Chìm Trong Nồng Cháy - Túy Hậu Ngư Ca - Chương 23
Tô Hoài sáp đến gần để nhìn, phát hiện Kiều Niệm trả lời Lý Nhược Ninh.
“Ha ha.” Tô Hoài cau mũi, “Đúng là trọng sắc khinh bạn.”
“Cậu nói gì?” Lý Nhược Ninh híp mắt nhìn cô.
Tô Hoài bình tĩnh nói: “Cậu nghe nhầm rồi.”
Lý Nhược Ninh hừ nhẹ một tiếng: “Đúng rồi, bạn trai của cậu mà Mạnh Trản kia nói chính là đại ca trong miệng Kiều Niệm à?”
Tô Hoài và Lý Nhược Ninh quen biết nhiều năm như vậy, trước giờ Lý Nhược Ninh không hỏi loại vấn đề riêng tư này, đây là lần đầu tiên hỏi, Tô Hoài cũng không giấu giếm cô ấy, lắc đầu một cái: “Giả.”
“Cái gì?” Lý Nhược Ninh chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại lấy được một câu trả lời làm cho người ta khiếp sợ như vậy.
Mấy năm qua, trừ Kiều Niệm, còn có rất nhiều người trêu chọc gọi Tô Hoài là chị dâu, Lý Nhược Ninh luôn biết cô quen một người bạn trai đang học và sống ở nước ngoài, chẳng qua trước giờ Tô Hoài không nói, cô ấy cũng không có hứng thú với đời sống tình cảm của người khác, cho nên không hỏi.
“Cậu bị lừa gạt?” Lý Nhược Ninh cau mày, “Hay là anh ta ép buộc cậu?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, anh ấy giúp tớ thôi.”
Dù sao ở trong đội cứu hộ, trừ vật liệu thì cũng không có chuyện gì khác để làm, Tô Hoài bèn kể những gì xảy ra khi đó cho Lý Nhược Ninh nghe.
Cho dù Lý Nhược Ninh có bình tĩnh đến đâu, vẫn không thể tin được sau khi nghe xong chuyện này, mất một lát để tiêu hóa mới nói: “Vậy sau đó bọn họ có đi tìm cậu làm phiền không?”
“Tìm rồi, chính là Tô Nguyệt đó, chính cậu đã giải quyết giúp tớ.” Tô Hoài cười nói, “Cảm ơn cậu, Ninh Ninh.”
Lý Nhược Ninh lắc đầu: “Ý tớ là chú thím cậu còn tìm cậu không?” Câu chuyện của Tô Hoài dọa người nhất không phải Tô Nguyệt, cũng không phải Hoắc Phong Huy có gan háo sắc to bằng trời, mà là phụ huynh tùy ý “mua bán” cháu gái của mình.
“Không.” Tô Hoài suy nghĩ một chút, “Tớ không biết tại sao bọn họ không tìm tớ nữa, nhưng Hoắc Văn Hứa bảo tớ có thể yên tâm, mọi chuyện anh ấy sẽ giúp tớ giải quyết, cho nên tớ không lo lắng.”
Lý Nhược Ninh nghiêng đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô nhếch lên.
Lý Nhược Ninh nhìn cô một lúc, quay đầu nhìn bầu trời đêm: “Thật hâm mộ cậu.”
“Hâm mộ tớ? Hâm mộ tớ cái gì?” Tô Hoài cười khổ, “Có chú thím như vậy sao?”
“Không.” Lý Nhược Ninh nhẹ giọng nói, “Hâm mộ cậu… Gặp được ánh sáng.”
Tô Hoài nghe ra vẻ buồn bã trong giọng nói của Lý Nhược Ninh, không nhịn được hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lý Nhược Ninh lắc đầu.
Tô Hoài biết một số chuyện trong nhà Lý Nhược Ninh, ví dụ như ba thích cá cược còn bạo hành gia đình, mẹ cô ấy không chịu nổi, lúc cô ấy rất nhỏ đã bỏ trốn với người khác, ông nội bà đối với cô ấy rất tốt, nhưng mười năm trước ông nội xảy ra tai nạn xe cộ rồi bị liệt trên giường, mà bà thì tái phát bệnh tim rồi qua đời.
Những năm qua, cô ấy sống rất không dễ dàng.
Tô Hoài đưa tay ra dưới bầu trời đêm, nắm lấy rồi đưa tới trước mắt cô ấy: “Tặng cậu.”
“Cái gì?” Lý Nhược Ninh vô thức hỏi.
Tô Hoài mở bàn tay, năm ngón tay tách ra, xuyên qua kẽ ngón tay mảnh khảnh, nhỏ nhắn của cô, Lý Nhược Ninh nhìn thấy bầu trời đầy sao.
“Tặng cậu…” Tô Hoài nói hai chữ thì tạm ngừng một lát, “Vạn dặm biển sao.”
