Chồng Sói - Vu Sơn Hữu Đoạn Vân - Chương 62
Cặp mắt xanh bám dính miếng thịt của con sói vạch một đường vòng cung giữa không trung, nó toan nhào tới theo bản năng thì lại bị một bàn tay đẩy thẳng ra sau kệ bếp.
Cùng lúc, lão lính xoay người, nhìn Thủy Thời đứng nhe răng cười trước bếp, đang định bảo không thấy thịt đâu thì chợt thấy miếng thịt muối nằm sừng sững trên thớt.
“Ấy! Ra là ở đây, chà, xem trí nhớ của ông này, đúng là già cả rồi.” Dứt lời lão tiến lên cầm thịt.
“Ơ? Sao nhớt nhớt vậy nhỉ, không thể nào, mới làm hôm nay mà, sao mà hỏng được thế này.” Thủy Thời vội vã qua nhận miếng thịt dính đầy nước dãi của thằng oắt con kia.
“Không hỏng không hỏng, cảm ơn ông nha! Cứ để cháu tự lấy đồ ăn, ông cứ làm việc riêng đi ạ.”
Lão lính có tuổi rồi, dạo này còn vất vả hơn bình thường nên cũng nhanh buồn ngủ, lão với Thủy Thời nói câu được câu chăng với nhau rồi trở về trong túp lều bên cạnh.
Lúc ấy lão mà quay lại, là sẽ vừa khéo nhìn thấy một cái chân bự chảng đen sì đá văng cửa tủ ra, để lộ một con gấu nhỏ đen thui mặt mày ngơ ngác, trông rõ đáng sợ, bên cạnh nó còn có một con chó sói trắng khổng lồ vừa lắc đầu vừa vẫy đuôi và nhảy vọt lên bếp.
Thế là, trong doanh trại hôm đó, Thủy Thời mặt đơ kéo một túi vải vào lều riêng của mình. Nếu có người quen đi qua tò mò hỏi, Thủy Thời sẽ lầm lì nói, “Bữa tối đấy, đem về xử, cắt tiết từng đứa một.”
Người quen thốt lên úi chà, lòng bùi ngùi nghĩ, khỏi phải nói chiến tranh đã làm người ta trưởng thành nhiều đến mức nào, xem nhóc ca nhi này đi, khá lắm, giờ đã có cả sát khí luôn rồi.
Do đó, nửa đêm Phù Ly lặng lẽ về lều, chưa bước chân vào mà mũi đã giật nhẹ, ngửi ngửi. Hắn chưa kịp vén mành thì bé thú cái nhà hắn đã giật phắt mành từ bên trong, kéo hắn ra sau bức bình phong bằng vẻ mặt muốn tố cáo một ai đó.
Ở xó lều sau bức bình phong, hai thằng oắt con với cái bụng tròn lẳn đang “úp mặt vào tường sám hối”, chẳng qua chúng nó chẳng biết điều, lại còn đùa nghịch với nhau.
Lúc Phù Ly quay về, chúng đổi phắt thái độ, Sói Con tự dưng ngại ngùng và ngoan ngoãn lạ, nghiêm chỉnh ngồi xuống, ngửa đầu nhìn người ta.
Thủy Thời thấy vậy là lập tức “á à” rồi tiến lên túm chặt đôi tai của nó, “Nhóc con nhà mày lại còn chơi hai mặt cơ đấy. Phong thái ăn trộm ăn cắp trong lều nhà người ta mày giấu đi đâu rồi?”
Đang nói dở thì cậu thấy nhéo tai bọn nó cũng bon tay. Tai sói dựng thẳng tắp, vừa to vừa mềm, tai gấu thì tròn và rung rinh liên tục. Thủy Thời hừ một tiếng, bắt đầu giày vò hai đứa nhóc với ý định trả đũa.
