Chồng Sói - Vu Sơn Hữu Đoạn Vân - Chương 60
Nếu người mới tới là người Man thì nhát giáo vừa rồi đã lấy mạng gã lâu rồi.
Triệu Hưng thấy đối phương vung tay, một tấm thẻ theo đó bay vụt đến trước mặt gã. Gã vô thức giơ tay tiếp, lực rung làm gã đau nhức bàn tay. Sau khi xòe tay ra xem thì vị Tướng quân nỏ mạnh hết đà này đã phải thở dốc trước, tiếp đó hai mắt mới sáng bừng lên.
Chỉ thấy trên tấm thẻ có khắc chữ Hậu Tướng quân, Tưởng Chiêu lệnh.
Nhìn tướng lĩnh thủ thành hết xót xa lại đến kích động, Phù Ly chỉ nói mấy tiếng dửng dưng, “Tảng sáng, cổng bắc thành, nhận lương thực.”
Dứt lời bóng hắn lóe lên, chớp mắt đã nhảy xuống từ tường thành cao chót vót. Triệu Hưng giật thót mình, sợ hy vọng hiếm hoi xuất hiện lại chết yểu tại đây nên vội bổ nhào ra mép thành nhìn xuống. Gã thấy bóng hình thoăn thoắt đằng xa không phải người thường, đối phương đã tiếp đất nhẹ nhàng chỉ bằng một vài chuyển động.
Người nọ không hề thể hiện bất cứ thái độ khác lạ nào trước cảnh chiến trường tàn khốc, cũng không nhìn mà nhanh chóng rời đi. Thậm chí Triệu Hưng còn không thấy hắn đi đường nào, cảm giác như hắn đáp đất xong đã biến mất.
Gã quan sát kỹ dưới thành một lần nữa. Không có gì cả. Gã bắt đầu cảm thấy có lẽ toàn bộ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của mình. Nhưng cúi đầu nhìn lệnh bài trong tay, gã cắn răng, phải, bất luận Tưởng Chiêu tìm đâu ra tay kỳ nhân đấy, miễn có thể tiếp tế lương thực, giúp binh tướng không chết đói là gã tự tin sẽ thành công bảo vệ thành.
“Truyền lệnh xuống dưới, nấu toàn bộ thóc gạo trong kho thành cháo đem cho các anh em ăn! Tử chiến đến cùng, cố thủ Bình Châu!”
Phó tướng quệt nước mắt, xuống thành trong tâm thế bừng bừng cảm xúc. Gã nghĩ đến những người anh em chết trận, nghĩ đến đứa con ba tuổi của mình, nghĩ có lẽ rốt cuộc họ cũng tìm thấy hy vọng. Để có thể cố chấp phòng thủ cho tới bây giờ thì thực ra lòng trung quân ái quốc chỉ là một mặt, mặt quan trọng hơn nữa là để trả nợ máu, để bảo vệ gia đình, vợ con, nền móng của tổ tiên đằng sau lưng.
Dẫu có chết mà nước non được bảo toàn thì linh hồn vẫn có thể về quê cũ.
*
Thủy Thời đang bị vây quanh bởi một đám nhóc mình toàn bụi bặm. Nhìn khắp một lượt thì chỉ có tê tê còn sạch sẽ, lớp vảy trông như sắt của nó dày đặc, giũ mình một cái là cơ thể lại óng ánh sạch bong.
Lũ nhóc đào hang mệt rồi ngoi lên hít thở. Trong số chúng, gấu túi mũi trần là nhóm ngồi phịch trên mặt đất nhiều nhất. Chúng nó mập, bông mềm, bình thường ì à ì ạch mà giờ phải liều mạng đào hang, đúng là mệt chết gấu.
Không ít gấu túi loạng choạng chui ra, híp cặp mắt to bằng hạt đỗ, lắc cặp má phình phình, đoạn duỗi bốn cái chân kêu đánh “póc”, bụng ngửa lên trời ngã lăn ra đất. Thậm chí chúng còn gối nhờ lên chân Thủy Thời – chẳng ai lại từ chối một chiếc gối ấm áp cả.