Lý Nhược Ninh đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn cậu, món quà này rất quý giá.”
*
Việc cứu trợ còn đang tiếp tục tại huyện Vân Trung, rất nhiều người dân bị mắc kẹt không cách nào sơ tán được, đội cứu hộ chỉ có thể ngồi tàu chiến loại nhỏ tới đó.
“Kiều Niệm, trông chừng đại ca của em, đừng để cho cậu ấy xông ra phía trước.” Trên một chiếc tàu chiến loại nhỏ khác, Kiều Văn gọi Kiều Niệm một tiếng.
“Biết rồi, anh.”
Hoắc Văn Hứa nghiêng đầu nhìn sang: “Anh xem thường ai đó?”
“Xem thường em.” Kiều Văn chỉ vào anh, khuôn mặt nghiêm túc, “Mấy năm qua em không đi cùng bọn tôi huấn luyện, thành thật cho tôi, em xảy ra vấn đề thì tôi không gánh nổi trách nhiệm.”
“Cút ngay.” Hoắc Văn Hứa cười nhạo một tiếng, “Tôi cần anh gánh trách nhiệm à.”
“Này, em nói xem sao đột nhiên em về nước?” Viên Phong hét vào mặt anh.
“Quay về thăm xem mấy ông già các anh cô đơn thê thảm cỡ nào.”
“Trời ạ…” Viên Phong cười mắng anh, “Đừng cho rằng em có vợ thì ghê gớm, em bỏ mặc người ta nhiều năm như vậy, nói không chừng người ta sớm quên em rồi, bây giờ cô nhóc rất xinh đẹp.”
Kiều Niệm nghe hai người nói chuyện, con ngươi đảo quanh, Tô Hoài và đại ca không phải đã chia tay hai năm trước rồi ư?
Ngày đó trời tối, Tô Hoài ngồi ven đường khóc thương tâm như vậy.
“Đại ca.” Kiều Niệm tiến đến gần anh.
Hoắc Văn Hứa vô cảm nhìn anh ấy, chỉ trong nháy mắt Kiều Niệm không dám cử động, lời nói đến cổ họng cũng nuốt xuống.
“Này, có một người ở dưới nước, nhanh lên, cứu người ta lên đi.” Có người cao giọng hô.
Hoắc Văn Hứa chắp hai tay, trực tiếp nhảy xuống nước.
“Trời đậu ông già em, Hoắc Văn Hứa.” Kiều Văn ở bên kia mắng chửi người, “Em cút lên đây cho tôi.”
“Đừng có đậu xanh ông già tôi, tôi không có ông già.” Hoắc Văn Hứa ở trong nước khó khăn đi về phía trước, “Chi bằng anh đậu xanh chú họ tôi đi.”
“Chết tiệt…” Kiều Văn bị chọc cười.
Kiều Niệm cũng xuống nước, bơi chó đến bên cạnh Hoắc Văn Hứa: “Đại ca, anh yên tâm, tôi bảo vệ anh.”
Hoắc Văn Hứa: “Cút.”
*
Lúc này đội cứu hộ đang hoạt động hết công suất, rất nhiều bạn học biết chỗ này có thể trực tiếp đưa vật liệu đến huyện Vân Trung, quyên tặng rất nhiều đồ vật, còn có rất nhiều bạn học tự nguyện trở thành tình nguyện viên tới giúp đỡ.
“Cẩn thận.” Một cánh tay giúp Tô Hoài nâng chiếc hộp.
“Cảm ơn.” Tô Hoài nhìn, là chủ nhiệm câu lạc bộ chụp ảnh, Nhiếp Thành.
“Cậu đừng dọn nữa, nặng lắm, để tôi.”
“Vẫn ổn, không nặng lắm.” Tô Hoài cười nói cảm ơn.
Nhiếp Thành ngượng ngùng sờ đầu: “Vậy thì, cậu, cậu…”
“Cái gì?”
“Không có gì, chúng ta nói chuyện sau, làm việc trước.”
“Được.” Tô Hoài không rõ nguyên nhân mà đi ra ngoài, đi ngang qua Lý Nhược Ninh, nghe thấy cô ấy khẽ cười một tiếng, “Kiều Niệm không ở đây, những bạn học nam này rốt cuộc cũng có cơ hội.”
“Ý gì?” Tô Hoài không hiểu.
Lý Nhược Ninh vỗ vỗ bả vai của cô: “Cậu thật sự không biết những năm qua Kiều Niệm chặt đứt bao nhiêu hoa đào cho cậu à?”
“Thật sao?” Tô Hoài nghiêng đầu, có chút mừng rỡ, “Thì ra tớ luôn không có ai theo đuổi không phải vì tớ không đủ ưu tú.”