Âm thanh gừ rừ vang lên từ lồng ngực Phù Ly, hàng lông mày díu vào nhau của hắn giãn ra, hắn ôm Thủy Thời vào lòng, kẹp đôi tay nhỏ nhắn vừa vò xù lông người ta giữa khuỷu tay.
Thủy Thời phiền muộn, “Ơ kìa, đừng có kẹp em. Anh xem xem xử lí hai cụ cố tổ kia kiểu gì đi, làm gì có sói ngoan nhà nào mà lại trà trộn vào quân đội ăn cắp thịt?? Bản thân đần thối thì thôi đi, đây lại còn rủ thêm một đứa đần hơn được nữa??”
Gấu Con chẳng biết người ta đang chửi mình, nó đứng úp mặt vào tường lâu quá nên cứ thế ngủ thiếp đi luôn…
Thủy Thời lập tức rút tay, chỉ vào cu cậu đen nhánh gù gà gù gật bằng vẻ mặt câm nín, “Đấy anh xem! Đừng bảo nó chưa dứt sữa luôn đấy nhé?”
“Rốt cuộc bọn nó trà trộn vào kiểu gì? Giờ đang đánh trận, nhỡ bọn nó bị thương thì sao?”
Suy cho cùng thì có lẽ Thủy Thời vẫn lo cho hai đứa nhóc nhiều hơn. Dưới tình hình tộc Man chiếm đóng, cậu và Phù Ly còn chưa đảm bảo được an toàn của bản thân nên rất sợ không thể bảo vệ chúng nó.
Phù Ly nghe vậy lắc đầu, “Gần đây, có sói, bảo vệ được, đừng lo.”
Thủy Thời giật mình, “Sói xuống núi ấy hả?”
“Hai đứa mình mãi không về, nên là, năm đội sói tuần tra, đến tìm.” Phù Ly nói đoạn quay đầu nhìn xuống Sói Con có ánh mắt lảng tránh.
“Nó lén lút theo, lúc biết cũng được nửa đường, đành phải đưa đi cùng.” Thấy Thủy Thời có vẻ chưa hết giận nên hắn còn chêm thêm, “Về sẽ bị đánh thôi, Vua Sói cũng giận.”
Biết Vua Sói không thèm nể tình Sói Con, Thủy Thời khịt mũi, “Đáng đời. Nó ấy à, không tẩn cho một trận thì chắc nó lật trời.”
Chẳng qua một lát sau cậu vẫn lấy rất nhiều đồ ăn ngon ra cho đôi bạn gấu sói, để chúng nó được đưa về với cái bụng no căng.
Khi trăng lên, Phù Ly mỗi tay xách gọn một đứa rời quân doanh, liên tiếp băng qua mấy ngọn núi rồi bước vào một khu rừng rậm tươi tốt. Hắn liếc một vòng, đoạn quẳng bừa hai thằng oắt vào rừng.
Ngay tức thì có mấy con sói trắng to khỏe thoăn thoắt nhảy ra, tha hai tên nhóc không dám giãy giụa lủi vào rừng sâu và biến mất.
Ngoại trừ những con phụ trách “trông trẻ”, mười mấy con sói trắng còn lại đều theo sát Phù Ly, phi như bay về một hướng. Dưới ánh trăng thấp thoáng, họ di chuyển vừa nhanh vừa tĩnh lặng.
Con thú hoang hình người dẫn bầy sói trắng dũng mãnh tiến thẳng đến thành Tuyên. Không biết vì sao, quân Man không tấn công cũng không rút lui, chỉ cố thủ ở khu vực lân cận và bày đại trận trước cổng thành trong màn sương dày đặc. Tất cả binh sĩ nội thành xông ra đều mất tích. Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ thành trì đều ẩn trong sương, không ai có thể thấy rõ tình hình trong đó.