Tuy nhiên chúng nó cũng chỉ được nằm ườn một lúc trước khi bị chàng quản đốc cần lao – chuột chù tiến lên đạp tỉnh. Đám nhóc hình thể nhỏ ấy như được gắn động cơ vĩnh cửu, đào không biết mệt, nhỡ có mệt cũng sẽ moi dăm ba con giun hoặc côn trùng dưới đất bổ sung thể lực rồi làm việc tiếp.
Điều đáng nói là mấy nhóc này rất cục tính, thấy gấu túi lười biếng thì xông lên hét “á” vào tai gấu túi. Gấu túi giật mình ngồi bật dậy, hành động bất ngờ quá nên thịt trên người còn rung lên.
Vì vậy khi từ thành Tuyên bí mật chạy về, Phù Ly thấy bé bạn bị bôi đầy bụi của hắn đang ngăn cản đám thú một cách rất chi là tuyệt vọng…
May được tê tê đáng tin, không hổ là đại ca chín chắn. Chúng đào theo phương hướng Phù Ly chỉ đạo như một lô máy xúc vô tình, không bao lâu nữa sẽ đào thông.
Phù Ly vừa lộ diện, đám nhóc con tạo phản lập tức tịt ngòi, tất cả cun cút đào hang – ngoại trừ một con gấu túi mũi trần đang đánh giấc đã đời trên đùi Thủy Thời, lại còn thản nhiên ngáy ngủ.
Bạn nó đứng bên vả cho một phát, gấu túi lăn ùng ục, còn tưởng địch tập kích nên vội ngơ ngác bật dậy chuồn luôn. Kết quả là loanh quanh một vòng, chớp mắt một lúc nó mới hoàn hồn rồi ngượng ngùng đi đào hang tiếp.
Phù Ly đến trước mặt Thủy Thời, thở dài dùng tay lau khuôn mặt nhem nhuốc cho cậu. Hắn xích lại gần, bưng hai má cậu lên mà thổi phù phù, bấy giờ thú cái mới lấy được diện mạo nguyên bản.
Nhưng Thủy Thời lại bị bụi lơ lửng làm ngứa mũi. Cậu nheo mắt, hơi ngửa đầu và “hắt xì” một cái rõ kêu. Sau đó nhìn khuôn mặt cũng bị thổi đầy bụi của Phù Ly, Thủy Thời ngại ngùng chùi cho hắn.
Mỗi tội cậu đã quên, tay cậu cũng toàn là bụi…
Thế nên khi binh sĩ khuân lương thực lặng lẽ mò được lên núi, anh ta chỉ nghe thấy có thứ gì đang đào hang sột soạt dưới lòng đất với một lực xem chừng rất khỏe. Trên mặt đất có hai người – mặt cả hai đều nhem nhuốc – tiến lên giúp đỡ anh ta.
Binh sĩ còn trẻ, cũng là tân binh, thấy vậy thì tưởng đây là cách thức ngụy trang đặc biệt nào đấy nên chần chừ chốc lát rồi cũng bốc một nắm đất, cẩn thận trát lên mặt.
“…”
“…”
Thủy Thời và binh sĩ nhìn nhau, bầu không khí nhất thời im phăng phắc.
Tiếp theo không ngừng có người khiêng lương thực lên để rồi đều khựng lại trước cảnh tượng trước mắt. Vì thế đến khi người phụ trách đợt vận chuyển lần này – Thẩm Bình xuất hiện, toàn bộ tiểu đội đều đang bôi đất lên mặt mình.
“?” Chiến thuật mới gì đây? Hay là mình cũng…?
Ban đầu Thủy Thời ngại nói, lúc sau thấy ngày càng nhiều binh sĩ làm theo thì quyết định im luôn. Khi Thẩm Bình đi lên, Thủy Thời lập tức dặn mọi người chất các túi lương thực đã được chia nhỏ xuống trước các cửa hang – mà đang không có đất bị ném ra ngoài nữa.
