Chồng Ngốc Đáng Yêu - Nguyễn Kiều An Nhiên - Chương 57: Nghe vợ hết
” Vợ ơi cứu anh!.”
Trúc vừa bật đèn ngủ vẫn chưa ngủ, thấy Khôi gõ cửa kêu cứu thì vội vàng dậy mở cửa cho anh. Vừa mở cửa liền thấy Khôi ôm gối, mặt đỏ bừng nhìn cô với đôi mắt long lanh ánh nước
” Vợ ơi, anh… anh khó chịu lắm… Anh Minh bảo anh sang tìm vợ để vợ chữa.”
Nhìn Khôi Trúc đoán ngay là có chuyện, kéo Khôi sang phòng Thiên hỏi chuyện:
” Hai anh làm gì anh ấy thế hả?”
” Không phải tao.” Thiên nói xong liền tiếp tục bấm điện thoại
Minh nhìn Trúc rồi lại nhìn Khôi, nhìn qua nhìn lại càng cười càng to, đến khi bàn tay Trúc sắp táng một cái vào mặt anh thì anh mới nín cười giải thích
” Lúc nãy anh bảo nó ngủ trước để anh sang xem phim với Thiên, nó đòi đi theo anh cũng đồng ý luôn. Mới xem một tí đã bảo khó chịu, anh nhớ mày học làm bác sĩ nên bảo nó sang tìm mày chữa.”
Trúc nghe xong liền nhếch mép (?)
” Em học tâm lí học, ảnh khó chịu thì đi khám chứ tìm em làm gì? Em có chữa được đâu?”
” Mày chữa được, anh chắc luôn. Mày thử hỏi nó khó chịu ở đâu đi rồi biết.”
Trúc lườm Minh, cái người này suốt ngày bày trò linh tinh, không biết đã làm gì Khôi nữa. Trúc quay qua hỏi Khôi: “Anh khó chịu ở đâu thế?”
Khôi nghe xong thì liền cúi đầu xuống lắc đầu không nói gì. Trúc cứ nghĩ Khôi khó chịu đến không nói ra được thì đành hơi kiễng chân lên dùng tay xoa tóc anh an ủi
” Khó chịu ở đâu phải nói ra thì em mới biết để giúp chứ? Phải không? Anh mà không nói là em cũng không giúp được anh đâu.”
Nói hết nước hết cái thì Khôi mới hơi ngẩng đầu lên, chậm chạp kéo cô đến gần rồi nói thầm vào tai Trúc
” Anh… anh khó chịu ở giữa…”
Giữa gì? Trúc nghe không hiểu lắm. Mặt đỏ, khó chịu ở giữa… chả lẽ là… Trúc nhìn Khôi, anh đang ôm khư khư cái gối che ở chỗ kia. Cuối cùng cô cũng hiểu rồi, cũng đoán ra được họ xem phim gì luôn, mặt cô đỏ lên:
” Biến thái, để trẻ con xem phim bậy bạ có thấy ngại không hả?”
” Nó 22 rồi đấy, trẻ con nỗi gì. Nó cũng đang độ trai tráng mà, mày mau giúp nó đi.”
Minh nói xong liền bị Thiên đạp một phát suýt cắm đầu liền tức giận đạp lại nhưng lại bị Thiên giữ chân nên đành hậm hực dùng gối đập Thiên một phát.
” Anh gây họa thì anh tự chỉ anh ấy cách giải quyết đi, em đi ngủ đây.”
” Khoan đã Trúc, anh không chỉ được đâu, ngại lắm. Thôi thì anh xin mày được chưa, giải quyết giúp anh đi, mày mà không giúp là nó hỏng đấy. Không mấy mày dùng tay giúp nó đi, có mất gì đâu, mày còn được lợi ấy chứ.”
Lợi cái con khỉ khô ấy mà lợi. Gây họa rời để cô đi giải quyết, thật muốn đấm cho mấy phát mà!
