cãi nhau của hai tên đàn ông, nhưng vẫn thấy buồn cười về độ mỏ hỗn của chồng mình. Cô đi về phòng làm việc lại thấy anh lẽo đẽo theo sau vừa đi vừa trách cô.
“ Sao em lại bảo chồng mình chết chứ, không phải anh vẫn sống sờ sờ ở đây sao.”
“ Là ai tự đi tìm chết, xong còn bảo muốn ly hôn.” Nói xong cô đóng cửa phòng lại không cho anh vào. Đang làm việc thì cô nghe được tiếng cấp dưới của anh báo cáo.
“ Đội trưởng, ở bên hạ nguồn đã ngập lũ, nước lũ về nhanh quá người dân không kịp chạy lũ, bây giờ chúng ta phải triển khai một đội cứu hộ khẩn cấp.”
“ Được rồi.”
Cửa phòng lúc này cũng được Hoàng Thanh Huyền mở ra, anh lập tức ôm lấy cô dặn dò,“ Em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, anh có chút nhiệm vụ gấp cần làm. Em cùng các con ngoan nhé.”
Anh vừa buông cô ra rời đi đã bị cô níu lại, “ Anh hứa phải cẩn thận và an toàn trở về đây cho em.”
Lương Văn Trung hôn lên trán của cô, “ Một lời đã định nhất định anh sẽ bình an trở về.”
Từ lúc anh đi cô đứng ngồi không yên, lượng mưa không hề giảm mà càng ngày càng to. Cô mở điện thoại lên xem trực tiếp kênh cứu hộ ở hạ nguồn. Ở đó cô cũng nhìn thấy hình ảnh chồng cô một người quân nhân đang dốc hết sức mình để cứu người dân.
Chỉ một lúc sau cô đã nghe thấy tiếng nhốn nháo kèm theo tiếng gọi của mọi người, “ Đội trưởng, anh ở đâu, đội trưởng.”
“ Đội trưởng! Anh có nghe được chúng tôi nói không… Đội trưởng”
Chiếc điện thoại trên tay cô lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành, không kịp suy nghĩ nhiều cô lấy xe chạy thẳng ra địa điểm cứu hộ, nước mưa tạt vào mắt khiến cô không tài nào mở mắt được, nhưng cô sợ nếu mình đi chậm một bước, anh sẽ chết, anh sẽ bỏ lại mình cô bơ vơ trên cõi đời này.
Mấy người trong đội cứu hộ thấy cô đến cùng hết hồn, vội vàng ngăn cô không cho cô tiến ra chỗ nguy hiểm. Trước khi thực hiện nhiệm vụ này bọn họ đã được đội trưởng nhờ chăm sóc chị dâu, quân lệnh như sơn, bọn họ không thể không nghe theo được.
“ Lương Văn Trung đâu, tôi nói Lương Văn Trung đâu tôi muốn tìm anh ấy.”
“ Chị dâu, chị bình tĩnh, anh Trung bơi rất giỏi nhất định anh ấy không sao đâu. Ở ngoài kia trơn lắm nhỡ chị ngã xuống thì chúng em biết phải nói với đội trưởng thế nào.”
“ Bỏ ra.” Không thể chạy ra ngoài kia, cô lập tức bật khóc, “ Lương Văn Trung anh là đồ nói dối, anh nói sẽ bình an trở về mà, em còn chưa tha thứ cho anh đâu vậy mà anh lại tiếp tục như vậy cả đời cả kiếp này, kiếp sau em vĩnh viễn không tha thứ cho anh đâu.”
“ Huyền, bà xã anh ở đây.” Khuôn mặt anh lấm lem bùn đất, dang tay ôm lấy cô, cô đi về phía anh không một chút do dự. Tuy lấm lem bùn đất nhưng anh chính là ánh sáng duy nhất của đời cô.
“ Anh đã hứa không chết, sao dám thất hứa với vợ mình được… Chúng ta về nhà thôi.”
Sau nhiệm vụ hôm đó, anh đã chính thức nghỉ việc, nghề đối với anh là mong ước cả đời, nhưng từ khi gặp cô anh biết nhất định phải bảo vệ được cô thì mới có thể bảo vệ Tổ Quốc.
Những ngày sau đó Hoàng Thanh Huyền được chiều như một bà hoàng, bà Nụ đối xử với cô rất tốt, nhưng đôi lúc bà vẫn còn hay dè dặt, có lẽ bà sợ cô giận bà vì vậy những thực ăn bà dọn ra chỉ cần cô nhíu mày một cái bà sẽ không bắt cô ăn nữa.
Ác giả có ác báo, La Đức Hải chính là một thành phần trong đường dây buôn bán phụ nữ sang biên giới đã bị phạt tù trung thân. Lưu Yến Nhi thì kết hôn hai lần cũng đều bị chồng đánh đập rồi ly hôn. Còn Bùi Thư từ ngày mẹ cô nhập viện không còn thấy cô bé ấy xuất hiện ở vùng quê nghèo khó này nữa, có người bảo cô ấy làm ở quán Bar ở thành phố, có người lại bảo cô ấy đã lấy chồng Trung Quốc.
Thế nhưng tất cả đã không còn quan trọng, ngày cô sinh con mới là hai đứa bé đỏ hỏn một trai một gái. Bé trai là tên Lương Trung Đức, bé gái là Lương An Nhiên, nhìn chúng lớn dần theo từng ngày là niềm hạnh phúc không thể tả xiết của cô. Mà nghĩ lại lúc cô sinh hai đứa nhỏ, bố chúng nó là Lương Văn Trung cũng rất bất ổn, nhưng cô không được kể ra vì nếu như thế không phải là cô sẽ làm xấu mặt chồng mình hay sao.
Lương Văn Trung thì cưng chiều cô vô bờ bến, chỉ cần cô nói một anh ấy chắc chắn sẽ không dám nói hai, những đứa nhỏ cũng là một tay anh bón từng miếng ăn, du từng giấc ngủ. Vì vậy hai đứa trẻ này thường có xu hướng thân với bố hơn.
Có những mối quan hệ không nên chỉ từ một phía mà chúng ta cần phải biết dung hòa từ hai bên, như vậy gia đình mới có thể trở nên ấm êm và hạnh phúc.
Hoàng Thanh Huyền và Lương Văn Trung nhất định sẽ nuôi dưỡng những đứa con của mình thành những người tài giỏi giúp ích cho cộng đồng xã hội nối tiếp nghiệp đức của hai người.
………………. Hết……………….