Các binh sĩ chỉ thấy lương thực chất chồng trước cửa động vèo cái đã bị kéo vào rồi bặt vô âm tín. Họ kinh ngạc vô cùng. Chẳng qua ngay từ đầu Tướng quân đã nhắc nhở, sau khi lên núi phải giữ im lặng, không nên hỏi nhiều, hoàn thành nhiệm vụ xong là về doanh ngay lập tức.
Cuối cùng, trước lúc tiểu đội rút lui, một cậu lính đứng chót hàng người tò mò quay đầu liếc thử.
Thế rồi nương theo ánh trăng kỳ ảo, cậu ta thấy phía xa xa thò ra một cái chân múp míp với bộ vuốt sắc nhọn. Cái chân quơ quào mấy bận mới túm được chiếc túi, ngay sau đó nhanh chóng lôi nó vào hang.
Cậu lính ngỡ ngàng dụi mắt, lại bị đồng đội bên trên gõ đầu. Đồng đội ra hiệu cho cậu ta lập tức di chuyển, chớ để tụt lại phía sau.
*
Bình minh chưa ló dạng.
Phía chân trời tia sáng vẫn đìu hiu, các binh sĩ bị bao vây ở thành Tuyên đã ùn ùn kéo ra cổng bắc ngồi chờ kho lương thực tiếp tế mà Tướng quân nhắc tới. Cơn đói làm gò má họ lõm sâu. Buổi tối Tướng quân phải hạ lệnh đem nấu nốt số gạo cuối cùng thành cháo cho mọi người ăn thì họ mới lại được chút sức, và từ đó đến giờ vẫn chỉ ngồi mỏi mòn chờ đợi.
Gươm giáo đã mài, sức khỏe cũng phần nào hồi phục, chỉ chờ phe mình đánh vào vòng vây là bọn họ sẽ lao ra tiếp ứng.
Chẳng qua họ đã chờ mòn răng mà không mảy may nghe được bất cứ tiếng đánh lộn nào ngoài cổng. Kỳ lạ hơn là khi mấy cậu thính tai bảo rằng mình nghe thấy tiếng con gì đào đất sột soạt xung quanh.
Tiếng sột soạt mỗi lúc một gần, nay đã ngay sát dưới chân. Đội nhận lương thực toàn là các binh sĩ tinh nhuệ do Triệu Hưng đích thân chọn lựa. Một binh sĩ cuối đội bỗng la “oái” một tiếng khiến mọi người lập tức quay đầu.
Giữa sắc trời mờ tối, người ta nhìn thấy dưới chân cậu binh sĩ lủng một lỗ toang hoang, ngay kế đó, một con tê tê cỡ bự lao vọt ra ngoài với thái độ sung sướng của một kẻ vừa đào thông một đoạn đường dài. Theo sau nó là một con gấu túi mũi trần béo mập, nó ló đầu, nhìn ngó bốn phương, điệu bộ rụt rè.
Binh sĩ đói bụng lâu ngày, gặp thịt là mắt ai nấy đều đồng thời sáng quắc. Chẳng qua kỷ luật trong quân nghiêm khắc, không ai dám làm bừa. Triệu Hưng lấy làm lạ, lập tức vác giáo tiến lên.
Người ta lại thấy gấu túi chui trở về, chốc lát sau quăng ra ngoài một tay nải nặng trịch. Triệu Hưng dùng giáo lia một đường, tay nải mở ra, gã tức thì đứng trơ như phỗng.
Đó là một túi lương thực óng ánh.
Nhìn kỹ, người ta tiếp tục phát hiện trên túi viết chữ “lương thực” bằng sơn đỏ, đây là lối viết chuyên dùng để nhận biết quân lương.