Minh thấy Trúc cắn môi không nói, nghĩ cô đang suy xét thì liền nháy mắt với Khôi, Khôi nhận được tín hiệu bèn khẽ kéo tay áo Trúc
” Vợ ơi…”
Đắn đo thêm một lúc thì Trúc liền tiến đến đánh Minh mấy cái cho bõ tức rồi mới kéo Khôi vào phòng tắm
Minh lén lút theo sau đứng ở cửa nghe lén
” Anh đưa tay trái đây, nhắm mắt vào, tuyệt đối không được mở ra, nhớ chưa?”
” Được, nghe vợ hết.”
Nghe Trúc nói Minh cười sặc sụa chạy về kể cho Thiên, Thiên nghe xong chả phản hồi gì mà chỉ lườm Minh rồi cho anh một phát đạp nữa, vừa vặn rơi xuống cái chiếu đã trải trên sàn
” Cút xuống đất ngủ.”
” Dưới này lạnh lắm.”
Thiên xỏ dép sang phòng trống kia lấy chăn ném cho Minh: ” Đấy.”
Minh giơ ngón giữa về phía Thiên rồi chờ hai đứa trong phòng tắm kia đi ra để cà khịa. Hô hô, trêu hai đứa kia vui hơn trêu Thiên nhiều.
Tầm mười mấy phút sau Minh thấy Trúc với Khôi một trước một sau đi qua, anh liền cất tiếng cười khặc khặc đê tiện. Trúc nhếch miệng nở nụ cười công nghiệp và giơ ngón tay thân thiện về phía Minh.
Đúng rồi, là ngón giữa đếy.
Trúc đỏ mặt dẫn Khôi về phòng trống kia nhưng lại thấy trên giường trống không, chăn đã biến mất tăm. Trời lạnh mà để Khôi ngủ không có chăn thì kiểu gì sáng mai cũng bị cảm cho coi, thế nên Trúc đành miễn cưỡng thu nhận Khôi, để anh ngủ chung với mình.
Và tất nhiên, vẫn giống như lần đầu hai người gặp nhau, Khôi bị trói cả chân cả tay mà ngủ. Tuy bị trói nhưng Khôi vẫn cười tươi chúc Trúc ngủ ngon rồi mới ngủ làm Trúc thấy hơi áy náy, nhưng kệ, cởi trói cho anh thì ai biết anh sẽ làm gì?
Sáng hôm sau Trúc tỉnh lại trong lòng Khôi, anh nằm nghiêng ngủ còn Trúc thì được anh ôm mà ngủ. Trúc nhớ rõ ràng tối hôm qua đã đặt ba con gấu bông ở giữa làm vạch ngăn cách rồi, thế mà lại ôm nhau ngủ là sao? Gấu bông đi đâu rồi?
Trúc gỡ tay Khôi nhích, người ra phía sau từ từ ngồi dậy tìm tung tích mấy chú gấu bỏ bê công việc kia. Một con dưới chân giường, một con ở đầu giường, con còn lại thì ngã chổng mông dưới đất…
Trúc nhẹ nhàng bước xuống giường nhặt gấu bông để lại trên giường rồi đi làm công tác buổi sáng. Xong xuôi thì xuống nhà ăn sáng mặc kệ Khôi đang ngủ trên giường mình. Thật ra cô cũng muốn gọi lắm nhưng mà cô ngại. Từ hôm qua khi đồng ý giúp Khôi đến giờ khi nhìn anh cô vẫn thấy ngại, chưa gì mà đã nhìn thấy rồi, cô hơi rén.
Đến hơn 8 giờ Minh với Thiên cùng nhau đi xuống nhà, ăn sáng xong cũng ngồi xuống sofa cắn hướng dương nói chuyện với ông Vũ bà Tâm giống Trúc.
8 rưỡi Khôi mới xuống nhà, anh chào mọi người rồi cầm bánh mì đến ngồi cạnh Trúc ăn. Vừa ngồi xuống thì nghe Minh nói:
” Mệt quá nên dậy muộn hả?”
Minh hỏi Khôi nhưng lại nhìn Trúc, cô biết ngay đây là lợi dụng Khôi không hiểu để chọc cô đây mà. Trúc nhìn Minh ở ghế đối diện giơ chân đạp anh một phát
” Anh mà còn nói linh tinh là em ‘giới thiệu’ phim hôm qua anh mở cho bác Hồng đấy.”
” Ấy đừng, anh im ngay đây.”