Tuy nhiên trong mắt đàn sói và Phù Ly thì trận pháp ma quái này có hình thù khác. Bầy sói có thể nhìn thấu sương mù, cặp mắt xanh lam phản chiếu những binh lính giữ thành, cổng thành mục ruỗng, con người chết trận không kịp liệm dưới tường thành. Và cả đại trận dường như ở ngay trước mắt cùng tâm trận và cách bố trí pháp trận.
Sói đi tới đi lui, dễ dàng phơi bày sự thay đổi của trận pháp. Phù Ly tập trung nhìn kỹ, im lặng suy tư.
Nửa đêm, khi quân Man thay ca cũng là lúc đàn sói đã lẩn vào rừng. Một mình Phù Ly thấp thoáng trong bóng tối, len lỏi vào từng làng mạc hoang vắng ở khu lân cận. Hắn đánh hơi được cái mùi chết chóc nồng nặc của đám “người dây mây khô quắt”, chẳng qua chúng di chuyển liên tục khiến việc tìm kiếm trở nên cực kỳ khó khăn.
Vượt qua khu rừng cháy sém và những làng tan hoang, Phù Ly với cơ thể dần hóa thú ngửi mùi trong không khí và dừng bước ở một nơi trên ngọn núi. Ánh trăng chiếu xuống bị gió thổi tan để rồi lăn tăn trên bộ lông ánh bạc của con sói lớn. Nhìn xuống, nó thấy bên dưới là đại quân Man đang trú đóng tại đồng bằng.
Đa số họ ngủ ngoài trời, duy chỉ mình vùng trung tâm, nơi được rất nhiều lính canh gác là dựng nhiều túp lều hoa lệ. Các lều thông nhau, đèn đuốc thắp sáng bừng, tai sói còn nghe tiếng trống tiếng đàn phảng phất.
Có vài cái giỏ trúc phủ vải đen chất đống bên lều vải. Thi thoảng gió lùa qua xốc mép vải đen, người ta sẽ loáng thoáng thấy quần áo trẻ em bị xé toạc thành những mảnh nhỏ trong đó.
Quân Man kéo dài hơn mười dặm, chúng thậm chí không cắt cử lính canh, vì tin rằng không ai cả gan xông vào đại doanh của chúng. Trung Nguyên trong mắt chúng là một lũ “cừu non” chỉ biết cầm cự ỷ vào địa hình hiểm trở, mặc cho chúng ***. Cái chốn màu mỡ này đã nằm trong lòng bàn tay chúng, chỉ chờ Vua Man hạ lệnh là chúng sẽ đánh vào thành Tuyên, xông thẳng tới kinh thành.
(*** là từ bị kiểm duyệt trong bản gốc)
Con ngươi dựng thẳng tắp của con sói khổng lồ lông trắng mắt vàng khiến nó trở nên vô tình và tàn nhẫn hơn bình thường, nó giống một sứ giả trừng phạt hung ác đang trông chừng tù nhân.
Mà những kẻ thô lỗ xấc xược phá núi đốt rừng tuyên chiến với thiên nhiên, thì lại đang đắm chìm trong cơn khoái cảm của chiến tranh, giết chóc, cùng những dư vị hừng hực của nó.
*
Phù thủy bị Vua Man cho gọi – một cách cáu kỉnh và nôn nóng – vào lều. Vua Man vừa tu một bát chất lỏng đỏ thẫm, tâm trạng đang hồi hưng phấn nên lỡ tay bóp chết vũ nữ hầu hạ dưới thân.
Gã ném đại xác vũ nữ ra ngoài, lính canh cửa dọn dẹp đã quen, các mỹ nhân thổi sáo trúc không để lộ cảm xúc lên mặt, song đôi tay run rẩy ẩn dưới tay áo lại để lộ nỗi hoảng sợ của các nàng.
Chỉ là các nàng không dám thể hiện nỗi sợ ấy, tránh cho bản thân sẽ là kẻ tiếp theo.