Nhóm binh lính còn chưa kịp hoàn hồn, cu cậu trong hang như đã được bôi trơn hành động. Và thế là các binh tướng đói giã họng chứng kiến một màn ném túi lương thực ồ ạt ra ngoài như mạch nước phun.
Triệu Hưng nhớ lại kỳ nhân mình gặp. Sau khi tin chắc điểm hẹn là chính xác, gã nào còn quan tâm lương thực được chuyển đến nhờ ai nữa chứ, đấy là chuyện nhà người ta. Huống hồ với tình huống hiện giờ của họ thì miễn có đồ ăn, dù là đồ ăn có độc họ cũng xực ngon lành.
Nghĩ đoạn, Triệu Hưng mau chóng sai người sắp xếp đồ ăn, nhóm binh tướng rục rịch từ nãy lập tức hô hoán nhau làm. Có mấy túi bị ném ra quá vội nên hơi bít cửa hang, mọi người dời chúng sang một bên trước rồi lại gọi thêm đồng đội đến. Nhóm đồng đội mới được gọi đến là những kẻ đã đói rục xương, không đủ sức đánh trận, chẳng qua vừa nghe đi bê lương thực là ai nấy đều bừng bừng hứng khởi.
Trước cảnh mọi người mừng rỡ vận chuyển quân lương, Triệu Hưng dần bình tĩnh lại. Chỉ có lòng quân ổn định, chiến lực dồi dào, họ mới có khả năng đánh lùi quân địch.
Khi đồ ăn không còn được ném ra ngoài cũng là lúc nắng đã dần nguội lạnh.
Triệu Tướng quân nhấc một túi lương thực quá khổ, mở ra rồi vẩy ngũ cốc vào cửa hang. Một là gã muốn tạ ơn, hai là cũng muốn xem thử xem rốt cuộc bên trong là thần tiên phương nào.
Ai ngờ gã vẫn chỉ thấy cái chân lông mềm nho nhỏ thò ra, vơ một phát rồi thụt vào nếm thử, thấy có vẻ không ngon bằng sâu bọ nên lại ngoan ngoãn trả tất cả về chỗ cũ.
Triệu Hưng hoang mang dữ lắm, sau đó lại nghĩ ý trời khó tránh, vạn vật có linh.
Gã sai người lập rào chắn quanh cửa hang, không cho binh lính tùy tiện đến gần phá hoại, đồng thời hạ lệnh không được săn bắn động vật chui lên, bằng không sẽ trừng trị theo quân pháp. Xong xuôi gã lại lên tường thành canh giữ. Giờ thóc gạo đủ đầy, họ phải tranh thủ từng giờ từng phút nghỉ ngơi ăn uống, ai biết tộc Man có lại tấn công vào thành khi tảng sáng, để rồi họ phải bắt đầu một đợt phòng thủ và chém giết mới hay không.
Sau khi hoàn thành công cuộc vận chuyển quân lương, Thủy Thời và Phù Ly suy tính chốc lát, cuối cùng quyết định quay về doanh trại. Cậu có một chuyện còn lấn cấn trong lòng.
Cậu muốn ghé thăm Tôn tiên sinh một chuyến. Tôn tiên sinh đã bao đêm không ngủ, vắt hết óc nghiên cứu giáp mây hòng tìm ra phương pháp phá giải, hắn ta hiểu rằng chỉ cần chọc thủng được bộ giáp là sẽ có cơ hội chiến thắng.
Thủy Thời ôm mối nghi ngờ về giáp mây, và cũng vì đủ loại nguyên nhân nên nhất định phải truy ra nguồn gốc rõ ràng của nó. Huống hồ, biết đâu cậu có thể đề xuất một vài phương án trên phương diện phá giáp cho Tôn tiên sinh. Có lẽ đã đến lúc để nâng cấp vũ khí, không có vũ khí hạng nặng gây sát thương diện rộng, họ khó lòng bắn xuyên loại giáp dẻo này.
Trước khi đi, Phù Ly lại bảo đám động vật lấp hết cửa hang. Tuy đường vận chuyển của họ rất hẹp, chỉ có động vật cỡ nhỏ mới chui lọt được, song với tính cách của sói thì cẩn thận không thừa.
