Chữ Tình Mỏng Manh - Xoài Xanh - Chương 43: Nói Linh Tinh
Nhận được sự quan tâm của bà cô rất vui mừng, cuộc sống gia đình hạnh phúc khiến cho Hoàng Thanh Huyền lúc nào cũng có một nụ cười trên môi khiến những người khác phải ghen tị.
Chỉ là không ngờ những giây phút bình yên này lại là những giây phút hiếm hoi cuối cùng, mà những con người lại trong thế bị động để tiếp nhận cơn sóng gió ấy.
Thời gian này Lương Văn Trung lại hay đi sớm về khuya, có lúc cô bắt gặp được ánh mắt anh nhìn mình chằm chằm, nhưng khi cô quay sang nhìn thì anh lại ngoảnh đi chỗ khác.
Cô thắc mắc hỏi, “ Dạo này anh bị làm sao vậy, cứ nhìn em chằm chằm.”
“ Tại vợ anh xinh quá nên anh muốn nhìn nhiều hơn một chút ”
“ Dẻo miệng.” Cô hôn chụt một cái lên má anh. Chỉ một nụ hôn của cô đã tạo ra xúc cảm cực lớn cho anh.
Lương Văn Trung nhanh chóng túm lấy cô lại, dùng tay đỡ cổ cô rồi đặt môi mình lên môi cô, hai người như lửa với rơm đã bắt được nhau, tay anh nhanh chóng lần mò vào trong áo mân mê đỉnh hồng khiến cô không nhịn được mà rên rỉ…
Nhưng khi cô muốn tiến xa hơn nữa thì anh lại dừng lại, anh thở phì phò như cố gắng kiềm chế lại khát vọng sục sôi trong cơ thể mình, “ Anh hơi mệt, để hôm khác nhé.”
Ngoài mặt cô vẫn mỉm cười trả lời anh, nhưng trong lòng tràn đầy nỗi buồn. Cảm giác muốn mà không có được thật khiến cho con người ta cảm thấy khó chịu. Từ sự việc xảy ra lần trước đó, cô thường gằn mình cố gắng không được đưa ra những đòi hỏi vô lý với anh, vì vậy khi anh không muốn cô sẽ không bắt anh phải làm đến cùng. Cô nằm lên ngực lắng nghe từng nhịp đập của anh, cô thật sự muốn moi nó ra để có thể xem, hiểu rõ được từng suy nghĩ của anh.
Ngày hôm ấy là ngày khó quên nhất trong cuộc đời của Hoàng Thanh Huyền. Khi cô đi làm về đã thấy Bùi Thư và bà Nụ ngồi trong phòng khách, vẻ mặt bả đầy tức giận, Bùi Thư ngồi bên cạnh thì đưa ánh mắt tuyên chiến với cô.
Từ ngày cô lên tiếng tố cáo cô ta đã bị cách chức, từ một người được người trong thôn xóm ngưỡng mộ ca tụng, giờ đây bị người khác xỉ vả như khiến cô ta rơi từ trên cao xuống tận mặt đất, cô ta hận Hoàng Thanh Huyền người đã cướp đi ánh hào quang vốn dĩ thuộc về cô ta.
“ Con chào mẹ, con mới đi làm về.”
“ Ngồi xuống đây nói chuyện.”
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ khác lạ của bà nên ngoan ngoãn ngồi xuống, “ Có chuyện gì vậy mẹ.”
“ Đây là cái gì.” Từ trong tay bà Nụ ném ra một hộp thuốc tránh thai đã vơi đi quá nửa.
“Cái này…con không biết, không phải của con ạ.”
“ Không phải là cô thì còn có thể là của ai, cô có biết chính tay tôi moi từ trong gầm giường ra không hả. Cô còn muốn giải thích cái gì nữa.” Bà Nụ gằn lên.
“ Mẹ con không có.”