Lý Nhược Ninh: “…” Rốt cuộc cái gì đã cho cậu ảo giác cậu không đủ ưu tú?
“Vậy cậu có cảm thấy tiếc nuối vì thanh xuân không có ai theo đuổi không?” Lý Nhược Ninh lại hỏi cô.
“Không đâu, bởi vì tớ thật sự quá bận rộn, không rảnh nghĩ tới những chuyện này.”
“Đúng đấy, cậu bận lắm, bận học đủ loại ngôn ngữ.” Lý Nhược Ninh buồn bực, “Tớ luôn rất tò mò, tại sao cậu phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy đi học những ngôn ngữ có thể không bao giờ dùng tới?”
“Bởi vì…” Tô Hoài tạm dừng, nhỏ giọng nói, “Trên thế giới này có quá nhiều người ưu tú, dù sao tớ phải khác biệt so với người khác thì mới có thể…” Khiến anh ấy chú ý.
Xe vật liệu chứa đầy đồ lái ra khỏi đội cứu hộ, Tô Hoài gọi mọi người, muốn mời mọi người ăn cơm.
Nhiếp Thành vội vàng nói: “Mọi người đều là tình nguyện viên, sao có thể để cậu mời cơm, chi bằng chia tiền đi.”
Tô Hoài: “Lần này thật sự rất cảm ơn các bạn học đã giúp đỡ, bữa cơm này nhất định phải là tôi mời.”
Tô Hoài đặt chỗ trong một nhà hàng thức ăn xào bên cạnh đội cứu hộ, giá cả không cao, nhưng hương vị khá ngon, bảy tám người vừa đúng một bàn.
“Tô Hoài, trước kia không tiếp xúc với cậu nhiều, từ hôm nay trở đi chúng ta là bạn bè, sau này có chuyện gì cứ nói.” Quan Thanh, cũng là người của câu lạc bộ chụp hình, nói với Tô Hoài.
“Được, cảm ơn các cậu, vật liệu các cậu quyên tặng đội cứu hộ cũng sẽ được chụp hình ghi chép, đến lúc đó tôi sẽ gửi vào nhóm chat để các cậu xem, nhất định bảo đảm đồ vật các cậu quyên góp sẽ được đưa đến tay người cần.” Tô Hoài nói.
“Chúng tôi tin tưởng cậu.”
“Đúng rồi, Tô Hoài, cậu là tình nguyện viên của đội cứu hộ hay là có bạn bè trong đội cứu hộ?” Quan Thanh lại hỏi.
“Rất nhiều thành viên trong đội cứu hộ là bạn của tôi.” Tô Hoài nói.
“Vậy à, này, tôi cũng muốn trở thành tình nguyện viên của đội cứu hộ, cậu có thể hỏi thử giúp tôi làm thế nào thì mới có thể trở thành tình nguyện viên không?”
“Được, chờ bọn họ quay về tôi hỏi giúp cậu.”
“Sao cậu hỏi nhiều vậy.” Nhiếp Thành ngắt lời Quan Thanh, rót một ly nước cho Tô Hoài, nhỏ giọng nói, “Cậu bận hơn nửa ngày, ăn chút gì đi.”
Tô Hoài vừa cầm một cái bánh bao: “Cảm ơn… Tôi đang ăn đây.”
“Ồ…” Quan Thanh cười nhướng mày với Nhiếp Thành.
Mặt Nhiếp Thành chỉ trong nháy mắt đỏ lên, trừng anh ta: “Im miệng, ăn của cậu đi.”
Trái lại Tô Hoài không phản ứng gì, bình tĩnh cầm đôi đũa bắt đầu gắp thức ăn.
Những năm qua số lần cô được chú ý quá nhiều, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Mọi người đều là sinh viên, ăn cơm chung một chỗ vốn là náo nhiệt, Tô Hoài không hay tham gia nói mấy đề tài này, lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè.
Mấy năm qua, vì mối quan hệ với Kiều Niệm, cô cũng quen biết đám bạn bè của Hoắc Văn Hứa nhiều hơn, thêm WeChat lẫn nhau, cho nên lúc này vòng bạn bè của cô đều là tin tức cứu hộ.
Tô Hoài lướt xem từng tin, đột nhiên ở bên trong nhìn thấy một bóng dáng có chút quen thuộc, Tô Hoài phút chốc ngồi thẳng, đưa điện thoại di động đến gần rồi cẩn thận quan sát.
Trong video, các thành viên đội cứu hộ đều mặc quần áo cứu hộ đội mũ bảo hiểm, người kia còn đưa lưng về phía ống kính, nhưng chính góc quay một bóng lưng như vậy đã khiến cho tim Tô Hoài đập nhanh hơn.
Hoắc Văn Hứa?
Không thể nào, bây giờ chắc hẳn anh đang ở nước ngoài mới đúng.