Họ vừa về quân doanh, Hậu Tướng quân Tưởng Chiêu đã lập tức đến thăm hỏi “công thần”, đồng thời bày tỏ ý muốn Phù Ly và Thủy Thời tòng quân, đòi trao cấp bậc để họ có thể lập công trạng với bề trên. Thủy Thời kiên quyết từ chối. Một mặt cậu không cần danh hão, mặt khác tình huống của Phù Ly không phù hợp để nhập thế. Chẳng qua hoàn cảnh hiện tại gian nan, can dự vào chuyện đời cũng là bất đắc dĩ.
Tán thành quan điểm của cậu, Tôn tiên sinh đứng ra khuyên can Tưởng Chiêu vốn rất trọng người tài, chuyện đến đây mới tạm được giải quyết.
Về phần Phù Ly, hắn mặc kệ Tướng quân là gì, tình thế ra sao, chỉ hờ hững đưa Thủy Thời đến túp lều cất giữ giáp mây của Tôn Lục Khiêm.
Thủy Thời vội ngoảnh đầu cáo lỗi với Tưởng Chiêu. Tưởng Chiêu đã chứng kiến sức mạnh của Phù Ly, cũng biết hai người họ sống lánh đời nên không để bụng. Chuyện tiếp tế lương thực khẩn cấp nhất hiện giờ đã được giải quyết, nay y có thể dùng thủ đoạn gây áp lực lên các phiên vương để xin viện binh.
Ai nấy đều có nỗi phiền muộn và cuộc sống của riêng mình.
Lần thứ hai nhìn thấy giáp mây ở khoảng cách gần, Thủy Thời vẫn sợ như cũ. Nó làm cậu nhớ lại dị trạng khiếp đảm trong khe núi Đông Sơn. Thi thể người Man trước mắt tuy khá bình thường nhưng bộ giáp mây vẫn không gỡ xuống được. Tôn Lục Khiêm dùng đủ ngón nghề, song tháo rời bộ giáp mà không hủy hoại nó thật sự rất khó.
Thủy Thời ngửa đầu nhìn Phù Ly, Tôn Lục Khiêm chỉ thấy Phù Ly tiến lên, phẩy tay kiểu gì đấy mà bộ giáp mây mở phanh ra bắt đầu từ ngực người Man. Thủy Thời cho rằng nhóm địch này không đáng sợ như nhóm ở Đông Sơn vì chúng dễ dàng bị Phù Ly phá hủy.
Bộ giáp mây lần này không cắm rễ trong gân cốt, chỉ có một hạt giống trước ngực và được bao quanh bởi một cục bùn máu. Dây mây hấp thu dinh dưỡng qua bùn máu, không gây tổn hại đến cơ thể người, nhưng hẳn là dinh dưỡng không đủ nên giáp mây khá yếu ớt.
Tôn tiên sinh dùng từng loại vũ khí đâm lên giáp mây và vừa đâm vừa cau mày quan sát.
“Hình như dây mây được tẩm một chất đặc biệt nào đấy, nước với lửa đều không thể xâm nhập, đao giáo bình thường cũng…”
Chưa chờ cho hắn dứt lời, Phù Ly đứng bên cạnh xem hai người nghiên cứu bỗng rút một cây giáo cỡ lớn trên giá đựng vũ khí. Đoạn hắn nâng tay, cơ bắp trên gồ lên, đột nhiên phóng thẳng mũi giáo sắt kiên cố vào bộ giáp.
Rắc. Giáo sắt xuyên thủng lớp giáp, ghim thẳng vào tấm ván dày dưới xác người Man.
Tôn Lục Khiêm yếu ớt hoàn thành câu nói của mình với cặp mắt mở trừng trừng, “… không thể đâm xuyên được.”
“…”
Như vậy vấn đề không phải ở vũ khí, mà là ở người đâm.