Bà Nụ không nghe cô giải thích mà cứ nhất quyết tin vào những thứ mắt mình nhìn thấy, “ Hoàng Thanh Huyền, con trai tôi đối xử với cô còn chưa đủ tốt hay sao, nó vì cô mà làm biết bao nhiêu việc mà cô xem thứ cô trả nó là cái gì đây hả. Cô cho rằng nó không xứng đáng có một gia đình với cô hay sao, hay cô vẫn còn tơ tưởng đến người cũ, vừa thấy người ta đến tìm liền muốn bỏ mặc tất cả.”
“ Bác, bác bình tĩnh, nhất định là có hiểu lầm trong này. Chị dâu làm sao có thể uống thuốc tránh thai được, chị ấy yêu trẻ con như vậy mà.” Bùi Thư cố tình lên tiếng bênh vực cô nhưng chỉ cô mới có thể hiểu được cô ta đang cố tình ngoáy sâu vào vấn đề thuốc tránh thai, có lẽ sự việc hôm nay cũng đều là do cô ta gây ra cả. Nhưng cô không có bất kỳ một chứng cứ nào làm sao mẹ chồng có thể tin cô đây.
“ Nó tất nhiên là yêu trẻ con, nhưng đó là con của nó cùng với người tình chứ không phải cùng với thằng con trai ngốc nghếch nhà tôi.”
“ Mẹ, mẹ là người lớn, khi nói ra bất kì lời nói nào con mong mẹ hãy suy xét kỹ càng, lời nói ra như bát nước đổ đi. Muốn lấy lại cùng không được. Con khẳng định với mẹ là không có bất kỳ người tình nào ở đây và con cũng không uống thuốc tránh thai.”
“ Cô nói thì dễ nghe, tôi già rồi nhưng tôi không có ngu đến nỗi không biết đúng sai là thế nào. Cháu tôi không cần một người mẹ như cô, làm đơn ly hôn đi.”
“ Mẹ, mẹ không có quyền bắt bọn con ly hôn trừ khi chính miệng chồng con nói ra không con sẽ không nghe bất cứ lời nói của ai hết.”
“ Cô…” Bà Nụ lúc này lên cơn đau tim nói không ra hơi, “ Thuốc… thuốc…” Cô biết bà có tiền sử bệnh hen suyễn nên vội vàng chạy đi lấy thuốc cho bà. Thế nhưng bà lại hất tay cô ra, “ Bỏ ra…tôi không muốn chết mà không biết lý do…Thư đi lấy cho bác ở ngăn tủ đầu giường.” Bùi Thư nhanh chóng chạy đi, sau khi uống thuốc xong bà đỡ bệnh ngồi ở ghế vẫn thở phì phò nhưng vẫn thốt ra được lời nói vô cùng chắc nịch, “ Ly hôn đi, tôi không chấp nhận nổi một người con dâu như cô.”
Cánh cửa mở ra người bước vào là Lương Văn Trung hôm nay sắc mặt anh không hề tốt chút nào, thấy anh về cô chạy ra kéo tay anh vào rồi giải thích cho anh nghe tất cả mọi chuyện.
“ Em không hề uổng thuốc tránh thai cũng chẳng có chuyện qua lại với người cũ gì cả. Mẹ không chịu tin em.”
Lương Văn Trung mặt không chút cảm xúc hỏi lại cô, “ Thật sự không có liên quan với người cũ?”
“ Anh bị làm sao vậy, tất nhiên là không rồi.”
“ Vậy đây là cái gì?” Anh lấy từ trong túi quần ra rất nhiều bức ảnh có hai người không ai khác là cô và La Đức Hải. Những bức ảnh chụp ở góc độ này rất dễ gây hiểu lầm với người khác.
“ Em… Cái này chỉ là anh chụp ở nhiều góc độ khác nhau chứ em không hề hôn hắn ta.”
“ Không cần hôn, chỉ cần nhìn ánh mắt là anh biết được nó chứa tình cảm chan chứa thế nào rồi, nhìn nhau mặn nồng như vậy mà.” Anh cười nhếch mép.
“ Lương Văn Trung anh nói linh tính cái gì vậy.”
“ Linh tinh sao? Ha đúng như người ta nói đúng lả tình cũ không rủ cũng đến mà!”