Hơn nữa bọn họ đã năm năm không gặp nhau, thân hình và dung mạo có lẽ đã sớm không giống trước kia.
Có thể cô gặp ảo giác.
Nhưng cho dù như vậy, Tô Hoài vẫn xem đi xem lại video này nhiều lần.
“Sao thế?” Lý Nhược Ninh hỏi cô.
“Không có gì.” Tô Hoài cất điện thoại di động, “Nhận nhầm người.”
Cơm nước xong, mọi người cùng nhau quay về trường học, Nhiếp Thành đi tới bên cạnh Tô Hoài: “Tôi lái xe, cậu và Lý Nhược Ninh ngồi xe của tôi về đi.”
“Không cần, chúng tôi bắt xe là được.” Tô Hoài nói.
“Đều quay về trường học, thuận đường thôi, hơn nữa vừa rồi cậu mới mời bọn tôi ăn cơm…”
Nhiếp Thành còn chưa nói hết câu, điện thoại di động của Tô Hoài vang lên, Tô Hoài nhìn thấy tên của Viên Phong thì lập tức nghe máy.
“Anh Viên Phong, các anh thế nào rồi?”
“Tô Hoài, Hoắc Văn Hứa bị thương, đã quay về Thành phố Vân rồi.” Viên Phong vội vàng nói, “Hiện tại em ấy đang ở trong bệnh viện, em có thời gian đến đó một chuyến không?”
“Bị thương? Tại sao anh ấy bị thương… Không, sao anh ấy lại ở trong nước?” Tô Hoài không dám tin, cho rằng bản thân nghe nhầm.
“Em đừng quan tâm lý do, hiện tại không ai rảnh quản lý em ấy, em đi bệnh viện trước, có gì thì trực tiếp hỏi em ấy đi.”
“Được, tôi lập tức đến đó.”
Sau cảm giác không thể tin được là vô cùng lo lắng.
“Sao thế?” Lý Nhược Ninh nhìn thấy sắc mặt của cô không tốt, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tớ không quay về trường học, tớ phải đến bệnh viện.” Tô Hoài không rảnh giải thích, vội vã tới ven đường bắt xe.
Nhiếp Thành nhìn thấy như vậy thì lập tức lái xe tới, hạ cửa sổ xe nói với Tô Hoài: “Chỗ này không tiện bắt xe, cậu lên đi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Tô Hoài do dự hai giây thì lập tức lên xe, thắt dây an toàn run rẩy nói: “Làm phiền cậu rồi.”
Lý Nhược Ninh cũng cùng lên xe, một đường đi nhìn thấy Tô Hoài không yên tâm, nhỏ giọng hỏi cô: “Ánh sáng ư?”
Tô Hoài gật đầu.
Lý Nhược Ninh cầm tay cô: “Không sao, nếu có chuyện thì không thể nào không ai ở bên cạnh anh ấy được, yên tâm đi.”
Đến bệnh viện, Tô Hoài xuống xe chạy vào bệnh viện, Lý Nhược Ninh tụt lại phía sau nói cảm ơn với Nhiếp Thành.
“Cậu ấy không sao chứ? Cần tôi đi cùng các cậu không, nếu có chuyện gì biết đâu tôi cũng có thể giúp?” Nhiếp Thành có chút không yên lòng nói.
“Không sao, tôi đi cùng cậu ấy, hôm nay cảm ơn cậu, lần sau mời cậu ăn cơm.”
*
“Hiện tại xem ra cánh tay chắc là bị gãy xương rồi, phía bên phải lồng ngực có cảm giác đau đớn, có thể là bầm tím, đầu choáng váng có thể bị chấn động não, hiện tại tôi kê đơn cho cậu, cậu đi chụp CT trước, đúng rồi, người nhà tới chưa? Đi đóng viện phí trước.”
“Để tôi đi, tôi tự làm.”
“Sao, người nhà không đi cùng à?” Bác sĩ nhìn quần áo cứu hộ phủ đầy bùn trên người anh, “Cậu đây là vừa cứu trợ về?”
“Không cần người nhà, tôi có thể tự đi được.” Hoắc Văn Hứa ôm cánh tay duỗi thẳng hai chân, vẻ mặt uể oải, “Ông kê đơn đi.”
“Tốt nhất nên đẩy xe lăn, nếu không tôi sợ có nội thương gì đó.” Bác sĩ hơi nhíu mày, “Người nhà bạn bè, không ai tới được sao?”
Hoắc Văn Hứa bóp trán: “Bác sĩ, tôi nói tôi có thể tự…”
“Tôi, tôi là người nhà của anh ấy.” Giọng nói hổn hển của cô gái truyền đến từ phía sau, “Bác sĩ, ông có gì cứ nói với tôi là được.”
Giọng nói có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Sững sờ vài giây, Hoắc Văn Hứa chống cằm, nghiêng đầu nhìn sang.