“Phù thủy, toa thuốc của ông khá lắm. Nhưng không đủ! Ta muốn nhiều hơn!” Vua Man ngày càng khó kiểm soát cơn cáu giận của mình. Gã xua các vũ nữ, sau đó nào đá nào đập toàn bộ chén rượu đựng đầy chất lỏng bên cạnh trong trạng thái cực kỳ điên tiết.
Phù thủy phớt lờ đối phương, thậm chí còn đủng đỉnh nhìn gò má hồng hào đến độ gần phát tím của vua Man cường tráng mà nở nụ cười nham hiểm, “Tôi đã hiểu thấu đáo sự luân chuyển của vạn vật trên thế gian, phương pháp trường sinh đã nằm trong tầm với.”
Vua Man cảm nhận được dòng tinh lực liên tục phun trào bên trong cơ thể. Bất thình lình, gã gần như điên cuồng đập nát đầu vũ nữ đằng trước, khuôn mặt hung tợn dính máu tươi của gã toát lên vẻ say mê.
“Làm phiền phù thủy rồi. Ta sẽ cử thêm hai nghìn lính Man tinh nhuệ cho ông, ông chỉ cần lo điều chế.”
Phù thủy gật đầu, đứng dậy rời đi, Vua Man lại nói ngay trước khi đối phương vén mành, “À phù thủy, linh dược sắp hết, làm thêm đi.”
Ra ngoài rồi, phù thủy ngẩng đầu nhìn vòm trời đầy sao và trăng sắp căng tròn, lại liếc giỏ tre chất chồng trước lều vua, đoạn nhếch miệng nhủ thầm, có vẻ lão ăn hơi nhiều đấy nhỉ.
Mỗi tội là, thế cũng hay.
*
Thủy Thời đợi Phù Ly suốt một đêm.
Đợi mãi, đến sáng sớm thì cậu ngủ thiếp mất. Chẳng qua cậu vừa vào giấc, một tiếng la hét đầy kích động đã khiến cậu giật mình tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn, ra là Tôn Lục Khiêm trong bộ dáng lôi thôi.
Mấy ngày liền hắn thức khuya dậy sớm, làm việc cật lực đến nỗi mặt mày lúc nào cũng dính đầy mùn gỗ. Giờ hắn sướng quá, thành ra không nghĩ ngợi được gì đã xông thẳng vào lều riêng nhà Thủy Thời.
Tôn tiên sinh bới Thủy Thời ra khỏi chăn, phấn khích lắc vai cậu, “Thủy ca nhi! Cậu! Cậu đúng là thiện sứ nhân gian, cứu tinh thiên hạ!”
Một Thủy Thời mơ màng bất thình lình bị người ta tóm chặt rồi bị lắc lộn cả óc.
Thấy Tôn tiên sinh chững chạc thường ngày bỗng dưng phản ứng thái quá, lại còn phun ra toàn lời vàng ý ngọc, Thủy Thời đã tưởng mình chưa tỉnh và khả năng là cũng đang mơ.
Tôn Lục Khiêm là kiểu người nho nhã, thêm vấn đề xuất thân khiến hắn luôn hành động cực kỳ cẩn thận, tình trạng trước mắt chẳng qua do hắn hưng phấn quá mà thôi. Giờ hoàn hồn rồi thì hắn bắt đầu lúng túng. Đối diện với ánh mắt mơ hồ và ngờ vực của cậu nhóc, hắn vỗ trán, thốt lên hai tiếng “chết dở”.
Thế rồi Thủy Thời được Tôn tiên sinh thả, cọng tóc mái dựng ngược run run theo cơn buồn ngủ của chủ nhân.
“Này Thủy ca nhi, nỏ của chúng ta chế tạo thành công rồi đấy, cậu mau đến xem đi!”
Sau đó, khi mà cuối cùng Tôn tiên sinh cũng bình tĩnh hơn, hắn lại trầm giọng cảm thán.
“Đất nước có hy vọng rồi.”